"Thật là xui xẻo, sao trong đó lại lạnh như vậy chứ? Thật sự là gặp quỷ!"

"Phi phi phi, đừng nói quỷ quái này kia ở chỗ này, thật xúi quẩy, giống như nhị tiểu thư của Phó gia vậy! Không chừng là Phó Du Thư khắc chết em dâu cô ta!"

"Mẹ kiếp! Nói gì đó, tôi đập nát miệng bọn họ!"

Một chiếc ô tô màu đen khiêm tốn đậu cạnh nhà tang lễ, tài xế đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của hai người đàn ông mặc tây trang đi ngang qua, muốn xông lên đánh hai người đàn ông kia ngay tại chỗ.

"Quay lại! Cậu là cảnh sát, không phải là một tên du côn!" Người phụ nữ ngồi ở hàng sau ẩn nửa người trong bóng tối lạnh lùng lên tiếng, người đàn ông cao lớn không dám cử động.

"Nhưng trưởng phòng Phó, bọn họ vu khống cô!"

"Được rồi được rồi, nói ít mấy câu đi, trong lòng trưởng phòng Phó cũng khó chịu mà." Một người đàn ông gầy gò ngồi trên ghế phụ vội vàng an ủi người đồng đội của mình, nhìn người phụ nữ ngồi bất động ở hàng ghế sau, có chút do dự nhắc nhở cô ấy.

"Trưởng phòng Phó… Cô ngồi đây đã rất lâu rồi, không định vào sao? Nếu đợi một hồi nữa chỉ sợ sẽ đến nghi thức chia tay cuối cùng."

Người phụ nữ ở hàng sau không lên tiếng, vùi mặt vào hai tay, hồi lâu sau, nghiến răng nghiến lợi nói ra vài chữ: "Tôi không còn mặt mũi nào để đi vào nữa."

Bởi vì sơ suất của cô ấy mà hại chết em dâu, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ, cô ấy có mặt mũi gì mà vào tang lễ em dâu?

Hai người đàn ông nhìn nhau, người đàn ông gầy gò nói: "Không sao đâu, em gái cô là người hiểu chuyện, tất cả đều là lỗi của những tên tội phạm đó, không liên quan gì đến cô!"

"… Anh không hiểu."

Người ngoài không thể hiểu được, Phó Du Thư thực sự không có mặt mũi nào gặp lại em gái mình, cô ấy biết em gái mình yêu vợ nhiều như thế nào.

Năm đó, mặc dù dự luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua từ lâu nhưng ông nội là một người cổ hủ, vì cuộc hôn nhân này, em gái cô ấy đã quỳ trước mặt ông nội rất lâu và suýt chút nữa đầu gối đã bị phế, lúc này mới cầu được.

Những ngày khi em dâu đồng ý hôn sự, em gái vui mừng đến mức đi đường đụng vào cửa mấy lần, như một kẻ ngốc, cô ấy chưa bao giờ thấy em gái mình vui vẻ như vậy.

Cô ấy thực sự mừng cho em gái mình, em dâu cũng là người tốt, vốn là vợ vợ có thể ở bên nhau đến già nhưng lại do sơ suất của chính mình! Đáng lẽ cô ấy không nên cho em dâu mượn xe, tại sao lại cho em dâu mượn xe chứ…

Đây là lần đầu tiên một người phụ nữ mạnh mẽ dứt khoát trong công việc hết lần này đến lần khác tự trách mình, hối hận về những sai lầm của mình.

Phó Du Thư không thể quên được cái ngày mà em gái cô ấy đợi kết quả nhận dạng, sau khi xác nhận xác chết là em dâu của mình, Phó Du Thường đã nôn ra máu ngay tại chỗ và được đưa đến bệnh viện.

Cô ấy không có mặt mũi nào để gặp em gái mình, càng không có mặt mũi để gặp em dâu sau khi chết.

Phó Du Thư cắn khớp ngón cái đến chảy máu, dù phải trả giá thế nào cũng phải đưa những người đó ra trước công lý!

"Trưởng phòng Phó! Hình như trong nhà tang lễ xảy ra chuyện gì đó? Có người gây chuyện!"

"Rầm!" Cửa xe suýt chút nữa đã bị đá bay ra ngoài.

Phó Du Thư, người vừa nói không dám nhìn thấy em gái đã xông vào nhà tang lễ.

"... Tất cả nhà cửa, xe hơi, trang sức và cổ phần dưới tên tôi... Đều do vợ tôi là Phó Du Thường tặng, vì vậy, sau khi tôi qua đời, phần tài sản thừa kế này sẽ do một mình vợ tôi là Phó Du Thường thừa kế... Mà số tiền tiết kiệm của tôi từ công việc tổng cộng hơn 100.000 nhân dân tệ, sau khi tôi qua đời, vợ tôi được thừa kế một nửa, bố mẹ tôi được thừa kế một nửa…”

Sau khi di chúc được đọc ra, cha mẹ Mộc gần như chết lặng, họ không ngờ đứa con gái này ra đi chỉ để lại cho họ mấy chục vạn tài sản! Chút tiền ít ỏi này lại còn chia cho vợ một nửa!

"Phó nữ sĩ, lúc vợ cô lập di chúc có nói đã để lại tiền cho hai người lớn dưỡng lão rồi, sau này cô không cần lo cơm nước cho bọn họ, cũng không có nghĩa vụ phụng dưỡng bọn họ, sau này hai nhà cũng không cần lui tới."

Khi Phó Du Thư chạy vào nhà tang lễ, cô ấy nghe thấy luật sư đọc một đoạn di chúc như vậy...

"Không thể nào! Làm sao có thể!"

"Chúng tôi là cha mẹ ruột của nó! Sao nó chỉ để lại cho chúng tôi có chút tiền như vậy? Chỉ có mấy chục nghìn tệ thôi? Không, không phải trong hôn nhân còn có tài sản chung gì đó sao?" Mặt mũi cha Mộc ngượng nghịu nhưng mẹ Mộc thì xông lên suýt chút nữa đã giật lấy di chúc trong tay luật sư.

Đúng vậy, mấy chục ngàn tệ còn không mua được một chiếc đồng hồ trên tay của cha Mộc hay một chiếc túi xách của mẹ Mộc, có thể biết được số tiền ít ỏi mà Mộc Chiêu để lại thuần túy là để bọn làm cho họ cảm thấy chán ghét!

"Tôi xin lỗi, Mộc tiểu thư và Phó tiểu thư đã ký thỏa thuận liên quan đến việc này trước khi kết hôn, vì vậy... Hai người không thể thừa kế phần đó." Luật sư Lý đẩy kính, phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của hai người.

"Chỉ có mấy vạn thôi? Ha, số tiền tiết kiệm Chiêu Chiêu tích lũy mấy năm qua chỉ có hơn một trăm vạn, đưa cho hai người một nửa còn chưa biết đủ sao? Tôi thấy có một số người bán con gái cầu vinh, không nên đưa một xu nào mới đúng! Thứ gì..." Tiền Hựu Ngư vẫn trút hết oán hận dồn nén mặc cho người bên cạnh ngăn cản.

"Vậy còn căn hộ và chiếc xe chúng tôi đã cho nó nữa!"

"Mấy người mắc bệnh Alzheimer à? Trước khi kết hôn, các người đã lấy hết đồ đạc của Chiêu Chiêu, cậu ấy chỉ còn một chiếc vali để kéo đến Phó gia. Các người quên hết rồi à?" Tiền Hựu Ngư nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.

Họ thật đúng là đã quên mất, nếu nói chuyện này ra sẽ rất mất mặt, cha Mộc chỉ có thể thay đổi chủ đề.

"Cô! Con gái Tiền gia quá mất dạy!"

"Có bản lĩnh thì đi tìm cha tôi đi! Ha, hai ông bà già không biết xấu hổ, chỉ vì cha mẹ như các người mà Chiêu Chiêu mới phải chịu xui xẻo tám đời!"

"Ồ ~ Tôi ngờ tới một chuyện, năm đó Chiêu Chiêu vội vàng lập di chúc, có phải là cậu ấy đã biết cái gì đó rồi phải không? Có phải hai ông bà già khốn kiếp các người giết Chiếu Chiêu vì tiền đúng không?!" Tiền Hựu Ngư chỉ nói nhảm nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, Phó Du Thư, người có nhiều kinh nghiệm xử lý các vụ án, cũng bị dọa nhảy dựng.

"Cô đánh rắm! Chúng tôi sao có thể giết chết con gái ruột của mình!" Cha Mộc tức giận chỉ thẳng vào mũi Tiền Hựu Ngư, nói.

"Ai biết được? Trước đây các người đã làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy, muốn tôi bày ra hết trước mặt Chiêu Chiêu sao? Các người có dám phủ nhận trước mặt cậu ấy không?"

Clm, nàng biết Ngư Ngư rất lợi hại nhưng không ngờ sức chiến đấu của cậu ấy lại mạnh đến thế! Trước đây không nói lại mẹ chắc chắn là do cậu ấy giấu nghề!

Dường như đây là lần đầu tiên Mộc Chiêu thấy người bạn thân của mình như thế này.

Cha mẹ Mộc gia quả thực có chút chột dạ với chuyện này, trong linh đường, phía sau âm u, mà quan tài chỉ cách bọn họ hai bước...

"Chúng tôi đã nuôi nó lớn như vậy! Tốn bao nhiêu là tiền của đi bồi dưỡng nó! Chỉ dựa vào đó mà cô dám hỏi tôi dám hay không dám sao?!"

Chậc... Mộc Chiêu cúi đầu, nàng cảm thấy mất mặt.

Nhìn đi, đây chính là cha mẹ của nàng đã biến dạng đến mức không thể nhận ra. Nàng nhớ khi nàng còn nhỏ, gia đình không quá giàu có nhưng gia đình sống rất hạnh phúc. Từ khi cha mẹ dần mở rộng kinh doanh, cả nhà chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tình thân dần dần nhạt phai, xung đột lợi ích càng ngày càng nhiều.

Đặc biệt là sau lần nguy cơ phá sản đó, cha mẹ đột nhiên càng đáng sợ hơn, nàng làm gì còn là con gái của họ, nàng đơn giản chỉ là một kẻ gán nợ, là một món hàng có thể mua bán mà thôi.

"Phó Du Thường! Gia đình của cô đã giết con gái tôi! Nó không biết mình sẽ bị nhà các người giết nên mới viết ra những điều này! Cô cho rằng đây là kết thúc rồi sao? Tôi nói cho cô biết! Tôi sẽ đi kiện cô!" Mẹ Mộc chỉ vào Phó Du Thường, cuồng loạn nói.

"Wow, hóa ra ngài còn biết luật sao? Vậy bà đi kiện đi! Cười chết tôi, nhưng đừng kể những chuyện bẩn thỉu mà bà đã làm nhé, nếu không ngồi tù ở độ tuổi này thì không tốt lắm đâu, hahaha!" Tiền Hựu Ngư vẫn là người nói chuyện hay nhất trong nhà tang lễ.

Trong nhà tang lễ cũng có người đang nghị luận, làm chuyện như vậy, không sợ nửa đêm người chết sẽ đến tìm sao?

"Ầm!" Đột nhiên, quan tài pha lê chứa thi thể phát ra một tiếng động lớn, khiến quan tài như đang chuyển động.

"Mẹ kiếp!"

"Mộc Chiêu sống lại?"

"Má ơi!"

"Ma…"

Mộc Chiêu, người bị bầu không khí hù cũng hét lên "Ma", nàng tỉnh táo lại, nghĩ nghĩ, không đúng, không phải nàng cũng là ma sao?

Tất cả những kẻ chột dạ lần lượt lùi lại một bước, mồ hôi lạnh lập tức toát ra trên lưng.

Mẹ Mộc thậm chí còn bị ngã xuống bậc thang, có thể tưởng tượng được bà ta sợ hãi đến mức nào.

Tục ngữ có câu: "Không làm việc trái lương tâm thì nửa đêm không sợ Quỷ gõ cửa."

Phó Du Thư là người thứ hai đến cạnh quan tài để kiểm tra sau Phó Du Thường, nhân viên công tác khoan thai đến muộn, quan sát một chút thấy có thể là do mạch điện phía sau có vấn đề, nhưng cũng sắp đến giờ hỏa táng rồi, hỏi Phó Du Thường có muốn hỏa táng ngay không.

Hai vợ chồng Mục gia vô cùng kinh hãi, vội vàng nói: "Hỏa táng! Đẩy nó đi hỏa táng nhanh đi!"

Phó Du Thường thoát khỏi sự hỗ trợ của chị gái, đi đến quan tài, nhấc tấm vải trắng phủ bên nhìn lần cuối vào cái xác không thể nhận dạng được bên trong.

"Không có gì đẹp để xem, như thế này thật đáng sợ, học tỷ, chị không sợ gặp ác mộng sao?" Thi thể bị nổ tung thành từng mảnh, miễn cưỡng được pháp y góp thành hình người. Cha mẹ nàng thậm chí còn biết đắp một tấm vải trắng lên trên để khóc, học tỷ cứ nhìn như thế này, không thấy đáng sợ sao.

Một lúc lâu sau, Phó Du Thường cuối cùng cũng gật đầu.

Những nhân viên bị Tiền Hựu Ngư chất vấn như được ân xá, nhanh chóng chạy tới tiến hành quy trình tiếp theo.

"Đây là nhà tang lễ gì vậy chứ! Sao lại có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy! Các người kiếm được nhiều tiền như vậy từ Phó Du Thường mà lại đi tìm nơi này!" Tiền Hựu Ngư chuyển lửa giận đến trên người vợ chồng Mộc gia.

Phó Du Thư bị em gái đẩy ra, cô đơn tại chỗ trong chốc lát, sau đó mặt vô biểu tình đi tới trước mặt vợ chồng Mộc gia, nói với bọn họ: "Mời hai vị chút nữa đến Cục cảnh sát một chuyến."

"Cục, Cục cảnh sát... Phó Du Thư! Chúng tôi còn chưa đi tìm cô! Kẻ ác như cô ngược lại còn đi kiện cáo trước! Thân là cảnh sát, cô còn muốn công báo tư thù cho mình?"

"Là vì ​​công việc, có liên quan đến vụ án này. Sau khi tang lễ kết thúc, mời hai vị hãy đến Cục cảnh sát." Phó Du Thư đã từng thẩm vấn vô số tù nhân, chỉ cần trong lòng có quỷ, rất khó để tránh thoát được ánh mắt của cô ấy.

Mà hai người Mộc gia kia đều dời mắt sang chỗ khác, không dám nhìn cô ấy, cô ấy càng nghĩ càng cảm thấy nơi này có gì đó kỳ quái, suy cho cùng, phản ứng của cha mẹ người quá cố vừa rồi quá kỳ lạ, nguyên nhân dẫn đến tình trạng này, đơn giản chính là chột dạ.

Trong suốt quá trình tang lễ diễn ra... Không, nói chính xác là từ lúc vợ qua đời cho đến nay, Phó Du Thường, người luôn im lặng chịu đựng sự tra hỏi và mắng mỏ của cha mẹ vợ, đột nhiên bước đến trước mặt họ.

Hai người được ưu đãi như bay lên trời suốt ba năm qua, quên mất bản thân đã khúm núm run rẩy như thế nào khi nhìn thấy Phó Du Thường, giờ đây họ không thể nói nên lời, như thể họ nhìn thấy cựu Phó tổng trước kia chứ không phải là con dâu của bọn họ.

"Đừng để cho tôi biết hai người có liên quan đến chuyện này, nếu không, tôi sẽ để các người trải qua hết thảy Chiêu Chiêu mà đã trải qua." Ánh mắt Phó Du Thường vô cảm khiến người ta sợ hãi.

Lời đe dọa trần trụi khiến khuôn mặt nhão nhoét của cha Mộc run lên mấy lần.

"Trưởng phòng Phó, cô cứ như vậy nhìn em gái mình đe dọa chúng tôi à?"

Phó Du Thư nhìn em gái rồi nhìn cha Mộc, nói: "Chúng tôi cũng hiểu cảm xúc của người nhà có phần mất kiểm soát khi đối mặt với nghi phạm."

"Hay, hay lắm, chúng tôi đều là nghi phạm, các người bảo vệ lẫn nhau, các người chỉ bắt nạt hai lão già vừa mất đi con gái là chúng tôi mà thôi!" Thấy mẹ Mộc đấm ngực sắp ngã xuống đất.

Mộc Chiêu lại thở dài, nếu có thể thì nàng cũng muốn lôi hai ông bà già này ra ngoài.

Phó Du Thư: "Nếu lại gây chuyện sẽ trực tiếp bắt đi!"

Câu nói này vô cùng có tác dụng, vừa nói xong người sắp ngất đi liền đứng thẳng dậy?

Tang lễ trở thành một trò hề, nhưng dưới sự uy hiếp của Phó Du Thư, họ dừng lại một lúc để tang lễ có thể tiếp tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play