Tối hôm qua Nam Tri ngủ sớm, lúc nhìn thấy tin này đã là buổi sáng.
Sau một đêm, cô trơ mắt nhìn mình trở thành “gái hư”, Nam Tri ngơ ngác một lúc lâu, suýt chút nữa cô tưởng là mình đang mơ.
Cố Dữ Thâm không có ở trong phòng ngủ.
Cô rửa mặt, nhanh chóng đi xuống lầu.
Nhìn thấy anh ở bên cạnh bàn ăn.
Cố Dữ Thâm ngước mắt lên nhìn cô, lại nhìn đồng hồ, sau đó hơi nhướng mày, anh bình tĩnh nói: “Hôm nay em dậy sớm vậy.”
Thấy cô đứng yên, anh lại gọi cô, “Đến ăn sáng đi.”
Hôm nay dì Thư có việc, dì nấu bữa sáng xong thì dì nói với Cố Dữ Thâm để dì đi trước, trên bàn là bữa sáng thịnh soạn do gì làm.
Nam Tri đi xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh anh, cô uống một ngụm sữa, sau đó lại nói: “Anh thấy mấy cái trên mạng chưa?”
“Cái nào?”
Video giám sát, anh với Tống Ảnh đó.”
“Thấy rồi.”
Nam Tri nhướng mày, vốn dĩ cô định hỏi anh cái này là do ai làm, nhưng nghĩ lại một chút, cô cũng hiểu được, video này ngoại trừ Cố Dữ Thâm ra thì không ai dám đăng ra ngoài, cũng không ai có thể lấy được.
Nhưng sao anh lại muốn đăng video này ra ngoài?
Cô còn nhớ, khi đó anh thậm chí còn không muốn để cô biết chuyện tai mình.
Sao bây giờ anh lại sẵn lòng cho nhiều người biết anh đã từng suy sụp như vậy.
Mặc dù mấy người trên mạng xem nó như một trò đùa, nhưng khoảng thời gian đó anh sẽ không quên được, những người bạn cùng trải qua thời trung học với bọn họ cũng không bao giờ quên.
Anh đã từng suy sụp như vậy, bị vứt bỏ như vậy, thậm chí suýt chút nữa là tai không nghe được
Đó là quá khứ khổ sở nhất của anh.
“Thật ra thì anh không cần phải đăng cái này lên đâu.” Nam Tri nhẹ nhàng nói.
Cố Dữ Thâm cười chê: “Lần này em rộng lượng vậy?”
Nói là như vậy, nhưng ý thì ngược lại, anh đang cười cô bình thường hẹp hòi đấy à.
Nam Tri ngước mắt lên nhìn anh: “Em không thích anh có liên quan đến Tống Ảnh, nhưng chuyện này chẳng mấy chốc lại chìm xuống thôi.”
“Không muốn để em chịu ấm ức, dù sao thì làm sáng tỏ cũng chẳng phải chuyện khó gì.”
Nam Tri: “Nhưng lúc đó anh còn không muốn để em nhìn thấy đoạn video này, nói là anh không biết nên nói thế nào, cũng không muốn nói.”
Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh giơ tay lên giữ gáy cô: “Anh mới vừa khen em rộng lượng, giờ em lại ghi thù với anh.”
“Em nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Cố Dữ Thâm chậc một tiếng: “Anh đã nói với em rồi, dù sao thì anh mất mặt trước mặt em cũng chẳng phải một lần, ai bảo anh chỉ trúng chiêu của em, người khác muốn cảm nhận thế nào thì cảm nhận, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Anh châm điếu thuốc, “Đời này anh chỉ sa ngã với một mình em, anh thừa nhận.”
Nam Tri nhìn đi chỗ khác, cô nhìn chén cháo, chớp mắt.
Người này luôn là như vậy, bình thường cà lơ phất phơ vậy đó, ngay cả câu tỏ tình cũng là tiện miệng nói, làm người ta trở tay không kịp.
Im lặng được một lát, cô nói: “Vậy anh kể cho em nghe nhiều chuyện lúc đó đi?”
Cố Dữ Thâm liếc cô một cái: “Đừng có được voi đòi tiên.”
“…”
Nam Tri ăn mấy miếng cháo, không ăn nữa, vừa định đứng dậy thì bị kéo lại, nhắc nhở cô: “Ăn hết đi.”
“Em no rồi.”
“Dạ dày em làm bằng gì vậy, mới vậy đã no rồi?” Anh lại dạy dỗ cô.
Nên cô lại ăn thêm vài miếng, lúc này mới lên đường đến vũ đoàn.
–
Hôm qua Nam Tri còn lo lắng những thông tin tiêu cực trên mạng sẽ ảnh hưởng đến, nếu như ảnh hưởng nghiêm trọng đến vũ đoàn cô còn định từ chức, lại không ngờ rằng chỉ sau một đêm, tất cả đã thay đổi.
Mọi người trong vũ đoàn đều biết gần đây đang có người theo đuổi Nam Tri.
Hôm nay, lúc trên mạng tung ảnh ra, mọi người mới nhận ra người theo đuổi kia là ai.
Không chỉ là người theo đuổi mà còn là người yêu cũ, khi liên kết thân phận lại, còn là tổng giám đốc Cố, mấy cô gái trong vũ đoàn càng thêm phấn kích.
Những người trong vũ đoàn đề rất trẻ, có nhiều người còn chưa đầy hai mươi tuổi, trong đầu tràn ngập ảo tưởng.
Nam Tri vừa đến vũ đoàn đã bị vây quanh hỏi han, vất vả lắm mới thoát thân, quay lại phòng tập đơn của mình.
Mà không chỉ cô vũ đoàn, thậm chí phó đạo diễn chương trình《 Mũi chân nghệ thuật 》còn đặc biệt gửi tin nhắn xin lỗi cô —— lúc đó cô cố nghi không nghe theo chương trình mà cho Tống Ảnh không điểm, lúc đó phó đạo diễn này còn mắng cô qua tai nghe.
Ngoài ra, cô còn nhận được tin nhắn khác trên WeChat.
Đây mới là nhìn thấy đoạn video trên mạng thôi, nếu như biết được cô và Cố Dữ Thâm đã kết hôn rồi, mọi thứ sẽ trở nên rối tung.
–
Nam Tri ở đây bận nhắn tin, ở bên khác, studio của Tống Ảnh vội vàng đến nỗi chân tay luống cuống.
Liên quan đến đoạn video Nam Tri đánh cô ta, đúng là Tống Ảnh đã tìm rồi tự đăng lên, không có nói trước với studio của mình.
Mặc dù ban đầu quản lý cũng vui vì cũng nhận được sự chú ý, nhưng bây giờ đã bùng nổ như vậy, quản lý bắt đầu mắng cô ta vì đã tự đưa ra quyết định, hủy đi cơ hội của mình.
“Cô tự nói đi, cô và tổng giám đốc Cố kia là chuyện gì?! Lúc trước cô thật sự chen chân vào à?!”
Tống Ảnh co người ở trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt đỏ bừng: “Tôi không có, tôi đã nói với chị nhiều lần vậy rồi, tôi không có!” Giọng nói của Tống Ảnh càng ngày càng trở nên sắc bén, “Tôi thích anh ấy nhiều năm như vậy, Nam Tri cũng đã đi rồi, tôi vẫn không thể đến gần anh ấy sao?!”
Quản lý đã gần bốn mươi tuổi, đã dẫn dắt rất nhiều ngôi sao nổi tiếng và sao hạng A, không phải là người dễ chịu gì.
Quản lý đứng trước mặt, nhìn xuống Tống Ảnh đang đầu xù tóc rối, bình tĩnh nói, “Trước đây như thế nào tôi không quan tâm, còn bây giờ thì sao? Bây giờ tổng giám đốc Cố có quan hệ thế nào với Nam Tri cô cũng không biết? Ở trong quán bar cô lại nói ra những lời đó, để người khác nói xấu về cô?”
Tống Ảnh không nói gì, lấy điếu thuốc ở đầu giường, châm lửa.
Khói thuốc từ từ bay lên.
Làm gì còn hình tượng ngây thơ đơn thuần trước màn ảnh.
Quản lý kéo rèm cửa sổ lại, đi đến giật lấy điếu thuốc trong tay Tống Ảnh: “Cô còn chê chuyện chưa đủ nghiêm trong sao? Còn hút thuốc, nếu như bị chụp được thì hình tượng của cô lại sụp đổ!”
Tống Ảnh cười lạnh: “Hình tượng? Hình tượng của tôi thế nào?”
Cô đã quên đi chính bản thân mình là ai.
Thậm chí còn quên mình thật sự trông thế nào.
Sau khi trưởng thành, được công ty xây dựng hình tượng, lúc còn đi học, lại mù quáng muốn trở thành Nam Tri.
Vì để thu hút sự chú ý của Cố Dữ Thâm, vì để cho Cố Dữ Thâm nhìn mình lâu hơn một chút.
Chỉ vì ánh nhìn đó, Tống Ảnh đi học múa ba lê, bắt chước tính cách của Nam Tri, thậm chí điếu thuốc đầu tiên mà cô hút, cũng học vì lý do này.
–
Tống Ảnh sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng khi còn bé cô vô tình tham gia một bộ phim truyền hình, trở thành ngôi sao nhí, lúc đó đã tham gia vài bộ phim truyền hình.
Cho nên Tống Ảnh lúc đó, luôn mang theo ánh hào quang trong mắt những bạn đồng trang lứa.
Ngày nhập học năm lớp mười, cô nhìn thấy Cố Dữ Thâm.
Lúc đó cô còn không biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu, chẳng qua là cứ không nhịn được mà để ý đến,
Cũng là vào lúc đó, cô phát hiện bên cạnh Cố Dữ Thâm có một bạn nữ rất xinh, tên là Nam Tri.
Bên cạnh Cố Dữ Thâm chỉ có Nam Tri.
Lần đầu tiên Tống Ảnh cảm thấy tim mình ghen tị.
Nam Tri tỏa sáng vạn trượng, thậm chí Nam Tri không cần ánh hào quang cũng đủ tự tin, cô ấy dám làm nũng, cũng dám nổi giận, tính tình thẳng thắn, rất nhiều người đều thích cô ấy.
Tống Ảnh cũng nhìn ra được, Cố Dữ Thâm cũng rất thích Nam Tri.
Cứ như vậy, cô thầm thích Cố Dữ Thâm hai năm rưỡi, thật ra thì ban đầu cô chưa từng nghĩ là muốn xen vào bọn họ.
Cô không dám.
Cô sợ hào quang và độ hot của Nam Tri.
Cho đến một ngày, nghe nói gia đình Nam Tri phá sản, phải rời khỏi Bắc Kinh.
Ngoài mặt cô vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng khoái chí cười to.
Cuối cùng cô cũng lấy dũng khí, tỏ tình với Cố Dữ Thâm.
Ở sân bóng rổ đó.
Cố Dữ Thâm mỉm cười xấu xa, lặp lại lời cô nói: “Thích tôi à?”
Tim Tống Ảnh đập rất nhanh, cũng vào lúc đó, cô nhìn thấy Nam Tri ở cách đó không xa.
Đây là lần đầu tiên cô đứng ở chỗ mà vốn dĩ là của Nam Tri, cô không thể nhịn được, nhìn thẳng vào Nam Tri, lặng lẽ tuyên chiến.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Nam Tri, cô biết mình thắng rồi.
Nhưng một giây sau, cô là nghe thấy Cố Dữ Thâm cười giễu cợt.
Anh cúi đầu, đưa tay để ra sau gáy, dáng vẻ vô cùng xấu xa, nhưng cũng sa sút tinh thần.
Sau đó chút lực kia dần biến mất, giấu đi toàn bộ sự suy sụp, anh buông tay xuống, thấp giọng nói: “Tôi có cái gì mà thích.”
Tống Ảnh biết, lúc anh nói đến những lời này là đang nghĩ đến Nam Tri.
Nhưng không sao.
Cô nghĩ, Nam Tri đã đi rồi, cuộc sống sau này, có cô ở cạnh Cố Dữ Thâm.
Thật ra thì cô là một người hướng nội nhát gan, nhưng khoảng thời gian đó ép cô phải thay đổi mình, giả vờ hoạt bát đáng yêu, cố ý nói chuyện lớn, nâng tông giọng, chủ động đến lớp Cố Dữ Thâm tìm anh, còn khá thân thiết với bạn bè bên cạnh anh.
Có lúc bọn họ sẽ cùng đưa cô ra ngoài chơi.
Cứ như vậy, Tống Ảnh ở bên cạnh Cố Dữ Thâm, cho dù anh không chú ý đến cô.
Chẳng qua là tình cờ có một lần có người hỏi cô có thể múa không, Tống Ảnh trả lời mình từng học múa dân tộc, lúc này Cố Dữ Thâm mới ngước mắt lên, nhanh chóng cúi xuống, khôi phục lại như bình thường.
Nhưng cô cũng vì cái nhìn này, đi học múa ba lê mà Nam Tri am hiểu nhất, còn chủ động tham gia vào đêm hội Nguyên Đán, múa ba lê ở trong bữa tiệc.
Cô hoàn toàn đánh mất đi bản thân mình, bắt chước Nam Tri, biến mình trở thành người kế nhiệm Nam Tri.
Giống như sau đó cô học hút thuốc ——
Khi đó cô và một nhóm bạn nam cùng ở quán bi-a, bọn họ phì phèo hút thuốc.
Lúc đó, Tống Ảnh còn bị sặc thuốc, nhưng vẫn chịu đựng, không để lộ ra chút khó chịu nào.
Có người lấy một điếu thuốc, đưa cho cô: “Thử hút không?”
“Tôi không biết.” Cô nói.
Người nọ cười: “Thử một chút đi.”
Tống Ảnh hơi ngạc nhiên.
Cô nghĩ, nếu là Nam Tri thì cô ấy sẽ làm gì?
Với tính cách của Nam Tri, có thể cô ấy sẽ thật sự nhận lấy điếu thuốc?
Vì thế Tống Ảnh cũng nhận lấy.
Cô hút một hơi, nhăn mặt lại, không để mình bị sặc.
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn Cố Dữ Thâm ở bên kia.
Đúng lúc, Cố Dữ Thâm nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, biểu cảm không rõ, sau đó lại quay lại nói chuyện với người khác.
Tống Ảnh còn tưởng rằng mình có tiến triển rồi.
Nhưng sau đó cô mới biết, Nam Tri sẽ không hút thuốc, cô ấy cảm thấy thuốc lá khó ngửi, thậm chí còn bảo mọi người dập thuốc, mà Cố Dữ Thâm cũng sẽ không để Nam Tri chạm vào thuốc lá.
Sau đó cô mới biết tất cả những chuyện này.
Đầu xuân năm sau, kỳ nghỉ đông kết thúc, mọi người lại quay lại trường.
Tống Ảnh không gặp Cố Dữ Thâm suốt kỳ nghỉ đông, tối hôm đó cô đến tìm anh, anh không có ở lớp, cuối cùng Tống Ảnh tìm được anh ở khán đài bên cạnh sân tập.
Anh ngồi trong bóng tối, xung quanh không có ánh đèn, chỉ có ánh lửa đỏ chót nơi đầu ngón tay.
“Cố Dữ Thâm!” Tống Ảnh vui vẻ gọi một tiếng.
Cố Dữ Thâm chống hai tay lên bậc thang, dáng vẻ lười biếng, nhả ra một hơi khói, quay đầu lại nhìn cô.
Trên người anh có một nguồn năng lượng mà các bạn nam đồng trang lứa không có, chính là nguồn năng lượng như gần như xa, hấp dẫn Tống Ảnh, khiến cô không ngừng đến gần.
“Sao cậu lại ở đây vậy?”
Tống Ảnh nói xong, đang định đi về phía anh, lại bị Cố Dữ Thâm kêu dừng lại.
Anh gõ vào điếu thuốc, nhìn cô, bình tĩnh nói: “Đứng đó.”
Tống Ảnh dừng lại một lát, cô đứng tại chỗ.
“Tống Ảnh.”
Thật ra thì từ trước đến giờ, lần đầu tiên Cố Dữ Thâm gọi tên cô.
“Tôi và cậu là không thể nào.” Anh nói.
Tống Ảnh ngạc nhiên.
“Cậu cũng không học theo giống cô ấy.”
Cô không muốn thừa nhận: “Ai cơ?”
Anh không cho cô mặt mũi, khẽ cười: “Cậu nói xem.”
Tống Ảnh không cam lòng: “Nhưng cậu ấy đã đi rồi.”
“Vậy thì làm sao.” Cố Dữ Thâm dập tắt điếu thuốc, anh đi xuống bậc thang, bỏ lại một câu, “Ngoại trừ cô ấy ra, tôi không thể yêu bất kỳ ai khác.”
…
Quản lý của Tống Ảnh tìm người liên lạc với tập đoàn Cố thị nhiều lần nhưng không có kết quả, lúc này vất vả lắm mới xin được số của Cố Dữ Thâm.
“Chị Trần, cuộc gọi này chị để em nói đi.” Tống Ảnh nói với quản lý.
Quản lý nhìn cô: “Em được không?”
Cô nói: “Xin chị đấy.”
Quản lý đành phải để Tống Ảnh gọi điện thoại.
Ba tiếng tút tút tút vang lên.
Đầu bên kia nghe máy.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Alo?”
“Cố Dữ Thâm, là em, Tống Ảnh.”
Người ở đầu bên kia không có chút cảm xúc gì: “Chuyện gì?”
Chuyện đã đến nước này, Tống Ảnh đã không còn ôm bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào với Cố Dữ Thâm nữa, cô đã đánh nát toàn bộ tình yêu thầm kín và đau khổ vì ghen tị đi, nuốt vào trong bụng, bây giờ chỉ muốn giữ lại được công việc này.
“Tôi muốn xin lỗi anh và chị Nam Tri, chuyện này…”
Cố Dữ Thâm cắt ngang cô: “Không cần.”
“Nhưng…”
Cố Dữ Thâm châm điếu thuốc, anh cười nhạo, giọng nói lạnh lùng châm chọc, không hề để lại chút tình nghĩa bạn học nào: “Hết lần này đến lần khác cô làm cô ấy không vui, thật sự cảm thấy mình đủ tư cách à.”
“Lần trước tôi đã cảnh cáo cô rồi, nếu như cô còn dám gây ra những chuyện này, tôi sẽ có cách khiến cô ở trong cái giới này không ngóc đầu lên nổi.”
Nói xong, Cố Dữ Thâm cúp điện thoại.
Quản lý ở bên cạnh hỏi cô sao rồi, Tống Ảnh cúi đầu, một giọt nước mắt lớn lăn xuống.
–
Chuyện này hot ở trên mạng một khoảng thời gian.
Tống Ảnh không làm sáng tỏ, studio cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, nhìn như đang tránh đầu sóng ngọn gió, thật ra thì chỉ có những người trong công ty biết được, dưới sự chi phối của tư bản, chỉ có thể từ bỏ Tống Ảnh.
Từ nay về sau, Tống Ảnh khó mà đứng dậy được nữa.
Chẳng mấy chốc, nửa tháng sau, cuối cùng cũng đến đêm chung kết của chương trình《 Mũi chân nghệ thuật 》.
Vốn dĩ ekip chương trình đã đồng ý với Tống Ảnh, mặc dù bị loại nhưng vẫn sẽ sắp xếp cho cô ta màn trình diễn vào đêm chung kết, nhưng vì chuyện này, đêm chung kết không còn Tống Ảnh nữa.
Trận chung kết phát sóng trực tiếp, mở màn là các màn biểu diễn của giám khảo, Nam Tri múa điệu《 Cướp biển 》.
Người phụ nữ rạng rỡ quyến rũ, dáng người cao gầy nhỏ nhắn, dáng múa uyển chuyển linh hoạt, đơn giản là một tác phẩm nghệ thuật.
Ồn ào vì chuyện kia, dưới sân khấu cũng xuất hiện “người hâm mộ” của Nam Tri.
Điệu múa kết thúc, mọi người dưới sân khấu rối rít vỗ tay, tiếng thét chói tai tràn ngập khán phòng, thậm chí còn có người hô to tên Nam Tri, giống như người hâm mộ cuồng nhiệt.
Lúc này, bình luận trên livestream như mưa.
【A a a a a a a quá đẹp rồi!!!!】
【Đây là cái gì? Tiên nữ! Tiên nữ! A a a a!】
【Màn trình diễn của giám khảo nên được sắp xếp trong tập đầu tiên, quá tuyệt vời, thậm chí cả tôi, người không biết gì về ba lê, cũng đã bị nó làm cho kinh ngạc, đây là điều mà người phàm có thể làm được sao!】
【Càng có thể hiểu được tại sao lại cho không điểm rồi, so với Nam Tri, Tống Ảnh thì tính là gì chứ.】
【Đừng nhắc tới Tống Ảnh, xúc phạm Nam Tri đó.】
…
Lấy Tống Ảnh làm bài học, mọi người đều thể hiện thực lực của mình vào đêm chung kết, là một bữa tiệc thị giác.
Màn tranh tài kết thúc, tám vũ công ba lê xuất sắc nhất sẽ được chọn làm người chiến thắng, họ sẽ cùng nhau thành lập một nhóm ba lê nhỏ, được tổ chức và sắp xếp sân khấu biểu diễn bởi ban tổ chức.
Pháo giấy màu vàng bay lên không trung, sau đó lại rơi xuống.
Ban giám khảo và các vũ công ba lê bị loại ngay vòng đầu cũng bước lên sân khấu để nhận những tràng pháo tay và lời chúc phúc từ khán giả dưới sân khấu, một vài phụ huynh của các thí sinh lọt vào vòng chung kết cũng lên sân khấu để tặng hoa.
Một vũ công cầm bó hoa vừa nhận được đến cảm ơn Nam Tri, cảm ơn cô đã hướng dẫn và giúp đỡ trong những ngày qua, cũng cảm ơn đã dùng cách cực đoan như vậy để bảo vệ tôn nghiêm của múa ba lê.
“Không cần phải cảm ơn tôi.” Nam Tri mỉm cười, “Các bạn mới chỉ bắt đầu, đây là điều mà một tiền bối như tôi nên làm.”
Vừa nói xong, khán giả dưới sân khấu bỗng nhiên la hét nhiệt tình hơn, tiếng thét chói tai dường như muốn xuyên qua màng nhĩ.
Nam Tri giật mình, cô quay đầu lại theo bản năng,
Nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vest mang giày da bước lên sân khấu, đang đứng sau lưng cô, trong tay còn cầm một bó hoa hồng màu trắng.
Pháo giấy màu vàng rơi trên tóc anh.
Đôi mắt anh được ánh đèn sân khấu nhuốm lên vẻ dịu dàng.
Anh mỉm cười nhìn cô, trong tiếng thét chói tai, anh đưa bó hoa đến: “Tặng em.”
Nam Tri cũng không nhịn được cười, ánh mắt cô cong cong, mỉm cười hỏi anh: “Anh lên đây làm gì?”
“Chứng minh lời đồn đang theo đuổi em.” Anh cúi người xuống, đến bên tai cô, nói nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT