Có một cô phục vụ nhỏ tuổi, nhìn còn trẻ, ngây thơ trên mặt chưa lui, giống như một sinh viên đến làm thêm, khi đi ngang qua có vẻ khá hoảng sợ.
"Khụ khụ..." Mộc Chiêu vô tình nhìn thấy, đỏ mặt cảnh cáo Tiền Hựu Ngư: "Gần đây cậu đi học trường đào tạo diễn viên chuyên nghiệp sao? Sao lại diễn nhiều như vậy? Giới giải trí không có cậu thật là một tổn thất lớn!"
Lời này là nói cho Tiền Hựu Ngư nghe, cũng là nói cho cô gái tay bưng khay run rẩy nghe.
Trực giác của Mộc Chiêu nói cho chính mình nếu không nhanh chóng cởi bỏ hiểu lầm thì chiếc điện thoại mà cô gái kia lấy ra sẽ dùng để gọi cảnh sát, nếu cảnh sát thật sự đến, phát hiện mấy thứ này của các nàng…
Trời ạ, nàng chỉ có thể khẩn cầu ông trời đừng bao giờ gặp phải chị Du Thư hay là cảnh sát tiểu Khấu đi bộ khắp nơi, bằng không nàng đào hố chôn mình cũng không dám lập mộ bia, nếu không về sau có người chỉ vào hỏi người này chết như thế nào, đáp rằng: "Chết nhục."
Dường như cô phục vụ thở nhẹ một hơi, lặng lẽ dẹp điện thoại.
"Được rồi, được rồi, ở trong nhà mà đeo kính râm làm cái gì? Mau tháo ra! Mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ rồi kìa." Mộc Chiêu tháo kính râm của Tiền Hựu Ngư xuống một nửa, sau khi nhìn thấy hai quần thâm lớn đến mức gấu trúc thấy còn tưởng là họ hàng của cô nàng, lại lặng lẽ đẩy trở về cho cô nàng.
"Cậu… Đã thức trắng mấy đêm rồi? Còn mắng nhau với người khác? Giọng khàn quá trời."
"Mới mấy hôm trước có tin một cô gái khoảng 20 tuổi đột ngột qua đời sau khi thức khuya, thật đó, cậu phải kiềm chế đi!"
Vì cách kính râm nên Mộc Chiêu không thể nhìn thấy biểu cảm phức tạp và chua xót của Tiền Hựu Ngư.
Điều hòa trong cửa hàng được bật hết tốc lực, ngồi một lúc, Mộc Chiêu cảm thấy nóng nên cởi áo khoác ra, nhưng Tiền Hựu Ngư vẫn mặc áo lông và đeo khăn quàng cổ bất động như núi.
"…" Sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ, Mộc Chiêu híp híp mắt, dán mắt vào cái cổ đang rụt lại của đối phương, "Mình nhớ là không phải người nào đó đã nói với mình ưm ưm ưm!"
Miệng nàng bị người nào đó xấu hổ và giận dữ dùng đồ ăn lấp kín, ánh mắt kia như thể nếu cậu nói thêm một câu nữa thì bà đây sẽ giết cậu.
Đừng khiêu khích phụ nữ thẹn quá thành giận, dù sao người ta thật sự có thể sẽ đánh bạn một trận.
Mộc Chiêu hiểu rất rõ điều này, cũng biết nếu bạn thân tức giận thì thật sự sẽ đánh nàng, nhưng nàng không nhịn được, "Ha ha ha ha!"
Trên trán Tiền Hựu Ngư nổi gân xanh, nếu không phải cô nàng và Mộc Chiêu cách nhau một cái bàn, cô nàng nhất định sẽ cho đối phương một nắm đấm yêu thương.
Mộc Chiêu khó khăn lắm mới nhịn được cười, cố gắng nghiêm túc nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Là vị nhân vật lợi hại nào mà có thể khiến Ngư Ngư của chúng ta túng dục quá độ như vậy ~"
"Quen biết một bạn nhỏ vừa đi học vừa làm trong quán bar, lúc đầu còn tưởng là một bé thỏ trắng nhỏ, không nhịn được nên đã trêu chọc em ấy, không ngờ rằng..."
"Không ngờ rằng là một bé chó săn nhỏ?" Mộc Chiêu che miệng tiếp nhận lời nói của Tiền Hựu Ngư, trong mắt sáng lấp lánh, "Không phải cậu nói sẽ không tìm người nhỏ hơn mình sao?"
"... Cho nên mình cũng không biết sao lại thế này!" Tiền Hựu Ngư buồn rầu đến mức vò đầu bứt tóc, rõ ràng đối phương ngoại trừ đẹp ra, không có một phương diện nào là hấp dẫn mình, kết quả hết lần này đến lần khác lại sinh ra quá nhiều gút mắc ở nơi đó.
"Nghe có vẻ như đối phương là khắc chế trời sinh của cậu ha." Mộc Chiêu nhìn bạn thân của mình đau đầu, đau eo, đau cổ, yên lặng giúp cô nàng đặt một phần cơm hộp.
"Mấy thứ mình cho cậu này là hàng tồn kho cuối cùng của mình, đều là bảo bối, sau khi cậu học tập xong giữ lại cũng được, tiêu hủy cũng được, dù sao cũng đừng đưa cho mình." Tiền Hựu Ngư vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy eo mình "rắc" một tiếng, sau đó cả người cô nàng nhanh chóng ghé vào trên bàn.
"Kiềm, kiềm chế…" Mộc Chiêu cũng nghe thấy tiếng eo Tiền Hựu Ngư gào thét, đột nhiên cảm thấy cô nàng hơi đáng thương.
"Nói lời này với mình cũng vô dụng!" Tiền Hựu Ngư nhe răng, tức giận đập bàn.
"Ha ha, hình như cũng đúng, vậy... Sao cậu không cần những bảo bối tồn kho này nữa?" Mộc Chiêu vỗ vỗ túi đồ mình vừa lấy, "Cũng đúng... Đều hàng đêm sênh ca cũng không cần phải lại…"
"Không phải như cậu nghĩ…" Tiền Hựu Ngư im lặng một lúc, sau đó nói ra một lý do khiến Mộc Chiêu suýt chút nữa đã phun hết bánh kem trong miệng lên mặt cô nàng: "Tuổi bạn nhỏ thật sự không lớn, lúc đầu em ấy không hiểu gì cả, sau đó có một ngày em ấy vô tình phát hiện ra những tài liệu học tập này, em ấy là một học sinh giỏi, năng lực suy một ra ba vô cùng mạnh."
Khóe miệng Tiền Hựu Ngư giật giật, "Mình không thể để em ấy phát hiện thêm những cái khác, nếu không em ấy nhất định sẽ lôi kéo mình thực hành nhiều kiểu mới!"
"..." Mộc Chiêu rất là khiếp sợ.
"Các cậu... Chơi vui vẻ nha, được rồi, mình giúp cậu giữ những thứ này." Mộc Chiêu nháy mắt mấy cái với Tiền Hựu Ngư, "Tiền đại tiểu thư thật là tài mà, gần đây mình mới học xem bói, có muốn mình giúp cậu tính toán tương lai của cậu và chó săn nhỏ kia không?"
"Hừ, xem ra gần đây cậu sống khá an nhàn, lại học được một nghề mới, được rồi, tính không chuẩn là không trả tiền nha!" Tiền Hựu Ngư cũng chỉ nghĩ Mộc Chiêu đang nói đùa, bạn nhỏ kia cũng từng lôi kéo mình đến quán ven đường xem qua, hầu như đều là lời hay, dù sao cũng chỉ tốn ít tiền để mua sự vui vẻ cho bạn nhỏ, Tiền Hựu Ngư cũng chưa từng xem là thật.
"Ừm... Để mình nhìn xem nhân duyên của Tiền đại tiểu thư của chúng ta." Mộc Chiêu nắm một tay của Tiền Hựu Ngư, giả vờ như đang lẩm bẩm gì đó: "Ừm ừm, mình nhìn thấy được... Hả?"
Mộc Chiêu cau mày, lộ ra biểu cảm tương đối rối rắm.
"Người ta bói toán đều dùng thủy tinh hoặc là xem chỉ tay gì đó, tốt xấu gì cậu cũng phải học giống một chút chứ." Tiền Hựu Ngư phàn nàn về sự thiếu chuyên nghiệp của Mộc Chiêu, nhưng lại chừa cho nàng mặt mũi, hỏi: "Cậu nhìn thấy gì?"
"... Ừm, tình cảm của các cậu..." Mộc Chiêu than nhẹ một lát, im lặng đến mức Tiền Hựu Ngư cũng trở nên căng thẳng.
Qua đại khái vài giây, Mộc Chiêu đột nhiên ngẩng đầu cười nói với Tiền Hựu Ngư: "Là duyên trời tác hợp!"
"... Đầu gỗ nhà cậu! Còn dám làm mình sợ! Hừ, vậy mình sẽ gửi những bức ảnh xấu xí chụp cậu bị chó đuổi xuống vũng bùn hồi tiểu học cho Phó học tỷ!"
"Chậm đã!" Mộc Chiêu lập tức đè tay đối phương xuống, ăn nói khép nép: "Là lỗi của tiểu nhân, xin đại tiểu thư tha thứ cho tôi!"
"Như vậy thì đúng hơn." Tiền Hựu Ngư hừ nhẹ một tiếng, vẫy vẫy tay tỏ vẻ chính mình là người lớn có lòng bao dung lớn, tha thứ cho nàng.
"Như vậy còn tạm được!" Sau khi làm trò hề, Mộc Chiêu trở nên nghiêm túc hơn một chút, "Nhưng mà... Bạn nhỏ của Ngư Ngư nhà cậu hình như là một người có tâm tư tương đối sâu phải không?"
"Chuyện này... Là cậu tính ra sao?" Tiền Hựu Ngư nghĩ Mộc Chiêu hẳn là chưa từng gặp qua bạn nhỏ kia, làm sao biết tâm tư em ấy tương đối sâu?
"Mặc dù mình thật sự đã tính ra nhưng có lẽ cậu không tin, cho nên cậu đừng quan tâm làm sao mà mình biết được, chỉ cần nhớ kỹ lời mình khuyên cậu là được." Mộc Chiêu nhìn nhìn Tiền Hựu Ngư có chút ngây thơ nhưng không quá nghiêm túc, hận không thể gõ đầu cô nàng nhét những bức tranh của mình vào đó để giữ lại mãi mãi, "Đối với bạn nhỏ nhà cậu, cậu chỉ cần nhớ một điều —— Chủ động!"
Tiền Hựu Ngư cảm thấy Mộc Chiêu đang chế nhạo mình là nằm ngửa, vì thế búng đầu nàng thưởng một cái.
Vừa nãy khi muốn đánh nàng, bởi vì bị eo mình liên lụy nên không đứng dậy nổi, bây giờ đầu gỗ kia đưa đầu đến trước mặt mình, lúc này không ra tay thì chờ đến bao giờ?
"Ui da!" Mộc Chiêu ôm đầu ngồi xuống, khóc thút thít, nói: "Cậu không biết tấm lòng của người tốt!"
"Cậu hả? Luôn cảm thấy khoảng thời gian này không gặp, trong bụng cậu có thêm rất nhiều ý xấu." Tiền Hựu Ngư biểu đạt sự không tin tưởng của bản thân.
"Thật đó, phải chủ động… Không phải như cậu nghĩ đâu! Còn nói mình nữa, cậu đã thành bánh bao nhân trứng sữa, sau khi cắt ra toàn là màu vàng (suy nghĩ đồi trụy)! Ban ngày ban mặt đã suy nghĩ mấy thứ đó!" Mộc Chiêu dạy dỗ Tiền Hựu Ngư một chút, nói đến mức đối phương không dám ngẩng đầu.
"Ý mình là chủ động tìm em ấy tâm sự, chia sẻ suy nghĩ của cậu với em ấy nhiều hơn…" Mộc Chiêu nói bla bla một đống, "Sau đó cậu chủ động đi tìm hiểu tâm tư của em ấy, đừng suốt ngày bị động bị người ta kéo đi, bằng không có một ngày nào nó bị bỏ lại, cậu muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu!"
Ánh mắt của Tiền Hựu Ngư lập tức thay đổi, mặc dù giấu sau kính râm không thể nhìn ra nhưng đôi lông mày xinh đẹp của cô nàng bất giác cau lại.
"Không phải cậu vừa nói là duyên trời tác hợp sao?" Cô nàng oán giận, có lẽ là bị câu cuối cùng của Mộc Chiêu kích thích, suy nghĩ và ghi nhớ trong lòng.
"Duyên trời tác hợp sao... Nếu cuối cùng hai người thành đôi, đó chính là duyên trời tác hợp, nếu không thành đôi, vậy không phải rồi ~"
Tiền Hựu Ngư nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ, phát hiện Mộc Chiêu nói một đống điều vô nghĩa.
"Nói thật, cậu phải cân nhắc kỹ đề nghị của mình." Mộc Chiêu ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, sau đó xách túi của mình lên, nói: "Mình phải về chăm chỉ nghiên cứu học tập, cố gắng như chó săn nhỏ nhà cậu!"
"Ha." Khóe miệng Tiền Hựu Ngư giật giật, nói thật, sau khi Mộc Chiêu mang những tài liệu đó về, rốt cuộc là cho ai học cũng không chắc đâu.
Chỉ là Mộc Chiêu rất tự tin, sau khi mang tài liệu học tập lại để chung với "món khai vị" trước kia.
Lúc này có lẽ Phó Du Thường tạm thời có việc vắng nhà, bé Chử Hâm hẳn là được hai chú mèo mang đi ngủ trưa, vì thế Mộc Chiêu tùy tiện bày bảo bối vừa có được đến tay.
Nàng lấy USB ra cắm vào máy tính, có hơn 20Gb! Thật là đủ để nàng chậm rãi "học tập"! Ngư Ngư thật sự nhịn đau thanh lý hết hàng tồn kho mình giữ!
Mộc Chiêu lại mở gói hàng ra, bên trong có sách và một số thứ linh tinh, tìm được rồi! Cuốn tiểu thuyết tiếp theo mà nàng muốn!
Hắc hắc hắc, vừa đến phần gay cấn thì đột nhiên hết, may mà Tiền Hựu Ngư rất nhanh đã đưa phần tiếp theo tới, không thì bị treo ở nơi nửa vời này thật làm cho người ta vò đầu bứt tai!
Mộc Chiêu vừa mở sách ra, chợt nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của bé Chử Hâm, đây là chuyện xảy ra khi trong nhà có trẻ em, mỗi khi có gió thổi cỏ lay, người lớn sẽ chạy tới nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
May mà chỉ là gặp ác mộng, bé con vừa tỉnh dậy từ giấc mơ, ôm Mộc Chiêu không buông tay, nàng nhờ Ô Hạm Tầm lấy một quyển truyện, kể một nửa câu chuyện cổ tích.
Truyện cổ tích có thể đánh lạc hướng sự chú ý của trẻ nhỏ, dần dần, bé Chử Hâm dường như đã thoát ra khỏi ác mộng, Mộc Chiêu liền thả cô bé vào lòng Ô Hạm Tầm.
Quả nhiên, công lực dỗ dành con cái của mình vẫn không hề lui bước! Mộc Chiêu âm thầm khen ngợi chính mình một phen, sau đó trở về phòng đẩy cửa đi vào.
Từ từ, nàng... Khi đi ra có đóng cửa sao?
Trái tim nhỏ bé của Mộc Chiêu đập lỡ một nhịp, cảnh tượng trong phòng khiến nàng gần như phải cần đến máy thở để cấp cứu.
Vị học tỷ vừa mới hư hư thực thực ra ngoài không biết đã trở lại khi nào, cô đang cầm quyển mở đầu của truyện cao H nghiên cứu, máy tính bên cạnh vẫn đang mở, giao diện trong USB còn chưa kịp đóng lại.
"Học, học tỷ..." Trong lòng Mộc Chiêu đã biến thành hình dạng của bức tranh "Tiếng thét" nổi tiếng thế giới!
Nàng phải giải thích thế nào mới có thể làm cho học tỷ tin tưởng mình vẫn là một đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết không tỳ vết?
Phó Du Thường khe khẽ thở dài, nhìn Mộc Chiêu ở cửa, cảm thấy rất có lỗi, nói: "Là lỗi của chị, vốn cho rằng em muốn từ từ tới, lại không cân nhắc đến nhu cầu của em."
Người ta thật sự không có dục cầu bất mãn như vậy, thật ra em nghiên cứu cái này...
"Có vẻ như Chiêu Chiêu thích cái này hơn, chúng ta có thể thử một lần." Phó Du Thường lật trang có nếp gấp ra cho Mộc Chiêu xem, giống như một con cáo già đè bé thỏ trắng không biết gì cả dưới móng vuốt của mình.
Cái này... Thích quá hà! Không đúng! Cái, cái tư thế này độ khó hơi cao! Em thật sự không thể làm được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT