Từ khi trưởng thành đến nay, Ô Hạm Tầm và Quỷ Vương hầu như không đối đầu trực tiếp, thực lực của nhau cũng không rõ ràng, nhưng có một điều chắc chắn là, Ô Hạm Tầm bị chia sức mạnh làm hai chắc chắn không phải đối thủ của Quỷ Vương.

Nếu như muốn chống lại Quỷ Vương, cô ấy chỉ có một cơ hội.

Khi Đại Vu Chúc tách sức mạnh của mình ra cũng đã cân nhắc đến ngày Ô Hạm Tầm có thể gặp phải tình huống xấu nhất trong tương lai, cần phải chiến đấu để giành lấy mạng sống nên đã để lại một phương án dự phòng.

Khi Ô Hạm Tầm hoặc là Hòn Than gặp phải tình huống sống còn khẩn cấp, có thể cưỡng chế một phương khác lập tức đến bên cạnh mình, mở ra những cấm chế bản thân đã ngăn cách, hợp nhất thành hình thái hoàn chỉnh của Đào Ngột một lần nữa, dù sao cũng thuộc dòng dõi hung thú thượng cổ, Đào Ngột hoàn toàn phóng thích bản tính hung bạo của mình có rất ít đối thủ ở phàm thế.

Nhưng Đại Vu Chúc biết rõ hơn rằng đến lúc đó chắc chắn bản thân đã chết, nếu Ô Hạm Tầm lại mất kiểm soát một lần nữa, vậy nên làm gì bây giờ?

Cho nên, khoảnh khắc trước khi hấp hối, nàng ấy đã giao lại cấm chế này cho một người mà nàng ấy rất tin tưởng...

Dưới sự va chạm của hai sức mạnh của Quỷ Vương và Đào Ngột, toàn bộ lăng mộ rung chuyển, gạch vụn rơi xuống như mưa, những cương thi ngàn năm không có ý thức, chỉ có bản năng xu lợi tị hại sôi nổi trốn trở lại hang ổ, cho dù là máu người có thơm ngọt đến đâu, hơi thở nguy hiểm kia cũng khiến chúng nó không dám ngoi đầu.

Cứ như vậy, những người sống trong lăng mộ này có cơ hội thở dốc, liều mạng tìm lối ra trên đường trốn thoát, lối đi ở đây như là một mê cung, đường đi tỏa ra các hướng khiến người ta hoang mang, nhưng khi mỗi lần do dự không dứt luôn có người khác kiên quyết chỉ ra phương hướng, vì vậy bọn họ cứ thế mơ màng hồ đồ trốn thoát.

Mà thứ nghênh đón bọn họ cũng không phải là ánh nắng ban mai mà là "ánh bình minh" quỷ dị như máu.

Bọn họ như đưa thân vào một hoàn cảnh bị máu tô lên, trong "ráng màu" màu đỏ, mọi thứ đều bị nhuộm đỏ, giống như là tận thế.

Ngọn núi rung chuyển liên tục, đỉnh núi không ngừng có đá lăn xuống, để ngăn núi sụp đổ, đội trưởng thúc giục mọi người lập tức xuống núi.

"Tiểu Lý! Cậu phụ trách đưa mọi người xuống núi, lái xe rời khỏi đây, sau đó liên lạc với Cục để thông báo tình huống hiện tại cho bọn họ!"

"Vâng!" Người trẻ tuổi gọi là tiểu Lý lập tức đáp lại, nhưng sau khi đáp xong cậu ta mới nhận ra có gì đó không ổn, "Vậy đội trưởng thì sao?"

"Tôi sẽ ở lại đây chờ một chút xem còn có ai có thể trốn thoát hay không."

"Không được! Làm sao tôi có thể để ngài ở đây một mình? Tôi ở lại với ngài!"

"Các cậu ai có thể chạy nhanh bằng tôi? Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mang theo các cậu tôi mới chạy chậm, nhanh lên! Đây là mệnh lệnh!" Lời nói của đội trưởng không thể nghi ngờ.

Đúng lúc này, sườn núi đột nhiên nổ tung!

Trong nháy mắt đó, đá tảng bay khắp nơi, bụi mù mịt che khuất bầu trời, may mà đội trưởng phản ứng nhanh tạo ra kết giới, giúp các thành viên trong đội ở phía sau không bị đá tảng đập trúng làm cho bị thương.

Trong cơn cát bay đá chạy như bão cát, mọi người miễn cưỡng mở mắt nhìn thấy trong hoàng hôn bão cát mơ hồ, có một đôi ánh sáng màu đỏ tươi sáng lên.

"Gầm!" Trong tiếng gầm rống tức giận rung trời đó, mặt đất dưới chân mọi người bỗng nhiên mềm mại và lỏng, dần dần giống như nước chảy.

"Còn không mau đi!" Đội trưởng ý thức được vấn đề càng nghiêm trọng, lập tức rống giận bảo mọi người lập tức nhanh chóng xuống núi.

Đôi chân của một số người đã mềm đi, gần như bị mất đi thính giác bởi tiếng gầm của con thú khổng lồ.

Bụi đất dần dần tán đi, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ rốt cuộc cái gì đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, đôi ánh sáng đỏ vừa rồi quả thật là đôi mắt của con quái vật kia, con quái vật khổng lồ nhô nửa người ra từ trong núi, tiếng thở ra như tiếng sấm rền.

Đây lại là thứ gì? Xét theo hơi thở mang lại cho người ta cảm giác áp bách, vậy mà không hề thua kém Quỷ Vương?!

"Đi thôi!" Tiểu Lý cuối cùng cũng biết tình huống hiện tại đã không phải những người như bọn họ có thể khống chế, lập tức làm như lời đội trưởng đã nói, bọn họ ở lại cũng chỉ kéo chân đội trưởng.

"Đội trưởng, ngài hãy cẩn thận, nếu, nếu thật sự… Xin hãy đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu!" Tiểu Lý lo lắng sốt ruột để lại những lời này, sau đó dẫn mọi người xuống núi.

"…" Sự an toàn của bản thân? Khi một sự cố lớn như vậy xảy ra, anh ta cũng đã suy xét đến những thứ này.

Sau khi mọi người đã khuất khỏi tầm mắt của anh ta, đội trưởng lặng lẽ ngồi xổm xuống thu thập bọc hành lý của mình, lấy ra một vật bằng ngọc hình bầu dục, đặt vào một chiếc hộp được chế tác tinh xảo, bên trong hộp có chín con rồng trông như được làm bằng vàng, phía trên có một đường rãnh nhỏ, sau khi anh ta đặt viên ngọc vào rãnh nhỏ, lập tức có cơ quan khởi động, đầu rồng nâng lên đè ngọc lại.

Sau khi làm xong mọi thứ, anh ta cất hộp vào ba lô, sau đó anh ta định bước vào lối vào lăng mộ không quay đầu lại một lần nữa, kết quả là vào lúc này, anh ta thế mà nhìn thấy một người mặc đồng phục của đội bọn họ đang lặng lẽ đứng cạnh mình!

Đội trưởng ngẩn người, nghĩ làm sao tiểu Lý có thể bỏ rơi đồng đội của mình lại?

"Cao Y Nam! Tại sao cô còn ở đây? Không phải đã nói..." Từ từ, đội trưởng chợt nhận ra một vấn đề vô cùng đáng sợ.

Cao Y Nam… Cô bé sáng sủa kia, chẳng phải cô nàng đã chết rồi sao?

Anh ta không thể nhìn lầm được! Thân thể Cao Y Nam đã bị quái vật xé thành từng mảnh, cắn nuốt hầu như không còn, làm sao còn có thể đứng vững ở đây?!

Tại sao vừa rồi mình không nhớ tới chuyện này!

Rất nhiều điểm đáng ngờ chồng chất lên nhau, làm đội trưởng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Mà "Cao Y Nam" đang quay lưng về phía anh ta, hơi lấy tay che mắt, ánh sáng quá chói khiến mắt nàng ấy rất khó chịu.

Đây là vật thay thế nàng ấy vừa làm trong lúc rảnh rỗi, chẳng qua còn chưa kịp kiểm tra tính năng đã phải vội vàng lấy ra sử dụng vì trận ngoài ý muốn trước mắt.

Nhưng như vậy cũng khá tốt, thế giới đầy màu sắc... Đã rất lâu nàng ấy không nhìn thấy.

"Cô là ai?"

Một giọng nói đề phòng phát ra từ phía sau "Cao Y Nam".

Nàng ấy cũng không để ý, chỉ là hơi giơ tay lên vẫy nhẹ, sau đó một đám người còn sống, ít nhất là vẫn còn thở, đột nhiên xuất hiện trên mặt đất bên cạnh đội trưởng.

"Đây đều là người sống bên trong, không cần đi vào."

Đội trưởng nghẹn họng trân trối nhìn một màn trước mắt này, nhưng anh ta vẫn phản ứng rất nhanh đến cấp cứu cho những bệnh nhân bị thương nặng, có người mất quá nhiều máu do vết thương quá nặng, dẫn đến nhịp tim trở nên cực kỳ yếu ớt, nguy hiểm đang đến gần.

Người trước mặt hẳn là tới đây hỗ trợ, tuy không biết tại sao nàng ấy lại che giấu thân phận, có thể nói cô nàng ấy đã cứu những người này, xem như anh ta nợ nàng ấy rất nhiều mạng.

Đội trưởng phân phó cho đồng đội bị thương nhẹ nâng đồng đội bị thương nặng xuống núi trước, sau đó liên lạc với tiểu Lý để chuẩn bị tiếp ứng.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, đội trưởng lại lấy chiếc hộp tinh xảo từ trong balo ra.

"Xin hãy nhận lấy, trước mặt Quỷ Vương chúng tôi không thể giúp gì được, nhưng có lẽ pháp khí này sẽ hữu ích với cô, cảm ơn cô đã cứu các đồng nghiệp của tôi."

Người phụ nữ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con thú khổng lồ cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng không khách sáo với anh ta, trực tiếp nhận lấy nó.

"Cách sử dụng là..."

"Tôi biết." Người phụ nữ ngắt lời anh ta, "Bảo vật của Bùi gia, cách sử dụng cũng rất đơn giản, dùng linh lực đánh thức sau đó ném ra là được."

"..." Danh tính của người phụ nữ trước mặt này lại bao trùm lên một tầng sương mù, tại sao cô ấy lại biết rõ pháp khí của Bùi gia bọn họ rõ như lòng bàn tay?

"Tôi nhận lấy, anh đi đi."

"Còn có, chúng tôi còn có một đồng nghiệp là Yêu quái, cô ấy đang đối đầu với Quỷ Vương, hiện tại cô ấy thế nào rồi? Còn, còn sống không?"

"Chẳng phải cô ấy ở ngay đó sao?" Người phụ nữ dùng một tay chỉ vào con quái vật khổng lồ có nửa thân nhô ra từ ngọn núi.

"Cô ấy?!" Đội trưởng mở to mắt nhìn con quái vật đã dùng một móng cắt đứt nửa đỉnh núi, so sánh giữa nó và con mèo thường ăn no ro rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, nguyên hình vừa rồi của Ô Hạm Tầm, loại chênh lệch này căn bản khiến người ta không thể tin được đây là cùng một con Yêu quái! "Cô ấy, đây là quái vật..."

Người phụ nữ cuối cùng cũng chịu chia một phần ánh mắt của mình cho nhân loại này, chỉ là hơi liếc mắt một cái, đội trưởng đã phát hiện bản thân vậy mà vô thức cúi đầu trước mặt người phụ nữ thấp hơn mình này, đôi mắt màu hổ phách không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lúc lơ đãng đã dùng cảm giác áp bách nhàn nhạt kia nắm chặt trái tim anh ta.

"Việc anh nên làm bây giờ là triệu tập tất cả những người ở xung quanh, ngụy trang cũng được giải tán đám đông cũng được, việc anh phải làm có rất nhiều, mà không phải ở đây thảo luận có hay không với tôi."

"Cô nói đúng." Đội trưởng tự vỗ đầu mình, cũng may là nơi này cách xa khu dân cư, không thì hậu quả khó mà lường được.

Một đống đá tảng khác lăn xuống, đội trưởng phải bảo vệ những đồng nghiệp bị thương nặng kia, anh ta vội vàng cảm ơn người phụ nữ sau đó lập tức rời đi.

"Sau khi Cao Y Nam được Ô Hạm Tầm cứu, bởi vì tai nạn dẫn tới thương thế tái phát nên đã qua đời..." Sau khi đội trưởng quay người rời đi, người phụ nữ đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu.

Đội trưởng đang đi đường và cả những người khác từng gặp qua "Cao Y Nam" đều sửng sốt trong giây lát, mơ màng cảm thấy có gì đó đã thay đổi, nhưng rốt cuộc đó là gì, bọn họ càng điều tra sâu hơn càng không hiểu ra được.

Lúc này, "Cao Y Nam" cuối cùng cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, mái tóc dài màu trắng nhẹ nhàng tung bay trong gió, nàng ấy nhìn Đào Ngột đang đối đầu với Quỷ Vương, vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt, lại lập tức bị đẩy về như có sức mạnh gì đó cắn trả, lại mở tay ra lần nữa, lòng bàn tay tái nhợt có mấy vết thương sâu đến mức có thể thấy cả xương.

Hết thảy đều giống như vận mệnh đã viết, từng bước đi đã được định sẵn trên quỹ đạo.

Giống như nàng ấy đã ngàn phòng vạn phòng, Quỷ Vương vẫn trời xui đất khiến đi vào nơi này, dù nàng ấy có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.

Một khi đã như vậy, vậy không ngại thuận theo vận mệnh, chỉ cần đạt được kết quả nàng ấy muốn, hết thảy đều có thể.

Lúc này, trên đỉnh núi, sắc mặt Quỷ Vương như ăn trúng phân, lúc này hắn có chút chật vật, lời trào phúng hắn vừa nói với Ô Hạm Tầm hiện tại đang đánh "chát chát" vào mặt hắn.

Trước mặt một Đào Ngột trưởng thành phát điên, cho dù chỉ là con lai, thần tiên bình thường cũng phải cẩn thận đối phó, Quỷ Vương tuy mạnh nhưng nhất thời cũng không thể chống đỡ lối đánh liều mạng không có lý trí của đối phương!

Đào Ngột thoát khỏi trói buộc từ ngọn núi, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Quỷ vương, giây tiếp theo, đợt tấn công như mưa giông gió bão theo sát tới.

Sấm sét trên bầu trời ầm ầm, phá lệ làm cho người ta sợ hãi, khi Đào Ngột ngửa mặt lên trời gầm một tiếng liền đánh nát mấy tia sét, vung móng vuốt xuống, không gian ở đây như đang gào thét.

Cô ấy giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi... Không đúng, hơi thở của cô ấy đang yếu dần đi!

Chỉ cần kéo dài thời gian đủ lâu, con súc sinh này sẽ tự mình hỏng mất!

Sau khi Quỷ Vương phát hiện ra điều này, hắn vui mừng khôn xiết, nhưng cũng vì lần mất tập trung này nên bị cái đuôi giấu sau lưng của Đào Ngột đập trúng, đánh bay đến một ngọn núi khác.

Con thú khổng lồ nhảy lên, đáp xuống một ngọn núi khác, vỗ mạnh xuống, suýt chút nữa đã vỗ Quỷ Vương thành bánh, nhưng đáng tiếc, Quỷ Vương dù sao cũng là Quỷ Vương, chạy rất nhanh.

Kết giới hắn dựng lên không tồn tại được bao lâu đã bị Ô Hạm Tầm xé thành từng mảnh, các đòn tấn công cũng bị vô hiệu hóa, cứng đối cứng kéo dài thời gian cũng rất có hại cho bản thân.

Trực tiếp rời đi cũng được, nhưng Tiên Khí ở đây làm sao hắn cam tâm? Nhưng phải vì con Đào Ngột này mà muốn mạo hiểm một cái mạng sao?

Chử Hâm vẫn là một công cụ rất hữu dụng, phế đi như vậy, có chút đáng tiếc...

Đúng rồi, chẳng phải lúc nhỏ hai tiểu nha đầu này có mối quan hệ khá tốt sao? Ô Hạm Tầm còn truy đuổi Chử Hâm không bỏ, yêu cầu một lời giải thích... Thì ra là vậy!

Móng vuốt sắc bén lướt qua Quỷ Vương, trên mặt hắn lại xuất hiện thêm hai lỗ hổng quỷ khí.

Tuy nhiên, Quỷ Vương lại cười khinh miệt trong khi bản thân đang suy tàn: "Ngươi có biết hậu quả của việc giết ta không? Ta sẽ không sao cả, hồn phi phách tán sẽ chỉ là ư..."

Quỷ Vương mở miệng, nhưng lại không thể thốt ra được hai chữ "Chử Hâm", giống như bị ai đó tóm lấy cổ họng, bịt kín miệng hắn.

"Phàm là chuyện về tôi, đều là cấm ngữ, không thể nói…" Ở một thời điểm nào đó, cháu gái ruột của hắn đã nói với hắn như vậy, nhưng đến khi lời chú khai triển hắn mới nhớ đến đoạn hình ảnh này.

Đây là một lời chú, chiêu thức mà Đại Vu Chúc Sở quốc giỏi nhất, hắn đem toàn bộ kiến ​​thức cả đời Đại Vu Chúc học giao cho Chử Hâm học tập, cuối cùng, lại nuôi ra một con sói, một con sói điên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play