"Nhưng em chỉ mang theo phần đủ cho hai người thôi!" Mộc Chiêu vô thức giấu hộp cơm ra phía sau, động tác nhỏ này trực tiếp kích thích trái tim nhỏ bé của Lam Ngu Cảnh, cô ấy hừ nhẹ một tiếng.
"Hai người chia nhau ăn chung một hộp không phải được rồi sao?"
"Ừm... Thật ra đồ ăn ở căng tin công ty cũng rất ngon, nếu chị cảm thấy bầu không khí không ổn thì Liễu tiểu thư ở ngay dưới lầu, em kêu cô ấy tới ăn chung với chị?" Cho dù Mộc Chiêu phản ứng chậm cũng có thể nhìn ra được rốt cuộc Lam Ngu Cảnh không hài lòng chuyện gì, vì vậy nàng cười hì hì đề nghị.
Hòn Than nhảy ra khỏi vòng tay nàng, sau đó nhảy lên bàn của Phó Du Thường, chiếm lấy một đống tài liệu của cô, nằm trên đó nhìn Lam Ngu Cảnh.
"Xớ!" Lam Ngu Cảnh bắt chéo đôi chân dài, khuỷu tay tựa vào thành ghế sô pha, cô ấy bực bội nghịch nghịch mái tóc, thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó mà tự cho là hai người còn lại nghe không hiểu: "Chị ta có thể ăn đồ ăn của em sao? Ăn vào rồi đều sẽ nhả ra, dẹp đi."
"Đây không phải là rất quan tâm đến cô ấy sao?" Phó Du Thường ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, nhận lấy bình giữ nhiệt từ tay Mộc Chiêu.
"Đúng vậy, đúng vậy." Mộc Chiêu đồng tình: "Liễu tiểu thư đang ngồi xổm ở dưới kia, trông rất đáng thương, nếu biết Lam học tỷ lo lắng cho cô ấy như vậy, e rằng cô ấy sẽ vui đến chết mất?"
"Ai quan tâm đến chị ta?" Lam Ngu Cảnh trợn mắt, im lặng vài giây mới hỏi Mộc Chiêu: "Vừa rồi chị ta ở dưới đó à?"
"Đúng vậy, em vừa gặp cô ấy ở ngoài."
"Đệt!" Lam Ngu Cảnh đột nhiên thầm mắng một tiếng, cô ấy liếc nhìn mặt trời bên ngoài, nắng gắt như vậy mà cũng không biết tìm chỗ trốn sao? "Chị ta không biết đến tìm chị sao? Chỉ biết ngồi dưới đó?"
"Cô ấy không thể vào được, nắng sẽ không giết chết cô ấy nhưng nếu vào chắc chắn sẽ chết." Mộc Chiêu thuận miệng lẩm bẩm một câu, sau khi nói xong, nàng mới cảm thấy lời mình nói có vẻ hơi không thích hợp.
"... Hai người đều đã biết?" Đôi mắt hoa đào của Lam Ngu Cảnh nheo lại, lộ ra vài phần nguy hiểm.
"Khụ khụ khụ!" Mộc Chiêu dịch bước chân, trốn ra sau lưng Phó Du Thường, ánh mắt của Lam học tỷ thật đáng sợ!
"Cũng là bởi vì tai nạn, nếu cậu đã biết thân phận của cô ấy, hẳn là cũng biết, thế giới này còn có một mặt khác, Chiêu Chiêu xảy ra tai nạn không đơn giản như tưởng tượng, lúc trước cũng là nhờ có Liễu Thất Ngọc đã cứu Chiêu Chiêu một lần." Phó Du Thường nói như vậy, vẻ mặt nguy hiểm của Lam Ngu Cảnh giảm đi không ít.
"Vậy sao, vậy cũng coi như chị ta có ích đi."
Mộc Chiêu lén nhìn Lam Ngu Cảnh, tuy nói lời gay gắt nhưng ít nhất trên mặt cô ấy cũng nở nụ cười, cảm thấy chuyện này cũng không tệ như Liễu Thất Ngọc nghĩ.
Nghĩ đến bộ dạng đáng thương của Liễu Thất Ngọc, Mộc Chiêu tốt bụng nói một câu: "Mặc dù Liễu tiểu thư rất mạnh nhưng nếu cô ấy cứ tiếp xúc với ánh nắng mặt trời mãi cũng không tốt, lỡ như bị cháy nắng thì sao? Lam học tỷ... Có muốn bảo cô ấy đi tìm chỗ nào đó râm mát không?"
"..." Lam Ngu Cảnh cau mày, bàn tay cầm điện thoại hơi trắng bệch, quả nhiên không quá ba giây, cô ấy không nhịn được mà gọi điện, đương nhiên, vừa mở lời đã mắng người ta một trận, nhưng khi cẩn thận nghe xem, lời mắng này nghe không đúng chút nào, lời trong lời ngoài càng giống như là quan tâm hơn.
Chỉ là không biết trong tình huống này, Liễu Thất Ngọc có thể phản ứng được hay không.
Mộc Chiêu che miệng cười trộm, Lam Ngu Cảnh bên kia gọi điện xong trực tiếp đi tới, hai tay khẽ chống lên bàn, nghiêm túc nhìn Phó Du Thường và Mộc Chiêu.
"Có vẻ như... Hai người vô cùng hiểu chuyện về yêu ma quỷ quái đó?" Lam Ngu Cảnh nhìn Mộc Chiêu đang sợ sợ, cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt Phó Du Thường, "Phó Du Thường ơi là Phó Du Thường, chúng ta đã là bạn của nhau gần 30 năm rồi mà cậu lại giấu mình chuyện như thế này? Có còn làm bạn được nữa không vậy!"
"Thực xin lỗi, lúc đó mình cũng không biết quá nhiều chuyện." Phó Du Thường trực tiếp thừa nhận sai lầm của mình, làm cho Lam Ngu Cảnh thậm chí không biết tiếp theo nên nói cái gì.
"Cho dù, cho dù như vậy cũng không được!"
"Cậu muốn biết gì thì cứ hỏi đi." Phó Du Thường đang mở bình giữ nhiệt, nghe vậy bất đắc dĩ thở dài.
Đồ ăn của dì Lưu nấu rất thơm, khi bay vào mũi Lam Ngu Cảnh, nước bọt cô ấy không ngừng tiết ra.
Đúng như Lam Ngu Cảnh đã nói, hai người đã quen biết nhau gần 30 năm, ai mà không biết? Lam Ngu Cảnh hơi quá ngây thơ khi cố lừa Phó Du Thường.
"Thật là, những lời này đáng lẽ cậu phải tự mình giải thích mới phải, nói mau, nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc ấy trong cơn tức giận mình đã đuổi tên Liễu Thất Ngọc kia đi, mình cũng không biết tình huống là như thế nào, mình sống hơn 20 năm... Đệt! Cmn, thực sự có ma quỷ! Lại còn là bạn gái của mình!" Lam Ngu Cảnh nghĩ lại thấy cũng hay, lửa giận của mình lúc đó đã lấn át nỗi sợ hãi về sinh vật như ma quỷ, sau này khi cẩn thận nghĩ lại chuyện này, cô ấy đều cảm thấy khâm phục sự dũng cảm của mình.
Dù sao dám chỉ tay mắng một con lệ quỷ, thậm chí còn đuổi người ta ra khỏi nhà, đến bây giờ muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh... Có lẽ ngoại trừ mình ra cũng không có bao nhiêu người?
Phó Du Thường biết rõ Lam Ngu Cảnh muốn tìm hiểu thế giới của quỷ quái, nói cách khác chính là muốn biết về thế giới của Liễu Thất Ngọc, thật ra cô ấy chưa bao giờ muốn từ bỏ đối phương.
"... Như cậu thấy đó, trên thế giới này ngoài con người, còn có ma, quỷ, thần, v.v...." Phó Du Thường phổ cập khoa học đơn giản cho Lam Ngu Cảnh.
Khi toàn bộ thế giới thật được tiết lộ trước mắt Lam Ngu Cảnh, cô ấy sững sờ hồi lâu, môi run run mấy lần, không biết nên nói gì.
"... Vậy, Liễu Thất Ngọc khá mạnh?"
"Sự tồn tại của Quỷ Đỏ chỉ đứng sau Quỷ Xanh, thế lực của Liễu Thất Ngọc có thể tồn tại ở đây hàng trăm năm, cho dù là thực lực hay thủ đoạn thì cô ấy đều có cả." Nghe bạn nối khố đánh giá Liễu Thất Ngọc khá cao, Lam Ngu Cảnh vô thức nhếch môi.
"Một con quỷ mạnh như vậy mà còn đi lừa một đứa con nít? Có biết xấu hổ không vậy!" Lam Ngu Cảnh ngẩng đầu lên thấy bạn nối khố đang cầm thìa đút cho vợ cô từng ngụm canh, cái đồ đáng ghét này... Chậc, không phải quá mức chiều chuộng rồi sao?
Cô ấy không ghen tị đâu! Nhưng có thể chú ý bên cạnh có một người độc thân được không?
Lam Ngu Cảnh tự giác lùi lại vài bước, ngồi lại trên sô pha.
Quên đi, tìm lại được người vợ mất đi không phải dễ dàng, thân mật khắng khít thì thân mật khắng khít đi, cô ấy sẽ coi như mình bị mù.
"... Lão Phó, cậu nói xem, người và quỷ sẽ có tương lai không?" Lam Ngu Cảnh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đối với đoạn tình cảm này, ngoại trừ tức giận trước sự lừa dối của Liễu Thất Ngọc, cô ấy cũng có chút mê mang về mối quan hệ này.
"Giải pháp là những gì mọi người nghĩ đến."
"Câu này của cậu không phải là vô nghĩa sao?" Lam Ngu Cảnh khịt mũi. "Nếu mình có thể nghĩ rõ thì còn hỏi cậu sao?"
"Có tương lai hay không còn tùy thuộc vào việc cậu có muốn ở bên cô ấy hay không? Nếu cậu quyết tâm đá cô ấy thì mình có nói bao nhiêu cũng vô ích."
"... Chậc." Lam Ngu Cảnh không nói gì nhưng vẻ mặt của cô ấy đã bộc lộ tất cả.
Phó Du Thường hiểu rất rõ, dù có nói gay gắt đến đâu, trong lòng Lam Ngu Cảnh vẫn không nỡ, nếu không, cô ấy sẽ không để Liễu Thất Ngọc tiếp tục xuất hiện ở bên cạnh mình.
"Quên đi, không hỏi cậu." Lam Ngu Cảnh tránh né ánh mắt của Phó Du Thường, cô ấy cảm thấy suy nghĩ của mình đã bị bạn nối khố nhìn thấu, lấy tính cách của cô ấy, muốn cô ấy chịu thua còn khó hơn lên trời.
"Không bằng cậu đi hỏi Liễu Thất Ngọc xem, có lẽ cô ấy đang xem xét vấn đề này."
"Chị ta? Ha, cái miệng chị ta chết cũng có thể nói cho sống, ai thèm tin chị ta?" Lam Ngu Cảnh trợn mắt.
"Cũng không thể phủ định tất cả, trong lời nói dối nhất định sẽ có lời nói thật. Không hỏi thì làm sao biết được?"
Lam Ngu Cảnh im lặng một lúc, không biết cô ấy có hiểu ý tứ trong lời nói của bạn nối khố của mình không, tính cách tên này bướng bỉnh lại còn dễ dàng thẹn quá hóa giận, giống như pháo hoa vậy, cho nên mặc dù Phó Du Thường hiểu được suy nghĩ thật sự của cô ấy nhưng cũng không thể trực tiếp nói ra.
"Nhóc này là Hòn Than hay Than Đá? Lần trước con mèo nhỏ này của cậu suýt dọa chết mình, hôm nay nhất định phải để mình xoa một ngày cho đã!" Có lẽ không muốn tiếp tục nói chuyện này, Lam Ngu Cảnh chuyển chủ đề sang mèo con đang nhìn chằm chằm mình, vươn tay với nhóc con.
Ngày đó, bạn nối khố giao hai con mèo cho cô ấy chăm sóc, kết quả vừa quay đầu, cả hai con mèo đều biến mất, làm cô ấy sợ gần chết, đến mức suýt đào ba thước đất trong nhà để tìm.
Cũng không biết hai đứa nhóc đó làm thế nào mà chạy thẳng vào xe mà không ai phát hiện, cuối cùng là một hồi sợ bóng sợ gió, thật sự là may mắn.
Không ngờ Hòn Than kêu "meo" một tiếng rồi quay đầu đi, như không muốn cho cô ấy ôm.
"Là Hòn Than, Hòn Than có thể cho Lam học tỷ ôm một cái được không? Lần trước con dọa người ta, phải nhận lỗi chân thành vào ~" "Meo ~" Hòn Than run run tai đứng dậy, hai chân trước lay Mộc Chiêu, để nàng ôm.
"Hòn Than ngoan quá." Mộc Chiêu bế Hòn Than lên, đi vòng qua bàn thả vào vòng tay của Lam Ngu Cảnh.
"Nó thông minh thật đấy, như là có thể hiểu được người ta nói chuyện vậy, mình tìm ở mấy cửa hàng thú cưng nhưng không tìm được con mèo nào thông minh như vậy, hai người nhặt nó ở đâu vậy? Con kia cũng vậy, hay là hai người giúp mình nhặt một con đi?" Lam Ngu Cảnh nhéo nhéo bàn chân nhỏ của Hòn Than, nói: "Nuôi một chú mèo con vừa thông minh, ngoan ngoãn lại còn dính người, chẳng phải tốt hơn nuôi một người nói lời nhưng không giữ lời sao?"
"Đúng không, Hòn Than nhỏ?" Lam Ngu Cảnh nhéo nhéo hai bàn chân nhỏ của mèo con, lắc lắc.
"Meo ~"
"Oiyo, Hòn Than nhỏ cũng thấy chị nói đúng phải không? Có muốn đến nhà chị đẹp ăn đồ pate không?"
Hòn Than nhìn cô ấy một cái, sau đó quay người lại dùng mông đối mặt với cô ấy, thể hiện rõ ràng sự từ chối của mình.
"Nó thật sự thành tinh à?!" Lam Ngu Cảnh không thể tin nhìn mèo con đang nằm trên đùi mình, nó thật sự sẽ phản ứng với lời mình nói!
Từ từ... Thành tinh?
"Con mèo này sẽ không thật sự... Không phải mèo bình thường?" Lam Ngu Cảnh ngẩng đầu lên nhìn Phó Du Thường, vẻ mặt kia...
"Thật sao?" Lam Ngu Cảnh vô thức xoa đầu mèo, Hòn Than phát ra một tiếng "meo", như thể thừa nhận điều đó.
"Cậu đoán đúng." Phó Du Thường gật đầu.
"... Chẳng trách không tìm được con mèo thứ hai có trí thông minh như vậy?" Lam Ngu Cảnh nhìn mèo con trong lòng, ngứa ngáy đưa tay vuốt ve mấy cái, cơ hội như vậy không có nhiều! "Sau khi thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, bài trừ nuôi luyện động vật thành cổ ngải đâu? Con phạm trọng tội rồi Hòn Than!"
"Cậu đặc biệt đến đây là để tố khổ, vuốt ve mèo?" Nhìn Lam Ngu Cảnh đang si mê vuốt ve mèo, Phó Du Thường nhắc nhở cô ấy đừng quên việc chính.
"Đương nhiên là không." Lam Ngu Cảnh vỗ đầu, bị cắt ngang như vậy, cô ấy gần như quên mất chuyện mình muốn nói.
"Chuyện về phần Tập đoàn Thịnh Chử kia, ông già nhà mình đã giúp cậu điều tra rồi, tất cả chứng cứ phạm tội có thể tìm thấy đều ở đây. Dù sao... Nếu cậu muốn tiếp tục điều tra sâu hơn, nhất định phải chú ý an toàn." Lam Ngu Cảnh ôm mèo đứng lên, lấy USB từ trong túi ra đặt trước mặt Phó Du Thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT