Bà nội Hoắc không biết từ khi nào đã tắm xong, đứng ở đó chăm chú xem TV. Hai mắt bà ấy đỏ hoe, gần như là suy sụp: “Thành Cương làm sao có thể là kẻ bạo lực gia đình chứ? Nó từ trước đến giờ chỉ ăn nói hung hãn mà thôi… còn Lục Vận, Lục Vận là loại phụ nữ chuyên lén lút với đàn ông, nhất định là cô ta đã giết Thành Cương của tôi để có thể ở bên người đàn ông khác, cuộc sống vất vả như vậy… có lẽ cô ta chịu đựng đủ rồi, nếu như không chịu đựng nổi thì có thể đệ đơn ly hôn, tại sao lại phải ra tay giết Thành Cương chứ?”
Bà nội cũng không có bằng chứng nào chứng minh là kẻ giết cha anh là mẹ của anh. Tất cả mọi người đều chỉ là đang suy đoán mà thôi.
Bởi vì mọi người không quen biết cha mẹ anh nên họ chọn đứng về cách nghĩ của họ, cho nên họ nghĩ rằng mẹ anh không phải là kẻ đã giết cha anh; trong lòng bà nội vì quá yêu thương cha của anh nên lựa chọn đứng về phía tình cảm, nghĩ rằng chính là mẹ anh đã giết chết cha anh.
Nhưng trong mắt của Hoắc Nhiên, lúc nhỏ cả cha lẫn mẹ đều yêu thương anh, đều rất tốt đối với anh, anh không biết rằng bản thân nên đứng về phía nào.
Sau đó, luật sư của mẹ trực tiếp đến tìm gặp Hoắc Nhiên và bà nội, Hoắc Nhiên từ ông ấy biết được những tiến triển mới nhất của vụ án. Luật sư nói cho cậu biết: “Mẹ của cậu không phải là kẻ giết người, tối hôm đó bà ấy không có ở nhà, nhưng mẹ cậu nhất quyết không chịu nói ra bằng chứng ngoại phạm của bà ấy ở trước tòa.”
Hoắc Nhiên ngước đầu lên, chăm chú nhìn luật sư, cuối cùng hỏi một câu: “Tại sao vậy ạ?”
Luật sư ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mỉm cười rồi nhìn Hoắc Nhiên nói: “Là vì bà ấy sợ cậu bị tổn thương.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT