"Đừng!" Mộc Chiêu kéo anh ta đứng dậy, Sở quốc đã sụp đổ nhiều năm như vậy, đã có thể không cần quỳ xuống, bằng không nàng sẽ cảm thấy chính mình tựa như cặn bã phong kiến!
"Không ngờ sau khi chết lại có thể may mắn gặp ngài một lần." Mặc dù tướng quân áo trắng được đỡ dậy nhưng anh ta vẫn luôn cúi đầu.
Anh ta vẫn còn giữ thói quen khi ở Sở quốc, khi đó ở Sở quốc có rất ít người có tư cách ngẩng đầu trước mặt Đại Vu Chúc.
"Bộ dáng như bây giờ, không bằng không gặp thì hơn." Dù sao, cái giá phải trả cho việc nhìn thấy nàng như thế này thực sự có chút thảm thiết.
Tướng quân thế mà có thể cười được, anh ta nói: "Họa phúc có nhau."
"... Nhưng dẹp đi, họa phúc có nhau này hơi không cân xứng, năm đó tôi khuyên anh rời đi Sở quốc, anh không chịu nghe hết lần này đến lần khác, đã sớm nói Sở Diệm không phải là một quân vương đáng để trung thành, hối hận không?" Mộc Chiêu có phần hận sắt không rèn thành thép.
"Tôi ở lại không phải là vì Sở vương, mà là vì bá tánh Sở quốc, nếu nói hối hận, tôi chỉ hối hận không thể bảo vệ bá tánh Sở quốc bình yên vô sự." Tướng quân nói: "Không phải Đại Vu Chúc cũng lựa chọn như vậy sao?"
"… Mấy ngàn năm trôi qua, tài ăn nói của anh trở nên tốt hơn rồi."
"Mấy ngàn năm trôi qua, Đại Vu Chúc cũng hoạt bát không ít."
Mộc Chiêu dừng một chút, "phụt" một tiếng bật cười, "Anh cũng vậy, tốt hơn nhiều so với bộ dáng cứng nhắc trước kia, cũng dám móc mỉa tôi!"
"Không dám, không dám." Tướng quân khiêm tốn lắc đầu.
Cuối cùng hai người đều cười, mấy ngàn năm trước loạn trong giặc ngoài, chưa bao giờ có bầu không khí thoải mái như vậy.
"Khi tôi mất trí, dường như tôi đã tấn công ngài, xin ngài thứ lỗi."
"Uầy, oan có đầu nợ có chủ, đừng khách khí." Mộc Chiêu xua xua tay tỏ vẻ chính mình cũng không để ý.
"Dựa trên tình bạn trong quá khứ của chúng ta, anh có tâm nguyện nào chưa thực hiện được không? Nếu trong phạm vi năng lực của tôi, tôi có thể giúp anh, sau đó đi uống canh Mạnh Bà và đầu thai đi, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, tình huống của anh sẽ không được tốt lắm." Linh hồn của tướng quân bị ăn mòn nhiều năm, đã trở nên tàn tạ không nguyên vẹn, đầu thai cũng là chuyện khó, may mà Mộc Chiêu có cách giải quyết vấn đề này, nhưng không thể để tình huống này tiếp tục chuyển biến xấu đi, phải nhanh chóng đưa anh ta đi Địa Phủ.
"Nếu nói đến tiếc nuối, tôi chỉ tiếc nuối năm đó không thể thực hiện lời hứa, chuyện hứa dạy ngài vẫn không làm được, nhưng bây giờ thấy ngài khỏe mạnh, chắc là không cần nữa."
"Chuyện đó à." Mộc Chiêu có chút ấn tượng, "Lúc ấy đều bận mà, đừng để trong lòng."
Tướng quân nghĩ nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên, như lấy hết can đảm muốn nói gì đó, mặt mày đều mang theo một ít vội vàng, chẳng qua lúc này anh ta đột nhiên phát hiện người phụ nữ xa lạ bên cạnh Đại Vu Chúc đang dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía mình.
Tuy rằng đối phương không nói gì, nhưng chỉ nhìn nhau vẻn vẹn một cái, trong lúc nhất thời bị ánh mắt của cô uy hiếp, trực giác của anh ta đang kêu gào bất an.
Thân phận của người này nhất định không bình thường, nhưng tại sao lại địch ý với mình?
"Vị này là..." Anh ta hỏi.
"Chị ấy..." Mộc Chiêu vừa định giới thiệu, Phó Du Thường lại chủ động lên tiếng.
"Dao Thần."
Mộc Chiêu: Hả?
Tướng quân là một quỷ hồn, sắc mặt đã sớm trắng không thể trắng hơn, cho nên chỉ có thể phân biệt cảm xúc của của đối phương từ thân thề càng hư ảo của anh ta.
Anh ta lập tức muốn quỳ xuống hành lễ, thân là một người sinh sống ở Sở quốc, sự kính ngưỡng của anh ta đối với Dao Thần đã ăn sâu vào xương tủy.
Phó Du Thường lại không để anh ta hành lễ, mà là sau khi đối phương đứng vững, nói với giọng điệu khá là ôn hòa: "Nếu cậu đã là bạn với Vu Chúc của tôi, vậy không cần phải hành lễ."
Tướng quân rõ ràng nghe được đối phương nhấn mạnh hai chữ "của tôi" mạnh một chút, không hùng hổ dọa người nhưng lại làm anh ta kinh sợ.
Đại Vu Chúc là người phải phụng dưỡng Dao Thần suốt đời, không thể kết hôn, anh ta cảm thấy tâm tư của mình đã bị Dao Thần nhìn thấu, đây là đi quá giới hạn.
Trong lòng tướng quân âu sầu, không dám nói thêm nữa.
"Cảm ơn... Dao Thần đại nhân." Tướng quân nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa đã thu lại mọi cảm xúc của mình.
Mộc Chiêu nhìn người này rồi lại nhìn nhìn người kia, sao bầu không khí bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng vậy? Quá lạ? Sao học tỷ lại muốn nói như vậy?
Rõ ràng là đang ở trung tâm gió lốc nhưng vì thần kinh quá mức không nhạy bén nên người nào đó thậm chí không thể cảm nhận được tí sóng gió nào.
"Đại Vu Chúc đại nhân, tôi không có tiếc nuối."
Thật sự không có sao? Cảm thấy như bộ dáng vừa rồi của anh ta như muốn nói gì đó... Quên đi, có lẽ là ảo giác của mình, Mộc Chiêu cũng không nghĩ nhiều, vì thế nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ đưa anh đi Địa Phủ?"
"Làm phiền ngài." Trong lòng tướng quân chán nản nhưng không thể nói được.
"Nếu còn có chấp niệm nào ở nhân gian, đừng ngại uống thêm một chén canh Mạnh Bà, có thể quên sạch sẽ một chút." Phó Du Thường nhẹ giọng nhắc nhở.
Mộc Chiêu không nhận ra gì cả, chỉ có vị tướng quân kia nghe rõ ràng.
"Vâng… Cảm ơn ngài đã nhắc nhở."
Tướng quân suy nghĩ một lát, trong lòng rùng mình, chợt cảm thấy trong lời Dao Thần đại nhân dường như còn có ẩn ý thâm sâu khác, anh ta không dám ngẩng đầu nhìn mặt thần linh, chỉ có thể rối rắm trong lòng.
Sau khi uống canh Mạnh Bà quên đi chuyện cũ trước kia, có thể là một sự giải thoát cho người khác, nhưng đối với vị tướng quân này, anh ta hy vọng mình vẫn có thể nhớ được một chút, chỉ một chút thôi, dù chỉ là một hình bóng.
Dường như nhận ra sự lưu luyến của anh ta, Phó Du Thường cau mày nói thêm một câu nữa, giây tiếp theo, tướng quân không rảnh lo đi quá giới hạn, mở to hai mắt trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Mộc Chiêu mở quỷ môn ra, sau đó quay người nói với tướng quân: "Vào đi, bên trong sẽ có âm sai đón anh, sau khi anh đi vào, tôi sẽ mượn dùng sức mạnh của Địa Phủ... Tướng quân? Tướng quân!"
Hô hai tiếng liên tiếp, Mộc Chiêu gọi tướng quân hoàn hồn lại.
Lúc rời đi, anh ta thất hồn lạc phách, không hề tràn đầy tinh thần như trước đó, rõ ràng trước khi mình mở quỷ môn anh ta vẫn còn bình thường, sao vừa quay người đã biến thành như vậy rồi? Sẽ không còn có di nguyện gì đó chưa hoàn thành đó chứ? Nếu chấp niệm quá sâu sẽ không đầu thai được.
Mộc Chiêu cảm thấy anh ta là lạ, sau khi sắp xếp xong hết thảy, sau khi cho âm sai bên cửa quỷ một ít tiền boa, "nhìn" đối phương được đưa đi an toàn, nàng đóng quỷ môn như trút được gánh nặng.
"Sao lúc tướng quân rời đi trông anh ta là lạ? Học tỷ, chị biết bị sao không?" Mộc Chiêu vừa nói xong, nàng đột nhiên phát hiện dường như học tỷ cũng có chút không vui.
Kỳ thực Phó Du Thường quản lý biểu cảm vô cùng xuất sắc, cũng không thể nhìn ra được tâm tình không vui của cô qua nét mặt, nhưng Mộc Chiêu có một loại trực giác được trau dồi qua nhiều năm, nàng cảm thấy dường như trên người học tỷ viết —— "Tức giận, mau tới dỗ." mấy chữ to này.
Chuyện này thật khiến người ta không hiểu ra sao, cho dù là tướng quân hay học tỷ đều không quen biết lẫn nhau, chính mình mới là người kết nối hai người, nhưng sao nàng lại cảm thấy mình mới là người bị cho ra rìa?
"Bởi vì anh ta phát hiện mình đang mơ ước một người không nên thích." Giọng điệu Phó Du Thường có chút chó chịu, không phải là vì khó chịu với tâm tư của đối phương mà là vì bộ dáng trò chuyện chuyện quá khứ của anh ta và Chiêu Chiêu trông thật vui vẻ.
Giống như là mình chưa từng tham dự vào quá khứ của Chiêu Chiêu, nhưng dù có thì cô cũng không nhớ được gì.
Nếu không lấy thân phận Dao Thần ra, sao người kia có thể dễ dàng dứt khoát hết hy vọng như vậy? Không chừng còn muốn chống đỡ ở nhân gian thêm một thời gian nữa.
Phó Du Thường cảm thấy mình quả thực có thể cân nhắc đề nghị của con gái Thiên Đế.
"Hả? Anh ta có người mình thích sao?" Mộc Chiêu cố gắng nhớ lại: "Nói đến chuyện này, xác thật là vậy, đến tuổi trung niên anh ta cũng không kết hôn, hóa ra là có người mình thích sao? Bởi vì các loại nguyên nhân nên không thể ở bên nhau?"
Phó Du Thường nhìn Chiêu Chiêu đang nghiêm túc tự hỏi, đột nhiên cảm thấy may mắn vì kiếp này cô đã đánh dấu nàng bằng dấu ấn của riêng mình từ rất sớm, từ khía cạnh này, cô còn phải cảm ơn hai người Mộc gia.
"Thật đáng tiếc, khó trách lúc trước các cô gái muốn gả cho anh ta có thể vòng đô thành được mấy vòng nhưng anh ta vẫn không cưới vợ."
"Chiêu Chiêu rất thân cậu ta?"
"Bình thường thôi, hình như mỗi năm đều gặp vài lần, sau đó cũng là vì Sở Diệm ngu dốt vô đạo, cho nên mấy người bọn em có thể ngẫu nhiên phỉ nhổ trong lúc quản việc, cứ thế phỉ nhổ ra tình bạn."
"Bình thường mà còn cách mấy ngàn năm vẫn không quên lời hứa sao?"
Mộc Chiêu tự động bổ sung câu sau dưới ánh mắt có chút u oán của học tỷ: Vậy nếu như không bình thường thì còn như thế nào nữa?
Lần này, Mộc Chiêu đoán được, là vị chua!
"Đó, đó thật sự không có gì, vốn dĩ em đã quên mất, chỉ là có một đoạn thời gian em hơi ho khan, sau khi anh ta nghe xong liền nói muốn dạy em một bộ quyền pháp để nâng cao sức khỏe, chính là như vậy! Hơn nữa, sau đó bởi vì đánh giặc liên tục mấy năm, em và anh ta đều không gặp mặt!" Mộc Chiêu dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Phó Du Thường, "Thật đó! Từ đầu đến cuối em chỉ thích một mình chị!"
"Học tỷ, đừng ăn bậy loại giấm này!" Mộc Chiêu ôm eo học tỷ nhà mình, nói ra đủ loại lời ngon tiếng ngọt miễn phí, nếu là ngày thường, nói không chừng đã dỗ được người ta, nhưng hôm nay lại chạm đến chuyện mấy ngàn năm trước.
Cho dù là Phó Du Thường, ngẫu nhiên cũng sẽ tùy hứng một chút.
Thế nên cô đã hỏi một câu hỏi khá vô lý.
"Chiêu Chiêu, em thích chị của từng là Dao Thần là chị của hiện tại hơn?"
Mộc Chiêu lập tức dại ra.
Sửng sốt hồi lâu vẫn không nghĩ ra được câu trả lời hoàn mỹ.
Nàng nghĩ lần này làm vẻ đáng yêu để qua ải cũng không dễ nữa.
"Học tỷ ~ Câu hỏi này có chút vô lý hu hu…" Mộc Chiêu làm bộ nhỏ yếu đáng thương bất lực, hy vọng có thể làm Phó Du Thường động lòng trắc ẩn.
Không biết Phó Du Thường có động lòng trắc ẩn hay không, nhưng một nguồn sức mạnh ở chỗ khác đã động đến thần kinh của cô.
Ở một chiến trường khác, con mồi đã chết dưới tay thợ săn, bị xé thành từng mảnh, người lớn của súc sinh kia bắt đầu trả thù thợ săn, nhưng vừa đánh lén một cái đã bị một sức mạnh khác ngăn cản, sức mạnh bừng bừng sức sống vô cùng dễ nhận ra.
"Dao Thần?" Trước sự can thiệp của một vị thần khác, Pháp Tướng kia nghi ngờ không thôi, hắn nhìn tia tàn hồn cuối cùng trong tay con gái Thiên Đế, thấy không mong muốn nhất của mình không thành, nên chủ động hạ thấp yêu cầu để vẫn có lợi ích và đôi bên đều có lợi.
"Giao hắn cho ta."
Nhưng con gái Thiên Đế đã giết đỏ cả mắt, cô ấy cười nhạo bóp nát tia tàn hồn cuối cùng trước mặt Pháp Tướng, sau đó chĩa kiếm vào Pháp Tướng đang tức giận.
"Vì mặt mũi của cha, ta mới sống yên ổn đến ngày hôm nay, các ngươi thật sự xem bà đây như là chim cút sao?" Con gái Thiên Đế bị chạm đến điểm mấu chốt đã bất chấp tất cả, không có gì có thể kiềm chế được cô ấy. "Bây giờ ta đã giết một tên, không ngại lại giết thêm một tên nữa!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT