"Meo ô!" Mộc Chiêu chống thân thể mèo đứng dậy, dụi đầu vào má học tỷ.
"Sao chị lại khóc?"
Phó Du Thường hoàn hồn lại, nhưng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng.
"Meo ô?" Mộc Chiêu nằm trong lòng cô, vô cùng lo lắng.
"Chiêu Chiêu, chúng ta đi xem quan tài nhé?" Phó Du Thường lau đi những giọt nước mắt vô thức rơi xuống, nói với Mộc Chiêu như không có chuyện gì xảy ra.
Lăng mộ tối tăm được trang trí bằng vô số dạ minh châu, miễn cưỡng chiếu sáng nơi tối tăm này, quan tài đột ngột đặt ở đây giống như một cái bẫy hấp dẫn người ta đến chạm vào, vì quá dễ thấy nên khiến người ta không dám đến gần.
"... Meo ô!" Em cảm thấy hình như có gì đó ở đây!
Có lẽ bởi vì giữa linh hồn và thân thể có mối liên hệ đặc biệt, sau khi dời sự chú ý khỏi Phó Du Thường, Mộc Chiêu lập tức bị quan tài thu hút.
Phản ứng của Mộc Chiêu chẳng khác nào tăng thêm một lớp bảo hiểm cho suy đoán của Phó Du Thường.
Phó Du Thường bước tới mở nắp quan tài ra không chút do dự.
"Meo!" Khi Mộc Chiêu nhìn rõ "thi thể" nằm bên trong, nàng sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Đại Vu Chúc?!
Người con gái nằm trong quan tài mặc trang phục cổ xưa, đeo mặt nạ vàng, hai tay khoanh trước bụng, yên tĩnh như một bức tranh...
Chỉ là dường như nàng không có hô hấp lên xuống, lộ ra tử khí mà chỉ người chết mới có, không khác gì một thi thể.
Thoạt nhìn không phải là Đại Vu Chúc nàng nhìn thấy ở cảnh trong gương sao?!
Nhưng khi nhìn kỹ hơn... Nàng cảm thấy có gì đó là lạ?
Quan tài được mở ra, không có bẫy gì, sau khi Phó Du Thường kiểm tra xong liền đưa tay tháo mặt nạ của người trong quan tài ra.
Mộc Meo cau mày nhìn người vừa được tháo mặt nạ ra, trông rất quen mắt, cảm giác như đã từng gặp qua ở đó...
Ồ! Đây không phải là mình sao?
Thời gian trở thành ma lâu, vẫn luôn không thể soi gương, bây giờ Mộc Chiêu mới đột nhiên nhận ra.
Không nhìn như vậy nàng cũng không nhận ra, thân hình nàng và Đại Vu Chúc giống nhau ghê! Đây chính là duyên phận sao? Mộc Chiêu hoàn toàn không nghĩ tới phương diện khác.
Mộc Chiêu kinh ngạc, một linh hồn khác trong cơ thể cục bông giật giật như cảm nhận được điều gì đó, giây tiếp theo, quyền điều khiển cơ thể được giao cho Hòn Than.
"Meo ô ~" Hòn Than thoát khỏi cánh tay của Phó Du Thường nhảy vào quan tài, đầu áp vào trán Mộc Chiêu, linh lực dồi dào truyền vào thân thể gần như không có sức sống.
Giống như đổ nước vào một bông hoa sắp tàn, tử khí bị xua đi, khuôn mặt tái nhợt nhuốm chút phấn hồng của người sống...
Cùng lúc đó, vào khoảnh khắc quan tài được mở ra, Quỷ Vương ở xa thành phố H và Chử Hâm vừa rời khỏi cảnh trong gương đồng thời đều cảm nhận được.
Quỷ Vương giận tím mặt, muốn xông trở về ngay tại chỗ, nhưng hắn bị bẫy của nhân loại giữ lại, hiển nhiên có chút lực bất tòng tâm.
"Sư, sư tỷ, cứu mạng!" Người bị dùng làm mồi nhảy lên nhảy xuống, nhưng sự may mắn của anh ta tương đối tốt, thoát khỏi mấy đòn chí mạng.
"Đáng đời." Người phụ nữ cầm kiếm khịt mũi, trơ mắt nhìn anh ta bị vây đánh, lần này tất cả mọi người trong sư môn đều bị liên lụy, sư phụ tuổi già đều rời núi đích thân ra tay cứu đệ tử nhỏ tuổi nhất, không cho anh ta ăn chút dạy dỗ là không được.
Người phụ nữ nhìn các loại cạm bẫy ẩn giấu trong bóng đêm, không hiểu sao lần này phía chính phủ lại dẫn đầu, xem ra thế trận lần này muốn triệt để giữ Quỷ Vương ở lại đây... Mặc dù cô ấy cảm thấy có lẽ không thể giữ được hắn nhưng ít nhất cũng có thể lột một lớp da của hắn.
...
Khi quan tài được mở ra, nàng ấy cảm nhận được, Quỷ Vương tất nhiên cũng cảm nhận được, tiếp theo chân chính coi như là sống chết dựa vào tốc độ đi.
Vẻ mặt Chử Hâm khẽ thả lỏng, như thể nàng ấy vừa giải quyết được chuyện gì đó quan trọng trong lòng, tuy nhiên, vào lúc nàng ấy đang chìm trong suy nghĩ, Ô Hạm Tầm vốn được cho tạm thời sẽ không ra tay với mình vì di ngôn của Đại Vu Chúc bỗng nhiên xông ra, siết lấy cổ nàng ấy đè xuống đất.
"Ư..."
Ô Hạm Tầm bán yêu hóa, con ngươi màu vàng vốn có của cô ấy biến thành màu máu, móng vuốt sắc nhọn bóp bặt chiếc cổ trắng như tuyết của Chử Hâm, như thể chỉ cần dùng thêm một chút lực là có thể nhìn thấy máu bắn tung tóe khắp nơi.
Cô ấy giống như một con dã thú ngủ đông đã lâu, khi ra tay chắc chắn sẽ cắn vào cổ họng con mồi.
Nhưng dù tức giận đến mức gần như mất trí, cô ấy vẫn kiềm chế được lực của mình, dù là vì lời di ngôn của Đại Vu Chúc hay là vì tình chị em nói đã buông bỏ nhưng thật ra vẫn còn ở nơi đáy lòng, cô ấy đều thật sự không thể hạ sát chiêu với em gái.
Chử Hâm nắm lấy cổ tay của Ô Hạm Tầm nhưng không vùng vẫy, bởi vì nàng ấy biết mình không thể đánh bại Ô Hạm Tầm có huyết mạch hung thú, giãy giụa là vô ích, tốt hơn là nằm ngửa.
Tốt lắm, nhiều năm không gặp, cuối cùng người chị ngốc nghếch của mình cũng có chút tiến bộ, đây là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên nàng ấy bị rơi vào thế yếu.
Không hiểu sao lại khiến người ta có chút vui mừng.
"..." Hai người đều im lặng, cuối cùng, Ô Hạm Tầm không nhịn được nữa, ác độc nói: "Nhận sai và nói xin lỗi, sau đó cùng ta trở về, ta vẫn sẽ xem ngươi là em của ta! Không thì ta sẽ bóp chết ngươi ngay tại đây, đỡ cho về sau sẽ biến thành tai họa!"
Có lẽ Ô Hạm Tầm cảm thấy thái độ của cô ấy đủ hung dữ, nhưng Chử Hâm chỉ nhìn thấy bốn chữ "ngoài mạnh trong yếu", à... Còn có chút cảm giác như muốn khóc, Ô Hạm Tầm trước mặt nàng ấy giống như một con cọp giấy.
Cho dù bị đè xuống đất, Chử Hâm vẫn có thể cười hỏi: "Chị thật sự xuống tay được sao?"
Ô Hạm Tầm bị nghi ngờ phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, sự hung hãn của tộc Đào Ngột bao phủ Chử Hâm, trông rất tàn ác hung hãn.
"Ô Hạm Tầm, đã nhiều năm như vậy, chị vẫn không có chút tiến bộ nào, nếu tôi là chị, lúc chị khống chế tôi, nên cắt đứt cổ tôi."
Thấy đối phương vẫn còn gàn bướng hồ đồ, Ô Hạm Tầm nghiến răng nghiến lợi nói: "Kẻ vong ân bội nghĩa nhà ngươi, ngươi đã quên ai đã cứu ngươi khỏi chuồng bò trong mùa đông lạnh giá sao? Không có Đại Vu Chúc, ngươi đã sớm chết cóng rồi! Bây giờ ngươi vậy mà đi giúp thứ chó má Sở Diệm kia đối phó ngài ấy! Đúng là ta nên cắt cổ ngươi trước!"
"Sở Diệm và tôi chảy cùng một dòng máu, tất nhiên là người giống nhau, muốn trách thì trách Đại Vu Chúc đã quá mềm lòng cứu con của kẻ thù." Chử Hâm không hề quan tâm đến lời mắng chửi của Ô Hạm Tầm.
"Ngươi!" Ô Hạm Tầm đột nhiên giơ một tay khác lên, giương lên không trung run kịch liệt, nhưng cuối cùng lại không đánh xuống.
Đột nhiên, cô ấy cảm thấy tay mình trống rỗng, làn da mềm mại dưới tay đột nhiên biến thành một nắm cát, Chử Hâm xuất hiện ở phía sau cô ấy.
"Mềm lòng cũng là tật xấu lớn nhất của chị, Ô Hạm Tầm, chị nên sửa lại." Chử Hâm vút gậy dò đường về phía cô ấy, may mà Ô Hạm Tầm kịp thời né tránh, không bị trúng đòn.
"Chị không bắt tôi được, không bằng nghĩ cách rời khỏi nơi này, Quỷ Vương sắp tới rồi." Chử Hâm tốt bụng nhắc nhở.
"Hôm nay con mèo ngu ngốc đó cũng ở đây, nếu ta lấy lại toàn bộ sức mạnh, ngươi cho rằng ta thật sự không bắt được ngươi sao? Hơn nữa còn có họ Phó ở đây, tên đó... Kỳ kỳ quái quái, nhưng cũng đủ để bắt ngươi lại!" Ô Hạm Tầm nghiến răng, cô ấy đã quyết định rồi, chờ khi bắt được tên này lại thì sẽ đánh cho đối phương một trận thật nhớ đời! Lần này có ai ngăn cản cũng vô ích!
"Ngây thơ." Dường như Chử Hâm hừ nhẹ một tiếng.
Đệt! Không thể nhịn được nữa! Ô Hạm Tầm hét lớn trong lòng: Mèo ngốc, tỉnh lại đi!... Ủa? Tỉnh rồi?
Ô Hạm Tầm vừa kêu linh hồn Hòn Than đang ngủ say một tiếng, lại phát hiện đối phương lập tức đáp lại mình, hình như khoảng cách cũng rất gần!
"Gầm!" Một yêu quái màu đen chạy như bay tới, nhảy lên, vững vàng đáp xuống bên cạnh Ô Hạm Tầm, tro bụi bắn tung tóe lên mặt cô ấy.
Phó Du Thường ôm Mộc Chiêu chưa tỉnh, bước xuống người Hòn Than, đối diện với đôi mắt trống rỗng của Chử Hâm.
"Họ... Khụ, Phó, Phó tiểu thư, chúng ta cùng bắt con nhỏ đó lại! Hôm nay tôi phải xé sống con tiện nhân này!" Thấy người giúp đỡ của mình đến, Ô Hạm Tầm lập tức đứng thẳng dậy.
"Không." Phản ứng của Phó Du Thường lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ấy: "Để cô ấy đi."
"Hả?" Ô Hạm Tầm cho rằng mình nghe nhầm, cô ấy vỗ vỗ tai mình, sợ mình bị ù tai, "Thả, thả nó đi sao? Thả nó đi như vậy thôi? Nhưng mà nó là..."
"Quyết định sáng suốt." Chử Hâm mỉm cười, khẽ vuốt cằm, "Ô Hạm Tầm, học hỏi người ta một chút đi, đừng suốt ngày ngu ngốc nữa."
"... Ta thấy ngươi chán sống rồi!" Ô Hạm Tầm vừa tiến lên phía trước hai bước, Hòn Than đã dùng đuôi quấn eo cô ấy ngăn cô ấy lại.
"Chúng ta phải trở về." Phó Du Thường nói với Ô Hạm Tầm.
"..." Ô Hạm Tầm rất không cam tâm, nhưng kinh nghiệm trong quá khứ và bài học đã dạy cho cô ấy biết, cô ấy nhất định phải nghe theo lời Phó Du Thường.
"Nếu Quỷ Vương đuổi theo, chúng ta không có bất kỳ lợi thế gì ở nơi này, nên về trước."
Ô Hạm Tầm nhìn Mộc Chiêu vẫn còn chưa tỉnh trong lòng Phó Du Thường, suy nghĩ một lúc mới thu chân lại, đôi mắt cũng dần dần trở lại bình thường.
Sau khi bình tĩnh lại, Ô Hạm Tầm vỗ vỗ cái đuôi trên eo, nói: "Mèo ngốc, thả ta xuống."
Hòn Than nheo mắt lại, sau đó dùng đuôi ném Ô Hạm Tầm bay đi.
Cho ngươi gọi ta là mèo ngốc.
"Phụt phụt..." Chử Hâm cảm nhận được động tĩnh bên kia, không khỏi bật cười.
"Trước khi cô ấy biến mất, cô là người cô ấy lo lắng nhất." Lời nói của Phó Du Thường khiến nụ cười của Chử Hâm cứng đờ. "Cô ấy nói cô là một đứa trẻ ngoan, cô ấy vẫn luôn tin tưởng cô."
Ô Hạm Tầm nổi giận đùng đùng chạy lại tranh cãi với Hòn Than cũng sửng sốt, cô ấy bước nhanh đến chỗ Phó Du Thường, dùng ánh mắt đầy mong đợi cô.
Đáng tiếc là Phó Du Thường nói nhiều như vậy lại không nhắc tới tên của cô ấy.
"... Vậy có lẽ tôi đã làm ngài ấy thất vọng rồi, thôi, có nói gì nữa cũng vô ích. Linh hồn của cô ấy đã rời khỏi cơ thể nhiều ngày, sau khi trở về vẫn cần thời gian để thích nghi. Tôi tự biết tôi không phải là đối thủ của các cô, cũng sẽ không giữ các cô lại, nhân cơ hội này đi nhanh đi."
Chử Hâm quay người lại, trên mặt không còn nụ cười nào nữa, chỉ còn lại chút cay đắng và quyết tâm, nàng ấy gõ nhẹ cây gậy dò đường của mình, không gian xung quanh gợn sóng như sóng nước, giây tiếp theo, bóng dáng của nàng ấy và cảnh giả cùng nhau biến mất.
"Lại là giả, trên người tên đó có đồ thật không vậy!" Ô Hạm Tầm thầm chửi rủa, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Du Thường và Mộc Chiêu, giọng nói có chút mong đợi: "Ngài ấy có nhắc đến tôi không?"
Phó Du Thường hiểu ý của cô ấy, suy nghĩ kỹ rồi nói: "Chỉ nói một câu là cô không thông minh bằng Chử Hâm, còn lại đều là về Chử Hâm."
Tất cả những ấm ức tích lũy bùng phát cùng một lúc, Ô Hạm Tầm ngồi xổm sang một bên và khóc lớn.
Cô ấy không thông minh như Chử Hâm, nhiều năm như vậy vẫn không thể mang em gái phản nghịch của mình trở về, cô phụ giao phó của Đại Vu Chúc, cho đến bây giờ cô ấy vẫn bị tên kia chơi đùa lòng vòng... Hu hu hu, bây giờ ngay cả Đại Vu Chúc cũng quan tâm đến Chử Hâm nhiều hơn một chút!
Cô ấy còn chưa kịp trút hết nỗi ấm ức thì đã bị Phó Du Thường ghét bỏ.
"Nhỏ giọng một chút, đừng làm phiền Chiêu Chiêu."
Ô Hạm Tầm lập tức che miệng lại, nhỏ giọng nghẹn ngào.
"Bùm bùm!"
Như tiếng pháo đột nhiên làm bừng sáng bầu trời, không biết từ lúc nào, phía xa xuất hiện một người khổng lồ bằng sắt thép, vũ khí trong tay bắn nổ vang, vô cùng dễ thấy.
"Đó, đó là cái gì..." Ô Hạm Tầm mở to hai mắt, tay vẫn che miệng, quên cả rơi nước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT