Bữa cơm tất niên đêm 30 là ngày hiếm hoi gia đình được quây quần bên nhau, bình thường ba đứa cháu sẽ ở với cụ ông ít nhất đến tối, nhưng hôm nay Phó Du Thư lại nhờ dì giúp việc gói một phần, ăn được một nửa đã chạy đi, nói rằng mẹ của một cấp dưới vào bệnh viện, cô nàng chạy tới chạy lui trong bệnh viện mà chưa ăn gì, cô ấy đưa cơm cho người ta.

Làm cô ấy tự mình đi một chuyến, ngoại trừ Khấu Tử Thư thì không ai khác.

Cụ ông hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

"Bị ngã từ cầu thang xuống, hình như có ai đó tạt nước lên cầu thang rồi nó đông thành băng, dì ấy bước lên nên trượt chân ngã, cũng không biết tình hình thế nào, con đi xem một chút."

"Đi đi, Tết nhất cũng bận rộn, con xem có thể giúp thì giúp một phen." Cụ ông dặn dò.

"Con hiểu rồi." Phó Du Thư cầm hộp cơm lên, trước khi đi còn không quên giao cho Phó Du Thường một nhiệm vụ quan trọng.

Cô ấy thì thầm gì đó vào tai Phó Du Thường, người bị giao nhiệm vụ tức khắc tỏ ra bất đắc dĩ.

Mộc Chiêu nghe được hình như là họ hàng gì đó, giúp chặn lại một chút, chị rất nhanh sẽ quay lại ngay hoặc đại loại như vậy.

Ngày mùng một Tết mỗi năm sẽ có rất nhiều họ hàng lung ta lung tung không biết chạy ra từ cái xó xỉnh nào chạy ra mang người nhà đến chúc Tết cụ ông, nói là họ hàng nhưng cũng có thể quấn mấy vòng quan hệ, dù sao cũng Tết mà, góp vui thêm, cụ ông cũng không nói gì, kết quả là có vài hành vi càng ngày càng nghiêm trọng, có một số người bắt đầu trèo lên đầu lên cổ.

Vốn dĩ ban đầu chỉ dẫn con cháu đến khom lưng gật đầu, nhận bao lì xì thì thôi, kết quả là có một số người có ý đồ làm trùng hút máu, mượn thế lực của Phó gia hút máu của Phó gia, chọc cho cụ ông nổi trận lôi đình.

Đuổi cũng đuổi, nhưng mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, cuối cùng có nhà của mấy anh em ruột thịt trực hệ cũng không đuổi được, cho nên bởi vì biết rõ bản chất của một số người, từ sau khi kết hôn, mỗi đêm 30 cơm nước xong xuôi, Phó Du Thường đều sẽ mang Mộc Chiêu về nhà, sợ tỉnh lại vào ngày hôm sau, trong lúc mình không chú ý Mộc Chiêu sẽ bị mấy người họ hàng kia chọc giận.

Cho nên năm gần đây, trọng trách đấu trí đấu dũng với những người họ hàng kia, không cho bọn họ đến quấy rầy cụ ông đã giao cho lão đại lão nhị.

Mộc Chiêu cũng có nghe nói qua, nghe nói Phó gia có mấy người họ hàng có sức chiến đấu vô cùng mạnh, nhưng có cụ ông ở đây, nàng cũng không hỏi nhiều, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của ông, vẫn luôn chờ đến khi cơm nước xong xuôi ở một riêng với học tỷ sau mới hỏi tới chuyện này.

Chủ yếu là hỏi thăm ngày mai có cốt truyện hiếm thấy về họ hàng để ăn với cơm hay không, nàng đã sớm chuẩn bị đồ ăn vặt.

"Cốt truyện để ăn với cơm thì không chắc sẽ có, nhưng chắc chắn sẽ có cốt truyện khiến người ta không thể ăn ngon được." Nghĩ đến cảnh tượng đó, ngay cả Phó Du Thường cũng cảm thấy hơi đau đầu, chướng khí mù mịt vừa ồn ào vừa náo loạn, trước kia năm nào cũng như thế này.

Thấy sắc mặt của học tỷ có chút không tốt, Mộc Chiêu ý thức được cảnh tượng ngày mai có thể sẽ khắc nghiệt hơn nàng tưởng tượng, vậy còn giữ lại loại họ hàng như vậy làm gì? "Những họ hàng hiếm thấy đó còn muốn lui tới làm gì? Cứ đuổi đi là được."

"Đó là người nhà của các em trai ruột của ông nội, vì các ông ấy đã mất, ông đã luôn chịu đựng nhượng bộ bao nhiêu năm nay, những người đó cũng nhận ra điều này, cho nên năm nào cũng có thể gây ra một số rắc rối mới." Nhưng những rắc rối đó cũng không vượt qua điểm mấu chốt của ông nội, vì thế những người đó liền trở thành kẹo mạch nha, Phó Du Thường đang cân nhắc xem có nên làm những người đó mãi mãi không thể sờ được cửa Phó gia hay không.

"Chiêu Chiêu, hay là đêm nay em mang Chử Hâm bọn họ trở về đi, ngày mai ồn ào ầm ĩ sẽ dọa con bé." Phó Du Thường có chút lo lắng những người không biết nặng nhẹ kia và bọn trẻ con nghịch ngợm mà bọn họ mang đến sẽ hù Chử Hâm, đương nhiên, cũng không thiếu những lời đàm tiếu về Mộc Chiêu.

"Ừ... Đúng thật là vậy, đừng dọa cô ấy, nhưng đi thì không phải chúng ta nên cùng đi hay sao." Mộc Chiêu dần dần nở một nụ cười ranh mãnh, "Nếu ông nội không nỡ đuổi bọn họ đi, vậy làm bọn họ gặp chút tai nạn không đến được là được."

Mộc Chiêu kéo cánh tay Phó Du Thường, đến gần cô nhỏ giọng nói: "Em có thể nguyền rủa bọn họ khi đi ra ngoài sẽ gặp phải tai nạn nhỏ, một bước khó đi."

Mặc dù nàng vẫn luôn không quá thích dùng năng lực nguyền rủa, nhưng nàng không hề ngại để bọn chúng được sử dụng đúng chỗ.

Phó Du Thường giơ bàn tay, cười khẽ nói: "Tư tưởng lớn gặp nhau."

Mộc Chiêu vươn tay đập tay với học tỷ, sau đó nói làm là làm.

Màn đêm buông xuống, tất cả các vì sao trên bầu trời đều bị mây đen che khuất, đen có chút quái dị, tòa nhà cũ bị bao bọc bởi sức mạnh của một lời nguyền mà người bình thường không thể nhìn thấy, Mộc Chiêu không sử dụng lời nguyền quá mạnh, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của người khác, nhưng những người muốn tới gây rắc rối sẽ không thể đến do các loại tai nạn khác nhau.

Có lẽ đây sẽ là một năm mới xui xẻo mà bọn họ sẽ không bao giờ quên.

"Ôi thần linh ơi…" Khi một thân ảnh nho nhỏ bước vào tòa nhà cũ này, bốn cái chân ngắn ngủn của nó run lên vì sợ hãi. "Nơi này, mình không có đi nhầm chỗ chứ?"

Cục bông xù xù đến gần biệt thự "âm trầm khủng bố" từng chút một, hơi thở nguyền rủa kia đè cô nàng sắp không thở nổi.

Vì một ngụm lương kia, cô nàng có được cũng có dễ dàng gì đâu?

Cục bông nhỏ nhanh chóng lau khóe mắt sắp khóc thật, ai bảo cô nàng xui xẻo như vậy, khi rút thăm thế mà trúng số trúng thưởng?

"Là nơi này... Không sai, sao ở đây lại có mùi nguyền rủa nồng nặc như vậy? Kỳ lạ thật, ở đây có người đang nghiên cứu tà thuật gì sao?" Mấy cửa sổ trong tòa nhà cũ này đều đang sáng, thân ảnh nhỏ bé kia đột nhiên vọt tới, lập tức đến mép ngoài của cửa sổ tầng hai.

Cho nên nói hôm nay là ngày sao Thủy nghịch hành cô nàng, có nhiều cửa sổ như vậy, cô nàng thế mà chọn trúng trung tâm của nơi nguyền rủa, chỉ nhìn thoáng qua thôi là thiếu chút nữa cô nàng đã đứng tim.

Quên đi, quên đi, cứ để Liễu Thất Ngọc trừ lương của cô nàng đi, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt.

Cô nàng nín thở, nỗ lực thu lại cảm giác tồn tại của mình, sau đó lặng lẽ lui về sai, kết quả còn chưa kịp lùi được hai bước đã đụng phải một thứ gì đó mềm mụp.

Cô nàng quay đầu nhìn lại, thấy một đôi mắt màu vàng đang nhìn chằm chằm vào cô nàng, bộ lông đen gần như hòa vào màn đêm.

"Meo..." Tiếng mèo kêu lặng lẽ vang lên.

Một tiếng hét thảm vang vọng trong bầu trời đêm, hamster sợ hãi lùi lại, trực tiếp rơi vào phòng.

"Xin chào, hamster nhỏ." Một bóng đen rất lớn so với hamster bao bọc lấy cô nàng, Chuột yêu nhát gan ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trên người đối phương vẫn còn dấu vết nguyền rủa chưa tan, gần như là nghiêm mặt nói với cô nàng dị tượng nơi này chính là đối phương làm.

"Bí mật của chúng tôi đã bị phát hiện rồi, không còn cách nào khác, tuy rằng cô rất đáng yêu, nhưng để không tiết lộ bí mật, chúng tôi chỉ có thể lột da lông của cô, sau đó đem cô..."

Sức chịu đựng tinh thần của chuột chuột hữu hạn, còn chưa kịp nghe xong lời giới thiệu của đối phương, thậm chí không kịp giãy giụa, đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất đi, cô nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói của người kia: "Ê! Đừng ngất, đừng ngất! Tôi giỡn thôi! Đừng ngất! Hamster tiểu thư, cô không nhận ra tôi sao? Là tôi đây!"

Sau đó lại có một giọng nói khác vang lên: "Đại Vu Chúc, cô ta nhát gan, không thể sợ hãi…"

Đại Vu Chúc? Nghe quen quá, mình đã nghe ở đâu rồi...

Giọng nói kia dần dần đi xa theo ý thức của cô nàng.

Cho đến khi cô nàng đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, khiến cô nàng tỉnh dậy từ cơn hôn mê.

Thân thể mum múp thịt đột nhiên ngồi dậy, tim vẫn đập loạn xạ, sau đó cô nàng suýt ngất đi lần nữa khi nhìn thấy hai người và một con mèo vây quanh mình.

May mà Mộc Chiêu tinh mắt nhanh tay đỡ lấy đầu hamster, để cho ánh mắt của đối phương nhìn nàng: "Hamster tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết tôi sao?"

Hamster yêu bị buộc phải mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Mộc Chiêu một lúc...

"Phú, phú bà! A không không không, là Mộc tiểu thư!"

"Ngươi chạy nơi này tới làm gì? Là Liễu Thất Ngọc bảo ngươi tới?" Con mèo đen ngồi xổm bên cạnh liếm liếm móng vuốt, dùng đuôi gõ gõ đầu con hamster.

Hãy nghe giọng nói này...

"Ô Hạm Tầm?"

"Mới bao lâu mà ngươi đã không nhận ra ta rồi? Sao trí nhớ của ngươi càng ngày càng kém thế?" Ô Hạm Tầm phàn nàn.

Hóa ra hai trong số ba người biết nhau, trái tim của Hamster yêu cuối cùng cũng có thể trở về nơi nó vốn ở.

"Nguyền, nguyền rủa vừa rồi là..." Hamster còn chưa kịp nói xong, Ô Hạm Tầm đã đặt một móng vuốt lên đầu cô nàng.

"Nếu biết quá nhiều thì thường không sống được lâu, hiểu không?"

"Hiểu hiểu hiểu!" Chuột yêu run run liên tục đáp: "Là, là Liễu Thất Ngọc bảo tôi tới tặng quà cho cô, chúc mừng cô đã đạt được ước muốn tiêu diệt Quỷ Vương, việc làm ăn của cô ấy cuối cùng cũng có thể phát triển ở thành phố G."

Không biết hamster nhỏ lấy từ đâu ra một chiếc hộp lớn, được gói rất đẹp, trông khá xa xỉ.

"Ồ, cô ta cũng sẽ giả khách khí với ta à?" Ô Hạm Tầm gãi gãi đầu, không, trừ khi nhờ mình việc gì đó, nếu không sao một con quỷ bủn xỉn như Liễu Thất Ngọc có thể mua thứ gì đó có giá trị cho mình?

Cô ấy mở hộp ra nhìn… Bên trong hộp quà tinh xảo là một túi cá khô nhỏ đơn giản.

Bây giờ thì đúng rồi! Ô Hạm Tầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới giống phong cách của Liễu Thất Ngọc, nếu thực sự là đồ có giá trị, cô ấy nhận cũng sẽ run sợ trong lòng.

"Sau đó..." Chuột yêu nhìn Mộc Chiêu rồi lại nhìn Ô Hạm Tầm, nuốt nước miếng rồi run rẩy vươn móng vuốt ra, nói: "Liễu Thất Ngọc nhờ tôi nói với cô... Chúc mừng năm mới, cung hỷ phát tài, lấy bao lì xì ra."

"Hả?" Ô Hạm Tầm vỗ vỗ lỗ tai mình, cho là mình nghe nhầm.

"Cô vừa nói gì cơ? Lặp lại một lần nữa!"

"Bao, bao lì xì..." Chuột yêu siêu nhỏ giọng tổng kết trọng điểm.

"Ta, ta ta ta, tại sao ta phải phát lì xì cho cô ta?” Ô Hạm Tầm cũng bị khiếp sợ đến lắp bắp. ngôn tình hài

"Bởi vì cô lớn tuổi nhất, trước đó không hỏi cô là bởi vì túi của cô còn sạch hơn cả mặt." Chuột yêu thuật lại chính xác từng chữ.

Ô Hạm Tầm nhìn chằm chằm Chuột yêu có tuổi thật lớn nhất, còn chưa mở miệng thì đối phương đã giải thích trước: "Tôi còn đang mắc nợ đây, càng không có tiền, nghe nói cô còn được công ăn việc làm ổn định, chúc mừng nha!"

"Mặt cô ta đâu?" Ô Hạm Tầm nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Cô ấy nói toàn bộ hội quán ngoại trừ cô, tôi và mấy lão già khác, tuổi tác của những quỷ hoặc yêu khác cũng chỉ là một số lẻ trong tuổi của cô, đều là em bé trước mặt cô, cho nên xin lì xì cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa, vào bữa tối trong đêm giao thừa của năm nào đó, cô cũng nói qua chờ đến khi mình giàu có sẽ cho bọn họ bao lì xì dày!"

Đêm giao thừa năm nào mà mình không uống say khướt? Làm sao có thể nhớ được mình đã nói gì, cũng không biết là bị tên nào gài bẫy! Ô Hạm Tầm bị nghẹn đến râu run lên run lên, hơn nửa ngày cũng không nói được lời nào.

"Phụt phụt…" Mộc Chiêu nhịn nửa ngày, cuối cùng không thể không cười ra tiếng, "Không sai, A Tầm đã lớn tuổi như vậy rồi, xác thật là người lớn."

Ô Hạm Tầm cũng vừa lúc có tiền, bởi vì buổi tối Phó Du Thường và Mộc Chiêu mỗi người cho cô ấy một bao lì xì dày, nhưng tiền vừa tới tay còn chưa bớt nóng, sao lại phải cho đi rồi?!

Nhìn bao lì xì Chuột yêu đã chuẩn bị, Ô Hạm Tầm vô cảm biến thành hình người, phát hiện trong bao lì xì của mình không có tờ tiền giấy nào khác ngoài màu đỏ, vì thế bất đắc dĩ rút tiền giấy màu đỏ nhét vào bao lì xì mỗi bao một tờ.

Sau đó, không đợi Chuột yêu cảm thán bao lì xì này lớn bé, Ô Hạm Tầm đã vo cô nàng lại thành một quả bóng, sau đó ném đi như một quả tạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play