Đương nhiên, việc xóa bỏ hoàn toàn một con Quỷ Xanh khỏi thế gian không phải là điều dễ dàng.

Có bối cảnh của Quỷ Xanh ở đó, tuy đầu óc của hắn thường xuyên không tốt lắm nhưng thực lực không thể nghi ngờ, cho nên dù chỉ là phản công trước khi chết cũng rất đáng sợ.

Từng bước ép một con Quỷ Xanh vào đường cùng, nhốt một con thú bị làm cho phát điên cũng không phải là một ý kiến ​​hay, nếu Phó Du Thường tự mình bố trí cục diện này, tuyệt đối sẽ không lựa chọn như thế.

Hoặc là khen bên nhân loại đã tính đến điều này, nhưng ai có thể ngờ nửa đường lại xuất hiện một vị thần mạnh như vậy chứ? Đuổi theo chém Quỷ Vương suốt một đường, quăng vị trong Địa Phủ đến sửng sốt, ép Quỷ Vương bùng nổ vũ trụ nhỏ vọt ra khỏi vòng vây, sau đó mượn dùng sức mạnh thiên khắc tà ám của mình đánh Quỷ Vương đến mức tuyệt vọng, chỉ còn lại một ý niệm liều chết.

Dù sao con gái Thiên Đế cũng từng theo cha đi đánh Đông dẹp Bắc ở Hồng Hoang, không nói đến những thứ khác, bản thể giáng xuống thì giá trị vũ lực tuyệt đối online.

Bây giờ, cô ấy thấy Tiên Khí của Phó Du Thường thật sự cứu được cô bé kia, như là uống thuốc an thần, nghĩ dù thế nào cũng phải mượn Tiên Khí về, hơn nữa càng nhanh càng tốt, dù sao người trên trời đã trì hoãn rất lâu...

So với việc cứu người, cho dù cô ấy có bị cha quở trách thế nào hay bị xử phạt thế nào thì cũng có vẻ không còn quan trọng nữa.

Nhưng mà con Quỷ Xanh kia đã trượt khỏi tay cô ấy như cá chạch mấy lần, luôn không bắt được thật làm người ta tức giận, thậm chí con gái Thiên Đế còn hoài nghi có phải những năm này bản thân đã "sống trong nhung lụa" quen rồi, thực lực đã lui bước, không thì tại sao sau khi đến nhân gian luôn ăn mệt?

Kết quả là cuối cùng cũng đuổi kịp con Quỷ Xanh kia, nhưng vẫn phải nhờ bạn già trợ giúp, lúc này cô ấy cảm thấy có chút may mắn vì bạn già chưa khôi phục ký ức, không thì sẽ bị cười nhạo mất.

Nói đến cũng là nghiệt duyên, con Quỷ Xanh này chạy trốn ở đâu không chạy, lại cố tình đụng vào xe của bạn già của cô ấy, đây là ý trời sao? Tốt nhất là ý trời, như vậy khi bị truy vấn, chính mình có thể giải thích hai câu. ngôn tình sủng

"Haizz..."

Để tránh làm xáo trộn số mệnh của phàm nhân khi đuổi giết Quỷ Vương, tăng tội danh của mình thêm một hạng, sau khi thấy Quỷ Vương lao vào phố xá sầm uất, con gái Thiên Đế lập tức sử dụng một Tiên Khí đặc biệt để ngăn cách phàm nhân, cho nên lúc đó Phó Du Thường không nhìn thấy ai trên đường.

Con gái Thiên Đế nhân cơ hội này vây khốn Quỷ Vương, bốn mươi chín chuôi Tiên Kiếm hộ thể phong tỏa tất cả đường đi của hắn, con gái Thiên Đế thắp ngọn lửa Kim Ô trong trận pháp, tạo ra một cái "bếp lò" có thể so sánh với mặt trời, trong lúc Quỷ vương cố gắng thoát ra, con gái Thiên Đế để Phó Du Thường bị "trầy" tay nhanh chóng rời khỏi đây, sức mạnh của cô vẫn chưa khôi phục, trời phạt hạ xuống, vì để bảo vệ mạng sống, chắc chắn Quỷ Xanh sẽ dùng hết át chủ bài, lỡ như trong lúc hỗn loạn làm phàm thân của cô bị thương, vậy thì có hơi rắc rối.

"Cô xác định một mình là có thể?" Hiển nhiên Phó Du Thường có chút không quá yên tâm.

"Có thể, cô yên tâm, hôm nay tôi sẽ bắt hết đầu chó của hắn, nếu đến lúc đó tình thế cho phép, tôi sẽ giữ lại một tia tàn hồn của hắn cho cô trút giận." Thoạt nhìn con gái Thiên Đế đã tính sẵn trong lòng, bộ dáng nghiêm túc và không có vẻ gượng ép.

Nhưng bộ dạng không đáng tin cậy trước đây của cô ấy đã ăn sâu vào lòng người, Phó Du Thường... Vẫn ở lại nhìn tương đối tốt hơn.

Nhưng cũng không biết con gái Thiên Đế học được những lời này từ đâu, cong môi phàn nàn: "Nếu cô trở về với bộ dáng như thế này, chỉ sợ cô nhóc nhà cô sẽ dậm chân, nếu trở về với nhiều vết thương hơn, lỡ như tương đối nghiêm trọng, cô đã nghĩ nên dỗ dành như thế nào chưa?"

Phó Du Thường nhìn cánh tay đang rỉ máu của mình, nếu Chiêu Chiêu thấy được không chừng sẽ khóc cho mình xem, nếu nghiêm trọng hơn...

"Cho nên á, những người có gia đình đừng nhúng tay vào những chuyện nguy hiểm, thời gian không còn sớm, nhanh đi đi, không chắc là lát nữa cô có thể đi được nữa đâu, à đúng rồi, phiền cô đưa Tiên Khí trước cho tôi, chờ đến khi hắn biến mất sẽ làm ra động tĩnh quá lớn, có thể phía trên sẽ đến bắt tôi, đến lúc đó tôi sẽ không rảnh để đi tìm cô lấy đồ."

Con gái Thiên Đế vươn tay với Phó Du Thường.

"Nếu như cô lo lắng, tôi có thể thề với trời, cầm đồ của cô nhất định sẽ đem quỷ đến cho cô giải quyết." Con gái Thiên Đế thấy Phó Du Thường đang tự hỏi, cho rằng đối phương không tin tưởng mình.

"Không phải là tôi không tin tưởng cô, chỉ là... Nghe như sau này cô sẽ hơi gặp rắc rối." Phó Du Thường lấy Tiên Khí ra đưa cho con gái Thiên Đế, "Tôi cũng không lo lắng cô lấy xong sẽ lén đi, dù sao thu hồi nó cũng chỉ trong một ý niệm của tôi thôi."

"Hừ, nói đến cùng thì cô vẫn không tin tôi." Con gái Thiên Đế hừ lạnh một tiếng, sau đó cẩn thận cất đi Tiên Khí, "Rắc rối là sẽ có rắc rối, cha của tên này vẫn còn không ít bạn già còn sống, chỉ sợ sẽ đến tìm tôi gây rắc rối, nhẹ thì trị tôi tội tự tiện quấy nhiễu trật tự thế gian, nặng thì..."

Khi con Quỷ Xanh này bị phạt đi luân hồi, ông già của cô ấy đã mở một con mắt nhắm một con mắt hứa giữ lại chức tiên trước lời thỉnh cầu của những lão già đó, cho dù Sở Diệm đã làm bao nhiêu việc tội ác tày trời ở nhân gian, chính mình tự mình động thủ, nói không chừng sẽ bị tiên nhân càn quấy nào đó buộc tội "tàn sát tiên liêu".

"Nếu như cô có tâm giúp tôi thì nhanh chóng trở về thần vị đi, có cô cầu xin cho tôi, dù thế nào thì ông già cũng sẽ cho cô mặt mũi, được rồi, được rồi, cô nhanh đi đi, giao nơi này lại cho tôi, cô trở về cân nhắc xem khi nào trở về Tiên giới đi!" Con gái Thiên Đế thật sự rất muốn cô trở về, gần như mỗi lần gặp đều sẽ nhắc một lần.

Bây giờ là mùa đông, sau khi tan tầm sắc trời cũng đã không còn sớm, lăn lộn đến bây giờ bầu trời đã tối một mảnh, khó xác định thời gian cụ thể, nhưng Phó Du Thường cảm thấy thời gian đã không còn sớm, điện thoại đã bị hỏng, không thể liên lạc với bên ngoài được, lâu như vậy mà vẫn chưa về nhà, cũng không điện về, chỉ sợ người trong nhà sốt ruột chết mất.

Phó Du Thường nghĩ nghĩ, quyết định lại tin con gái Thiên Đế một lần, dù sao thực lực hiện tại của đối phương thoạt nhìn mạnh hơn hai lần trước rất nhiều, như đã nhập với bản thể.

Con gái Thiên Đế đối phó với Quỷ Xanh hẳn là không khó, hơn nữa đối phương còn có một lý do cần phải tiêu diệt Sở Diệm, Phó Du Thường có thể nhìn ra con gái Thiên Đế cẩn thận với Tiên Khí đến bao nhiêu, đây có nghĩa là người mà cô ấy muốn cứu chữa có tình cảm rất sâu, sâu đến mức có thể không từ thủ đoạn không màng tất cả, có loại chấp niệm này, Phó Du Thường tin tưởng cho dù lật cả Lục giới thì con gái Thiên Đế cũng sẽ diệt chết Sở Diệm.

Ngược lại, thực lực hiện tại của mình vẫn chưa khôi phục, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của cô ấy.

Vì thế Phó Du Thường đồng ý rời đi.

Sau khi đưa đối phương rời khỏi nơi hoang dã này, con gái Thiên Đế đi đến trước mặt Sở Diệm đang ở trong trận pháp, sau khi đối diện với ánh mắt hung ác của hắn một chút, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Loại sức mạnh mạnh mẽ này, cho dù là tên điên nhân loại vài thập niên trước cũng không bằng.

"Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng, nhưng ta vừa mới nhận được một tin tức, về nghiệt nợ ngươi từng thiếu của không biết bao nhiêu kiếp trước." Khóe môi trên khuôn mặt lạnh lùng của con gái Thiên Đế đột nhiên nhếch lên, nếu Phó Du Thường vẫn còn ở đây là có thể cảm nhận được cơn tức giận điên cuồng trên người cô ấy. "Ta hẳn là nên cảm ơn người bạn già của ta vì đã cho ta cơ hội đánh chết ngươi."

"Nếu không phải ngươi gây ra nhiều chuyện như vậy, đến bây giờ ta cũng không biết được." Trên thân con gái Thiên Đế bốc lên ngọn lửa thiêu đốt, trong đôi mắt vàng óng lượn lờ sát khí. "Ta sẽ cố gắng hết sức... Cuối cùng sẽ giữ lại cho ngươi một chút cặn, dù sao ngươi không chỉ đắc tội với một mình ta."

Kim Ô bay lên, thiên lôi chợt hạ xuống.

Đột nhiên, một tia sấm sét kỳ lạ gần như thắp sáng cả bầu trời.

"Ưm..." Mộc Chiêu lập tức bịt kín tai lại, may mà lúc này nàng vẫn chưa lái xe, không thì trên đường về đã xảy ra tai nạn giao thông.

Tiếng sấm kia vô cùng khủng bố, cũng không biết có phải là do nàng tưởng tượng hay không, nàng cảm thấy tiếng sấm kia hòa lẫn với tiếng rống giận của ai đó, chính tiếng rống kia có sức mạnh khiến linh hồn người ta đều run rẩy, làm đau tai nàng thậm chí cả đầu nàng.

Đây là giọng nói của ai? Dọa chết người!

Mộc Chiêu lên án đối phương vô đạo đức ở trong lòng, gây ồn ào nơi công cộng!

Kết quả vừa mới lên án xong, trên bầu trời lại vang lên một tiếng sấm, lần này giọng nói trong tiếng sấm có vẻ rõ ràng hơn một chút, Mộc Chiêu loáng thoáng nghe được một chữ "Chết".

Nàng không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều chuyện gì đang xảy ra, dù sao đầu nàng đang rất đau, có làm như thế nào cũng không giảm được, mãi cho đến khi có một đôi tay che tai nàng lại, cảm giác đau đớn kia mới dịu đi.

"Vết thương vừa mới được xử lý, đừng lộn xộn!" Mộc Chiêu mở mắt ra, lập tức nắm lấy tay trái của Phó Du Thường đặt xuống, vẻ mặt thận trọng như vậy, những người không biết còn tưởng rằng tay người ta đã bị gãy.

"Đừng cẩn thận như vậy, chỉ cần dưỡng hai ngày là tốt rồi."

"Vậy thì cũng phải dưỡng cẩn thận để mau tốt lên!" Mộc Chiêu nhanh chóng bày ra cho Phó Du Thường thấy mình không chỉ cẩn thận mà còn "mê tín"!

"Vừa rồi hình như em nghe thấy có giọng ai đó trong tiếng sấm, học tỷ, chị có nghe thấy không?" Mộc Chiêu hỏi.

"Nghe thấy." Người có thực lực càng mạnh càng có thể nghe rõ giọng nói lẫn trong sấm sét.

"... Không phải là thần tiên nào đó chứ?" Mộc Chiêu cảm thấy sức mạnh như vậy dường như đã vượt quá trình độ của chính mình và Sở Diệm, hơn nữa, Thiên Lôi là vật trấn tà, Sở Diệm cũng không có năng kia lực để thao túng nó.

Khó mà nói, Phó Du Thường thầm nghĩ trong lòng, hy vọng không phải tình huống xấu nhất như con gái Thiên Đế lo lắng.

"Con quạ kia... Vị con gái Thiên Đế kia, cô ấy không sao chứ? Thật sự không cần giúp sao?" Sau khi biết được người đang xử lý Quỷ Vương phiền phức là con gái Thiên Đế, Mộc Chiêu vẫn luôn có chút nơm nớp lo sợ, thật sự là do lần đầu tiên các nàng gặp con quạ hóa thân của con gái Thiên Đế đã lộ ra một hơi thở không đáng tin cậy nồng đậm.

Thậm chí nàng còn rất muốn đi giúp, chỉ là sau khi nghe học tỷ nói người ta từ trợ giúp nên đã từ bỏ.

Phó Du Thường nhắm mắt lại, hơi cảm nhận thông qua Tiên Khí, "Không có chuyện gì."

Nếu có chuyện gì xảy ra, cô ấy sẽ chạm vào biện pháp dự phòng mà cô đã để lại trên Tiên Khí, hy vọng sẽ không đến lúc phải dùng đến nó.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, nếu cần giúp đỡ thì em cũng có thể đi, nói với cô ấy đừng khách khí, dù sao em cũng muốn đạp Sở Diệm hai cái." Mộc Chiêu nghiến răng nói ra câu cuối cùng.

"Cô ấy đã phong tỏa triệt để nơi đó, không để chúng ta giúp." Phó Du Thường lắc đầu, "Không bằng trở về chờ tin tức tốt đi, nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn thì chị sẽ giúp cô ấy."

"Vậy sao, hy vọng cô ấy có thể thành công."

Một lúc sau, khi tiếng sấm khủng bố kèm theo tiếng người không còn xuất hiện nữa, Mộc Chiêu mới cẩn thận khởi động xe.

Nàng lái xe đến một siêu thị gần nhà, đi ra ngoài một chuyến bất chấp mưa gió, sau đó xách về một túi đồ bỏ vào cốp sau.

"Mua cái gì?" Phó Du Thường bị cấm xuống xe, nguyên nhân là phòng ngừa vết thương không bị dính nước mưa, cho nên chỉ có thể ngồi trong xe, cô chỉ nhìn thoáng qua cái túi ở xa xa, cũng không thấy rõ bên trong là cái gì.

"Đồ tốt, đợi lát nữa về làm bữa tối!" Mộc Chiêu tỏ ra thần bí, không nói rõ đó là thứ gì.

Sẽ không là...

Phó Du Thường mơ hồ đoán được, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.

Người ta thường nói "Ăn cái gì thì bổ cái nấy", tối nay vợ cô mua hai cái móng heo về hầm, ngày mai sẽ là móng dê, ngày mốt sẽ là móng bò, dù sao trước khi vết thương của cô lành lại, chân móng vuốt gì đó chắc chắn sẽ xuất hiện trên bàn ăn mỗi ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play