"..."
Mỗi một bước đi đều đạp trên máu.
Máu này như nặng ngàn cân, khiến Phó Du Thường cảm thấy mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Dù lý do là gì thì người bướng bỉnh này vẫn chọn kết cục xấu nhất.
"Sao không đợi thêm chút nữa?"
Phó Du Thường đứng bên cạnh nàng ấy, mái tóc dài trắng như tuyết của người kia nhuốm máu, rối tung xõa một bên.
Dù trong lòng rất tức giận nhưng khi nhìn thấy người lặng lẽ nằm trên vũng máu, Phó Du Thường thậm chí không thể nói một lời nặng lời, tất cả những gì cô có thể làm là cởi áo khoác ra che lại thân thể gần như đã tan nát của Chử Hâm.
Cô cố gắng ngăn chặn linh hồn đang tiêu tán của Chử Hâm, giống như hạt cát trong tay, càng nắm chặt, càng biến mất nhanh chóng.
"Thiên mệnh, khó trái..." Giọng nói của nàng ấy lộ ra bất lực, đối với người đã biết trước kết cục của bản thân, hàng nghìn năm nay giãy giụa và mưu đồ đã làm cho nàng ấy sức cùng lực kiệt.
"Tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, từ rất lâu rồi, không cần phải thương tiếc tôi, Quỷ Vương còn chưa chết, không thể, không thể để hắn lấy được di vật." Theo đôi môi của nàng ấy khẽ nhúc nhích, càng ngày ngày nhiều máu đỏ thẫm trào ra từ khóe miệng.
"Có một vị thần đang theo dõi hắn, hắn sẽ không thể làm được gì." Phó Du Thường buông tay xuống, cô hiểu rõ, lấy sức mạnh hiện tại của mình, cô căn bản không thể cứu được Chử Hâm, lúc này cô nhìn sắc mặt của người bắt đầu tan rã, trong mắt không khỏi có thêm hai phần bi ai.
"Cô có bao giờ nghĩ tới nếu Ô Hạm Tầm biết được cô ấy giết cô, cô ấy sẽ như thế nào chưa?"
"Chị ấy..." Người vốn nên hướng vào trong bóng tối im lặng sau khi nghe thấy cái tên này, sắc mặt đều sáng hơn một ít.
Tên ngốc đó, mấy năm nay ép chị ấy đến mức độ đó cũng không giết mình, thậm chí cũng không thực sự làm mình bị thương, nếu như biết, có lẽ sẽ sụp đổ mất? Suy cho cùng, dù có tỏ ra hung dữ đến đâu thì thực chất chị ấy vẫn là một con mèo có trái tim mỏng manh.
Chử Hâm biết chứ, thậm chí còn hy vọng Ô Hạm Tầm có thể nhẫn tâm hơn một chút, nhưng nếu có thể làm được, cô ấy sẽ không phải là Ô Hạm Tầm.
Năm nàng ấy 10 tuổi, người đàn ông có ác ý núp sau lưng Sở vương đã tìm nàng ấy, hắn nói cho mình biết, tương lai Ô Hạm Tầm sẽ giết nàng ấy, quả thực ban đầu nàng ấy rất sợ hãi, nhưng dần dần, tâm lý của nàng ấy đã biến thành... Chỉ dựa vào chị ấy? Dựa vào con mèo không tìm thấy mình sẽ bị dọa khóc?
Khóe môi Chử Hâm hơi nhếch lên, "Phiền cô... Giấu chị ấy một chút, nói là, khụ khụ khụ... Sau khi Quỷ Vương chết, tôi sợ bị trả thù nên đã bỏ chạy."
"Có thể cô ấy sẽ tìm cô cả một đời." Quan trọng nhất là Chiêu Chiêu đang dần dần khôi phục trí nhớ, đợi đến khi nàng thực sự nhớ hết, có lẽ bản thân chỉ có thể giấu nhất thời nhưng không thể giấu cả một đời.
Nhưng trước mặt Chử Hâm hơi thở đang dần dần yếu đi, cô đột nhiên không đành lòng nói ra.
"..." Chử Hâm cũng không trả lời vấn đề này, hoặc là nàng ấy đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nhưng vận mệnh như vậy, đây đã là kết quả tốt nhất.
"Chị gái của tôi, ngày thường tùy tiện... Sau này tôi không thể bảo vệ chị ấy được nữa, mong là về sau cô hãy chăm sóc chị ấy nhiều hơn."
Đây là lần đầu tiên Phó Du Thường nghe thấy Chử Hâm gọi Ô Hạm Tầm là "chị gái" bằng giọng nói điềm tĩnh và quyến luyến như vậy.
"Còn có, còn có... Cô ấy... Cô ấy, Đại Vu Chúc... Mộc Chiêu, lúc đầu cô ấy đã có một cuộc sống bình lặng hơn, rời xa cuộc sống thị phi nơi này, nhưng mà, vì cô nên cô ấy mới trở về, lần này dù thế nào đi nữa, xin đừng bỏ cô ấy lại."
"Được." Phó Du Thường hứa hai chuyện này.
Khoảnh khắc nhận được lời hứa, Chử Hâm đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
"Quỷ Vương, sắp phục sinh... Cẩn thận..."
Sức mạnh tiêu tán nhanh hơn linh hồn của nàng ấy, lâu rồi nàng ấy mới cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Lần cuối cùng sắp bị chết cóng, có lẽ là năm 5 tuổi ấy, mùa đông năm đó ở Sở quốc vô cùng lạnh.
Có lẽ lúc thực sự sắp chết, đủ loại chuyện cụ vô thức hiện lên trong đầu.
Phụ thân nàng ấy, Thái Tử lúc bấy giờ bị Sở Diệm hạ độc, tổ phụ bị tức giận đến chết, mẫu thân sợ hãi sinh non, lại bị Sở Diệm buộc tội là tư thông với người ngoài, nàng ấy bị cho là không phải huyết mạch của vương thất vì vẻ ngoài của mình, sau đó bị ném đến chuồng thú, may mắn được một con linh thú và cung nhân trợ giúp, để cho nàng ấy có thể sống tiếp trong chuồng thú.
Sau đó, không biết từ khi nào, cung nhân biến mất, linh thú cũng biến mất, đổi thành một người nàng ấy không thích tới, người kia động dao với nàng ấy, cho nàng ấy uống một thứ vô cùng khó uống, lại có một ngày, hắn cũng biến mất.
Nàng ấy ở trong chuồng thú thêm một năm nữa, không ai dạy nàng ấy tri thức chung, mắt nàng ấy không nhìn thấy gì, thậm chí không biết một năm bên ngoài có bốn mùa, chỉ biết mỗi khi đến một đoạn thời gian, thời tiết sẽ vô cùng lạnh, mỗi khi đến lúc này sẽ rất khó khăn, nếu trong chuồng có động vật, nàng ấy có thể ôm chúng cho ấm, nhưng năm nay chuồng nàng ấy ở trống rỗng.
Nàng ấy tựa lưng vào hàng rào, tay chân mất hết cảm giác, nàng nhớ tới tối hôm trước có thứ gì đó lành lạnh rơi xuống, nàng ấy lạnh đến mức gần như mất ý thức, cũng không biết bản thân bị tuyết vùi lấp, thiếu chút nữa đã thật sự bị chết cóng.
Cho đến khi có thứ gì đó lông xù xù cọ vào mặt nàng ấy, liếm làm nàng ấy tỉnh giấc, một cái ôm vô cùng ấm áp bế nàng ấy lên, quấn nàng ấy vào trong quần áo, bên tai là giọng nói dễ nghe của người đó đang lo lắng gọi...
Chỉ là ý thức của nàng ấy dần dần mơ hồ, nàng ấy như đã lại về chuồng thú lọt gió khắp nơi, từng mảnh vật lành lạnh rơi xuống người nàng ấy, có lẽ người khác coi chúng là những bông tuyết xinh đẹp, nhưng chúng lại là cọng rơm cuối cùng nghiền nát sinh mệnh của nàng ấy, mà lần này, dường như không ai có thể cứu được nàng ấy.
Phó Du Thường nghe thấy nàng ấy lẩm bẩm cái gì đó, tiếng nói rất nhỏ, cần phải cúi người cẩn thận lắng nghe.
"Lạnh..."
Nàng ấy nói lạnh.
Phó Du Thường truyền sức mạnh làm ấm vào cơ thể Chử Hâm, tuy rằng hiệu quả giống như uống rượu độc giải khát nhưng cũng không có cách giữ lại linh hồn tiêu tán của đối phương, chỉ có thể coi như an ủi ngắn ngủi.
Nếu Chiêu Chiêu nhìn thấy nàng ấy bây giờ, cho dù ký ức của nàng chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ cũng có thể không thể chấp nhận được.
"Cô đã sẵn sàng để chết nhưng bọn họ thì không..."
"Trước khi tôi đến, thật vất vả mới dỗ được Chiêu Chiêu, cô là đang ra đề khó cho tôi."
Phó Du Thường thì thầm với người đã không còn bất luận hơi thở nào: "Mặc kệ là dùng phương pháp gì, tôi cũng sẽ thử một lần."
...
"Con khốn đó! Sắp chết mà còn giãy giụa đến bây giờ!" Khoảnh khắc linh hồn Chử Hâm tiêu tán, Quỷ Vương chính thức "phục sinh".
Chử Hâm đã chết, hơi thở của Ô Hạm Tầm cũng không cảm nhận được, có lẽ là Chử Hâm đã động tay động chân.
Quỷ Vương đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất không tồn tại trên người, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Nhờ có năm đó hắn đồng ý thực hiện thí nghiệm kia, để Chử Hâm 3 tuổi trở thành vật thí nghiệm đầu tiên, từ đó về sau không thể chạy thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn nữa, nếu không, lấy sự suy tính của Chử Hâm, sẽ không có cách nào kiềm chế được nó, lần này bản thân thực sự nguy hiểm!
... Nghĩ như vậy, nhớ lại lúc trước, người kia giúp hắn nghiên cứu ra thuật chế tạo con rối thế mạng, âm mưu của hắn chính là bị Chử Hâm vạch trần, sau đó thúc đẩy mình quyết liệt với bọn họ cũng có bóng dáng của Chử Hâm, sau khi luyện chế những người phản bội hắn trở thành con rối, từng cái từng cái bị tổn hại... Nếu chuyện này không có liên quan đến Chử Hâm, hắn sẽ nhảy xuống 18 tầng địa ngục!
Rầm!
Quỷ Vương đấm một cái đã phá hủy nửa ngọn núi, không thể nghĩ lại những chuyện này nữa, một khi nghĩ lại, phía sau rất nhiều chuyện đều có bóng dáng của Chử Hâm.
Nó còn giữ biện pháp dự phòng nào nữa? Có phải thuộc hạ bên người mình cũng bị nó động tay động chân hay không? Đến bây giờ còn bao nhiêu tên trung thành với hắn?! Có bao nhiêu quỷ có lòng làm phản?!
Bệnh đa nghi của Quỷ Vương bắt đầu tái phát, cho dù hắn nghĩ đến ai, hắn cũng có thể nghĩ đến hành vi khả nghi từ người đối phương.
Không sao, đúng! Không sao, cho dù tất cả đều phản bội thì như thế nào, sau khi hắn có được Tiên Khí, cùng lắm thì xử lý hết toàn bộ thuộc hạ đáng ngờ, sau đó bồi dưỡng ra một lứa mới, tuyệt đối trung thành với ta!
Hiện tại không ai có thể ngăn cản mình đoạt lấy Tiên Khí, ha ha ha...
Chắc là nhờ có chuyện này, nhờ có súc sinh Ô Hạm Tầm kia mới làm cho Chử Hâm bại lộ, hiện tại phát hiện cũng chưa muộn!
Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng vào lăng mộ để tìm kiếm vị trí của Tiên Khí, để tránh đêm dài lắm mộng.
Quỷ Vương xoay người, đang định đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy một bóng người không biết lúc nào đã im lặng đứng ở phía sau hắn.
Vừa mới trải qua một trận chiến lớn, Quỷ Vương vẫn rất cảnh giác, thình lình xuất hiện, suýt chút nữa hắn đã ra tay giết chết đối phương.
Nhưng hắn vẫn dừng lại ở thời khắc mấu chốt, bởi vì bóng dáng đó quá quen thuộc với hắn, cho dù đã nhiều năm như vậy, cho dù hắn đã xem qua hàng ngàn mỹ nhân nhưng cuối cùng hắn vẫn nhớ mãi không quên, ngày đêm thương nhớ hình bóng lúc ban đầu.
"Ngươi, ngươi... Tới?" Tuy rằng hắn đã nhìn thấy đủ loại sóng gió nhưng lúc này Quỷ Vương lại nói chuyện có chút lắp bắp.
Không có lý do nào khác, chỉ là người phụ nữ vừa mới lặng lẽ đứng sau lưng hắn đang đeo một chiếc mặt nạ quỷ tồn tại trong ký ức xa xôi của hắn, mặc dù nàng đang mặc quần áo hiện đại nhưng Quỷ Vương chỉ liếc nhìn đã nhận ra nàng chính là người phụ nữ mà hắn nhớ nhung mấy ngàn năm.
Hắn hao hết tâm tư muốn nàng "sống lại" nhưng liên tục thất bại, ngược lại, hắn lại vô tình thành công sau khi đánh mất nàng.
"Đại Vu Chúc..." Có lẽ là quá kinh ngạc, trong lòng Quỷ Vương đều là Đại Vu Chúc đã trở lại, ngay cả đi cướp Tiên Khí cũng vứt ra sau đầu, thế cho nên hắn cũng không để ý tới bàn tay đối phương đang siết chặt.
——————
Trên chiến trường này, nói là thần tiên đánh nhau cũng không quá.
Những người được điều động đến đây nhanh nhất có thể để phát động cảnh báo đều không có tư cách can thiệp vào trận chiến cấp độ này, cao thủ thật sự phụ trách canh giữ nơi này vẫn đang trên đường tới.
Nhìn hai hơi thở mạnh mẽ đều biến mất, mọi người cho rằng trận chiến đã kết thúc, đang chuẩn bị xử lý chiến trường, ai biết lúc này ngọn núi lại nổ bay một nửa, hơi thở của Quỷ Vương lại xuất hiện, dọa cho bọn họ quay trở lại vị trí của mình.
Hầu hết các ngôi mộ ở núi Long Cư đều bị phá hủy, mà Tiên Khí ẩn giấu ở nơi sâu nhất đã bị hơi thở của chủ nhân đánh thức, khó dằn nổi thoát khỏi trói buộc lao ra lăng mộ mục nát.
Trong bóng tối, một bóng dáng màu đen nhắm hai mắt lại.
Đến bây giờ một nhân vật có máu mặt ẩn náu cuối cùng cũng ra tay.
Con gái Thiên Đế từng nhìn thấy món bảo bối kia, là một cái gương lớn cỡ lòng bàn tay, mặt sau có điêu khắc cảnh tượng hỗn loạn khi chưa khai thiên lập địa, nó có thể tiết lộ quá khứ và tương lai của bất kỳ kẻ nào hoặc vật nào, đương nhiên, giá trị có thể khiến con gái Thiên Đế tự mình tới cầu cũng không nằm ở chỗ này, mà là nằm ở khả năng khoa trương hơn, được gọi là "Thời gian".
Vật cứu mạng ở ngay trước mặt, con gái của Thiên Đế lao tới không chút do dự, khi thấy sắp tới tay, Tiên Khí lại rơi vào tay một người khác.
Mà cổ tay của con gái Thiên Đế bị kẹp chặt, khó thoát ra được.
"Không phải nói xong rồi sẽ cho tôi mượn sao?".
||||| Truyện đề cử:
Siêu Cấp Phú Nhị Đại |||||
Con gái Thiên Đế không ở nhờ cơ thể quạ bớt đi hai phần không thông minh, nhiều thêm một chút uy nghiêm và âm trầm khó lường.
Chỉ là sắc mặt Phó Du Thường còn khó coi hơn cô ấy, dù sao bây giờ nhà cô là một chết, một bị thương, hai bên giằng co, con gái Thiên Đế có việc cầu nên cúi đầu trước, giải thích lý do vừa rồi mình không tiện ra tay, đảm bảo nếu Đào Ngột có nguy hiểm đến tính mạng, cô ấy nhất định sẽ ra tay, hiển nhiên con gái Thiên Đế không biết trong trận chiến đó có một người đã chết, càng không biết lý Phó Du Thường tức giận không chỉ là Tiên Khí, Phó Du Thường không thể đồng ý để con gái Thiên Đế sử dụng trước.
Bản thân phải lấy đi để thử cứu người trước.