Amane mở mắt ra và thấy chiếc áo sơ mi của Mahiru ngay trước mặt cậu.
Có lẽ cậu lại ngủ gật một lần nữa. Sự thoải mái quá mức sung sướng khiến cậu ngủthiếp đi.
Thật sự mà nói, cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, nên cậu cảm thấy khá khó chịu.
Mahiru đã ngừng vuốt tóc cậu.
Cậu cẩn thận ngồi dậy và thấy Mahiru nghiêng mình trên ghế sofa, đang ngủ say.
Suu, suu, khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, cậu lẩm bẩm. Cô ấy thiếu phòng bị quá đi.
Cậu nhìn lên đồng hồ và mặt cậu nhăn lại.
Bây giờ đã là 11 giờ đêm. Gối đùi diễn ra sau khi mọi thứ đã xong xuôi, và lúc đó là 9 giờ tối.
Trong trường hợp đó, Amane đã thưởng thức gối đùi khoảng 2 tiếng đồng hồ.
Mahiru có lẽ đã ngủ quên trong lúc đó, và bởi vì cô không thể di chuyển được.
Chắc hẳn là cô ấy không dám đánh thức Amane dậy, tiếp tục duy trì như thế này cho đến khi
cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Cậu mong Mahiru sẽ thận trọng hơn vì cô đang ở trong nhà của một người con trai. Nhưng
cuối cùng, cậu cũng phải chịu trách nhiệm vì đã ngủ quên trên đùi cô.
Cậu không biết phải làm gì, và sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ kia một lúc,
cậu quyết định đi tắm.
Có lẽ Mahiru đã tắm rồi, nhưng Amane thì chưa.
Cậu có thể tắm trước và để cho Mahiru ngủ thêm một lúc trước khi đánh thức cô. Cô nàng có
lẽ sẽ tỉnh dậy sau khi cậu tắm xong.
Khi mà đã quyết định như thế, Amane vội vàng trở về phòng, và lấy đồ để thay.
Khi đã tắm xong, Amane nhìn vào phòng khách, và nhẹ nhàng thở dài.
Dường như Mahiru vẫn còn trong giấc mộng, và thậm chí tiếng ồn từ máy sấy tóc cũng không
thể đánh thức cô.
“Mahiru, dậy đi.”
Amane gọi trong khi nhẹ nhàng lay Mahiru, nhưng cô không có vẻ gì là tỉnh dậy. Có lẽ cô đã
thực sự mất đi ý thức khi cơ thể cô nghiêng dần, và Amane chỉ có thể đỡ cô dậy.
Việc gối đùi liên tục có lẽ đã khiến cô mệt mỏi, hoặc có lẽ cô chỉ đơn thuần buồn ngủ. Dù
trong trường hợp nào, Amane hiểu rằng cô chắc chắn sẽ không tỉnh dậy.
Mình nghĩ điều tương tự đã xảy ra trước đây.
Cậu nhớ rằng đó là vào khoảng cuối năm. Mahiru vô tình ngủ quên, và Amane đã cho cô mượn
giường.
Cậu thấy có vẻ điều tương tự sắp xảy ra lần nữa.
Một lần nữa, Amane lắc mạnh vô nàng, nhưng cô vẫn không tỉnh dậy.
Nnn. Một âm thành ngọt ngào, mềm mại đi vào tai cậu. Có lẽ nó là tiếng ngái ngủ hơn là một
giọng nói.
Đây không phải là lần đầu tiên Mahiru ngủ không phòng bị như thế, nhưng Amane tự hỏi liệu
điều này có thực sự ổn.
Chúa ơi, cậu chửi thầm trong khi chọc chọc vào má cô nàng. Dường như cô sẽ không tỉnh dậy
dù thế nào đi nữa, và chỉ còn lại cảm giác mềm mại, mịn màng.
Amane chọc vào mặt Mahiru một lần nữa, và kết quả vẫn tương tự. Không còn lựa chọn nào
khác, cậu chỉ đành bế Mahiru dậy.
Bây giờ là mùa Xuân, cho nên nếu Amane để cô nàng ngủ giường cậu và đi ngủ ở đâu đó khác
thì cậu cũng sẽ không bị cảm. Thật sự mà nói, cậu rất muốn ngủ trong khi ôm cô, nhưng trong
trường hợp đó thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ là thảm họa. Vì thế nên cậu không thể làm như
vậy.
Cậu biết rằng cậu là một đứa nhát gan, nhưng cậu cũng không muốn khiến cô ghét cậu và chỉ
có thể chịu đựng. Cậu bế cô nằm ngang, và đặt cô lên giường trong phòng cậu.
Cậu đã dọn giường trước khi đặt Mahiru xuống. Tất cả những gì cậu phải làm tiếp theo là đắp
chăn lên cô nàng đang ngái ngủ.
“…Mình không biết có nên nói với Mahiru không, rằng cô ấy thật sự không nên ngủ trong nhà
của người khác.”
Amane có thể giở trò với cô nếu cậu không quan tâm đến hậu quả, và rồi phát triển mối quan
hệ từ đó.
Cậu không làm vậy là bởi vì cậu muốn trân trọng Mahiru, và nghĩ rằng chẳng có lý do gì để
tấn công cô nàng cả. Không thể nói rằng cậu là một người an toàn để ở cùng, và cũng không gì
có thể đảm bảo rằng cậu sẽ không mất đi tỉnh táo để hành động lên Mahiru.
Cậu chỉ mong rằng Mahiru sẽ không mất cảnh giác như này chỉ vì thấy thoải mái và tin tưởng
trước nhân cách của cậu.
Mahiru là một người rất thận trọng, nhưng đồng thời, cô cũng thích làm nũng trước những
người mà cô mở lòng. Đó là lý do tại sao cô lại thể hiện khía cạnh ngây thơ và thiếu phòng bị
như vậy, và vì sự tỉnh táo của chính cậu nên Amane mong cô nàng sẽ thay đổi.
Cậu thở dài trong khi vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ của cô. Cơ thể Mahiru bắt đầu cựa
quậy.
“…Nn.”
Một giọng nói mềm mại vang lên.
Mí mắt bên dưới của hàng lông mi đẹp đẽ bắt đầu mở ra chậm rãi, và để lộ ra đôi mắt màu
caramel thờ thẫn.
Đôi mắt lờ đờ, ngái ngủ dường như không nhìn vào đâu cả, và rõ ràng là của một người vừa
mới thức dậy. Có lẽ tâm trí cô vẫn còn đang mơ màng, vì cô là kiểu người không để tâm trí
hoạt động lại ngay sau khi thức dậy.
Amane nghiêng mình để nhìn vào khuôn mặt của Mahiru. Cô nàng không tỉnh dậy, thay vào đó
trông đang thẫn thờ, có vẻ như hoàn toàn thoải mái.
“Cậu tỉnh chưa? Cậu thiếp đi khi mình tỉnh dậy, cho nên mình đưa cậu vào giường mình. Nếu
đã tỉnh rồi thì về nhà đi, hoặc mình sẽ dùng cậu như là gối ôm đấy.”
Trời ạ, mình thật hèn nhát khi chỉ dám nghĩ đến việc lấy cô làm gối ôm. Amane nghĩ, nhưng
nếu cậu nói rằng cậu sẽ tấn công cô, có khả năng rằng cô nàng sẽ ghét cậu và cậu sẽ rất đau
khổ. Cậu thực sự không thể nói như thế được.
Ngoài ra, cậu cũng có ước muốn nho nhỏ.
Cậu vỗ nhẹ vào má của một Mahiru đang lảo đảo, với mong muốn cô sẽ thức dậy và đi về nhà,
nhưng Mahiru vẫn mê màng.
Cô lập tức hướng mắt về phía Amane, và rồi nhắm mắt lại và vùi mình dưới tấm chăn, rõ ràng
cho thấy cô ấy thật sự mệt mỏi như thế nào. Có lẽ cô chỉ muốn ngủ ở đây.
“Oy.”
“…Nnn…”
Nếu tâm trí cô hoạt động như bình thường thì cô có lẽ đã nghe Amane nói. Tuy nhiên, cô nàng
hoàn toàn mơ màng và đang tìm kiếm tấm chăn. Có vẻ như lời nói của Amane không hề hiệu
quả.
Khuông mặt của Amane giật giật, và cậu rúc vào cùng một tấm chăn, muốn cho cô cảm nhận
được một vài điều nguy hiểm.
Cậu ngủ cạnh bên Mahiru, vỗ về đầu cô trong khi cô đang tìm kiếm hơi ấm từ tấm chăn. Cậu
có thể lay cô dậy nếu cậu muốn, nhưng cậu không thể bắt mình làm vậy khi mà cô đang rất
mệt mỏi.
“Được rồi, dậy đi, nếu không thì mình sẽ dùng cậu như gối ôm đấy.”
“…Nnn.”
Khi cậu thì thầm vào tai cô, cô đáp lại mơ hồ, và cúi xuống.
Nó quá đột ngột, và cậu như đóng băng. Tuy nhiên, Mahiru có vẻ như không bận tâm cho lắm
trong khi cô cựa quậy, cố tìm ra tư thế thoải mái hơn.
Cô luồn lách như một con sâu bướm, và cuối cùng vùi mặt mình vào ngực Amane.
Dường như đã tìm ra tư thế thoải mái nhất, cô dừng lại và ngủ tiếp.
TẠI SAO CÔ ẤY LẠI THIẾU CẢNH GIÁC THẾ CHỨ?
Cô ngủ thiếp đi trên ngực một người đàn ông như thế, có lẽ không hay biết về những hành
động của mình. Nếu Amane vòng tay ra sau cô, cậu có thể thật sự dùng cô như một cái gối,
như cậu đã tuyên bố
Sẽ thật tuyệt nếu nhịp tim của cậu có thể đánh thức cô. Tuy nhiên, cậu chỉ đơn thuần là rất
phấn khích, và không thể đánh thức một Mahiru đang ngủ say được.
Amane nghe thấy một tiếng thở nhỏ.
“…Tha cho mình đi mà…”
Vì cô đã quá thiếu phòng bị, cô thật sự không thể đỗ lỗi cho bất kỳ ai nếu có ai đó giở trò với
cô. Amane rên rỉ khi thấy điều đó và nhìn cô nàng, người đang bám dính vào cậu.
Hơi thở của cô đều đặn, và cô thì đang trong giấc mơ. Amane chỉ có thể chết lặng cười thầm.
…Thật sự, cô ấy.
Cô ấy đã ngủ say, nhưng thành thật mà nói, cô ấy không nên trao trọn niềm tin vào một người
con trai mà cô ấy tin tưởng, bám dính vào người đó, thậm chí cho phép người đó ngủ cùng với
cô.
Amane nhận ra rằng cô có một ít cảm tình cho cậu, nhưng có lẽ việc cô thích cậu chỉ là do cậu
mong muốn, hoặc cậu hy vọng thế.
Cậu không biết tình huống thật sự thì như thế nào, nhưng ít nhất, cô có thể ngủ trên giường của
Amane mà không chút kháng cự, dù chỉ là vô tình. Cô không kháng cự trước việc ở cạnh cậu,
cũng như trước sự vỗ về của cậu.
Mình có thể giải thích việc này theo hướng thuận lợi cho mình không nhỉ?
Amane tự hỏi, và Mahiru đương nhiên sẽ không trả lời.
Cô đơn thuần đang ngủ một cách yên bình. Sau một cuộc đấu tranh nội tâm, Amane đưa tay
cậu ra.
Cậu vòng tay ra sau lưng cô, ôm cơ thể vốn đã dựa vào người cậu của cô.
“…Mình đã cảnh báo cậu rồi đấy.”
Amane lẩm bẩm những lời nghe như một cái cớ, nhưng không ai có thể đổ lỗi cho cậu cả. Hiện
tại ở đây là một chú mèo con hoàn toàn không chút phòng bị và một con sói bất lực trước nó.
Amane tận hưởng cơ thể mềm mại, và e ngại hôn đôi môi cậu lên vầng trán phía trên tóc mái
của cô.
…Mình sẽ lấy cái này để thay cho phí chỗ ngủ.
Có lẽ hơi đáng trách khi cậu làm vậy trong khi cô đang mê màng và thiếu phòng bị, nhưng nếu
cô vẫn tỉnh táo, cậu chắc chắn không thể làm vậy.
Sau cùng, người cô gái cậu thích đang ngủ trên giường cậu, hoàn toàn thiếu cảnh giác. Cậu thật
sự mong ai đó sẽ khen cậu vì đã có thể chịu đựng được đến nhường này.
Như thường lệ, Mahiru lặng lẽ ngủ một cách nhẹ nhõm, “Đồ ngốc này.” Amane lẩm bẩm, và
nhắm mắt lại.
Mahiru đã quá bất cẩn khi nghĩ rằng Amane là một kẻ nhát gan vô hại, là người mà cô cho là
an toàn. Amane đã thất bại trước ham muốn. Cả hai đều phải chịu trách nhiệm. Amane sẽ trách
Mahiru sau, nhưng cậu cũng cần phải suy nghĩ lại hành động của mình.
Cậu thở một hơi dài, và bắt đầu nghĩ xem nên đối mặt với Mahiru trong vòng tay cậu như thế
nào.
Cậu không biết từ khi nào…có lẽ khi cô đang ngủ, nhưng Mahiru đang gối đầu trên khuỷu tay
cậu. Nếu cậu cố nâng cô lên để rút tay ra, cô nàng sẽ tỉnh dậy mất.
Cậu do dự không biết có nên đánh thức Mahiru khi cô đang ngủ trong tình trạng này hay
không. Cậu muốn thế và càu nhàu vài lời, nhưng ham muốn độc hại bắt đầu trổi dậy trong cậu.
Cậu có cảm giác rằng mình đã trở thành một kẻ thoái hóa vào thời điểm cậu không thể gạt bỏ
ham muốn của mình ngay lập tức, điều mà lẽ ra cậu nên làm.
“...Nn, mm.”
Amane nhận ra mình đã không thể kiểm soát ham muốn như thế nào, điều đó khiến cậu khá
thất vọng. Mahiru có lẽ đã chú ý thấy Amane tỉnh dậy, hoặc có lẽ cô là người thức dậy trước
khi cô từ từ chuyển động cơ thể.
Amane cứng đờ người, không thể chuyển động được. Cậu tự hỏi phải giải thích điều này với
Mahiru như thế nào, và một số vật thể mềm mềm đang đè lên cậu khi cô vừa lăn người qua.
“Nn…kuma-san…”
Mahiru không buông Amane ra, và ôm chặt khi cô ấy đưa tay ra, dường như đang tìm kiếm thứ
gì đó.
‘Ngọn đồi’ giữa hai người họ bị móp vào bởi áp lực, Amane cảm thấy mình đã đến giới hạn khi
cậu nhảy ra khỏi người cô, lấy lại nhịp thở, và đập đập đầu mình vào tường.
Cậu đập đầu liên tục, cố tống khứ hết những ham muốn lờ mờ hiện ra trong đầu cậu.
“…Fuah……ơ, mình…?”
Cậu cảm thấy hình như Mahiru đã tỉnh dậy sau lưng mình, nhưng cậu chọn cách phớt lờ đi vì
cậu đang bận đập đầu và thanh tẩy ham muốn của mình.
“…Amane?”
Một giọng nói mơ hồ, ngọt ngào phát ra từ phía sau.
Amane quay lại và thấy Mahiru đã ngồi dậy, nghiêng đầu. Trông cô có chút luộm thuộm khi
vừa mới tỉnh dậy, nhưng vẻ mặt luộm thuộm này lại trông ngây thơ và quyến rủ khiến cho cậu
không thể rời mắt.
Trong mọi trường hợp, sẽ thật tệ khi cậu chạm ánh mắt cô. Một lần nữa Amane đập đập đầu
vào tường.
Những tiếng đập to có thể được nghe thấy vì cậu dùng khá nhiều lực, kéo theo đó là sự đau
đớn. Amane cảm thấy đây có lẽ hình phạt thích hợp cho cậu vào thời điểm này.
“Chào buổi sáng…Cậu đang làm gì vậy?”
“Đang đập đầu thôi.”
“…Tại sao?”
“Mình thấy hổ thẹn về bản thân mình.”
Amane tiếp tục đuổi những suy nghĩ đi bằng cách giết chết những tế bào não của mình, và
Mahiru dường như thấy khá khó hiểu. “Nnn…?” Cô phát ra âm thanh ngái ngủ và vòng tay
qua eo cậu để ngăn cậu, sau đó kéo cậu lại.
Cô đang ôm chặt lấy cậu trong tư thế này, và cậu thật sự muốn cô dừng lại.
“…Mahiru.”
“Sao thế…?”
“Cậu không có suy nghĩ gì về việc cả hai chúng ta ngủ trên cùng một chiếc giường sao?”
Amane rên rỉ, và suy nghĩ của Mahiru bị đóng băng trong giây lát.
Sau một lúc, cô đập đầu mình vào lưng của Amane.
Nó không đau, nhưng Amane hiểu được sự bối rối và ngại ngùng của Mahiru đằng sau cậu.
“À, ư-ừm…ờ.”
“Để mình nói rõ điều này, mình không hề làm gì cả.”
“Nn, nn.”
Điều này khá rõ ràng trong tình huống của họ. Mahiru có lẽ không bị tổn hại gì về cơ thể, và
chắc chắn sẽ hiểu cho cậu.
“…Nhân tiện, cậu có thể xích ra một chút không? Ừm, mình muốn xin lỗi đàng hoàng. V-và,
ngực cậu đang chạm mình, cho nên đừng bám lên mình nữa…”
Amane cuối cùng đã cầu xin cô. Mahiru cũng có thể cảm thấy nó không ổn chút nào và vội
vàng bỏ ra.
Khi mà sự mềm mại và ấm áp trên lưng cậu tan biến, cậu nhất thời cảm thấy hơi nuối tiếc, và
cũng không khỏi xấu hổ trước những suy nghĩ của mình.
Cậu tức giận vì những ham muốn của bản thân, và quay đi để không thể hiện chúng ra.
Mahiru đang run run, hoàn toàn đỏ mặt.
Cô có vẻ không hề sợ hãi, chỉ hơi xấu hổ, điều này khiến cậu an tâm.
Amane di chuyển ra xa Mahiru, ngồi seiza trước mặt cô, ngón tay cậu trên sàn khi cậu
cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi vì chuyện hôm qua.”
Amane cảm thấy nên xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra.
Cậu chỉnh tư thế, làm dogeza, và cảm nhận được hơi thở dồn dập của Mahiru gần đầu
mình.
“N-Nó ổn mà. Mình mời là người nên xin lỗi vì chuyện hôm qua. Ư-Ừm, nhìn này, có vẻ như
cậu đã đưa mình vào giường đúng không…Amane?”
“Ừ.”
“Đó là lỗi của mình…”
“Mình là người quyết định việc chúng ta ngủ chung giường. Cậu có quyền trách mắng mình.”
Bình thường mà nói, không ai sẽ chọn ngủ chung cả. Trên thực tế, vào cuối năm ngoái, Amane
đã ngủ trên ghế sofa, và cảm thấy điều đó hợp lý.
Thật sự mà nói, cậu thật bất lịch sự khi ngủ chung giường với người mà cậu không hẹn hò.
Cuối cùng, cậu còn dùng Mahiru như gối ôm. Đây không còn là vấn đề đáng cười nữa.
“Mình đã dùng cậu như một cái gối ôm trong khi chúng ta ngủ chung giường. Mình lẽ ra là
người duy nhất có lỗi.”
“K-Không…Mình đã chiếm cái giường mà. Chúng ta đều có trách nhiệm cả.”
“Nói đi, cậu có hiểu rằng cậu đã ngủ cùng một chàng trai trong cả một đêm không? Cậu sẽ làm
gì nếu mình giở trò với cậu?”
Lý do duy nhất khiến cậu không làm vậy là vì cậu chính là Amane. Bất kì đứa con trai nào
cũng chắc chắn sẽ giở trò nếu cô ấy đang mơ màng…hay nói đúng hơn là khi cô ấy đang ngủ.
“A-Amane, cậu nói rằng cậu chỉ làm khi mà mình đồng ý mà.”
“Nghe này, mình sẽ không hỏi nếu mình mất tỉnh táo đâu. Cẩn thận hơn đi. Nghiêm túc mà
nói, cậu thiếu phòng bị đến nỗi nó làm mình thấy sợ đấy.”
“…A-Amane.”
“Hửm?”
“Cậu nghĩ rằng…Mình sẽ ngủ một cách bất cẩn trong nhà của bất kì ai…?”
Khi cậu nghe được câu hỏi đó, Amane ngẩng đầu lên, và thấy Mahiru đang lặng lẽ nhìn chằm
chằm vào cậu.
Có sự lấp lánh như thể đang cầu xin trong ánh mắt chân thành đó.
Amane không thể hiểu được cảm xúc bên trong đó là gì, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng
Mahiru đang trông hơi giận.
“M-Mình không thực sự nghĩ vậy.”
“Mình tin tưởng cậu, Amane. Mình sẽ chỉ ngủ trước mặt cậu thôi…”
Hơi thở của Mahiru hoảng loạn hơn khi cô đưa ra kết luận. Một cách tự nhiên, hơi nóng bốc
lên từ mặt Amane.
Liệu lời giải thích của cô có ngụ ý rằng cô thích Amane, cảm thấy cậu đặc biệt, và có thể bất
cẩn khi ở cạnh cậu?
Dựa vào thái độ của cô ngày hôm qua và trạng thái mơ màng, quyến rủ của cô, Amane bắt đầu
nghĩ rằng cô có cảm tình cho cậu.
Cậu biết rằng cô tôn trọng nhân cách của cậu. Tuy nhiên, có một cơ hội nhỏ nhoi rằng có lẽ cô
thích cậu như một người yêu. Vào khoảng khắc cậu nghĩ thế, má cậu đỏ lên.
Amane không thể nói nên lời vì những từ ngữ của Mahiru làm cậu bất ngờ, và mắt cậu đảo
quanh.
…Liệu nó có ổn khi mình nghĩ rằng cô ấy thích mình?
Đó là ý nghĩ mà Amane nhận thấy dựa trên thái độ của cô, nên giờ cậu cứ thấy bối rối chồng
bối rối thôi.
Nếu cậu nhầm thì cậu sẽ không thể nào cười nổi nữa. Cậu sẽ bị hủy hoại cho đến chết. Cậu
không dám đưa ra kết luận, nhưng nhìn vào thái độ của cô nàng hôm qua thì có lẽ nuôi một
chút hy vọng cũng không sao.
“…M-Mình hiểu chứ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể ngủ trước mặt mình như thế
này. Mình cũng là con trai đấy…biết không hả?”
Bất kể tình cảm Mahiru dành cho Amane là như thế nào, sự bất cẩn như vậy là không được.
Khi cô nàng nghe được những lời này, Mahiru quay đầu sang một bên.
“…Cậu có lẽ đã làm vậy khi cậu có thể rồi, Amane. Mình tin rằng cậu sẽ không làm gì cả.”
“Cậu còn nói thế này được à?”
Amane dùng tay vò vò mái tóc của mình, và thở dài.
…Cô ấy chỉ làm vậy trước mặt mình, nhưng nó vẫn không ổn chút nào.
Đó là vì cô ấy chỉ làm vậy trước mặt Amane.
Amane đã hoàn toàn yêu Mahiru. Nếu cô vẫn thiếu phòng bị như vậy, chắc hắn se có một ngày
cậu không thể kiểm soát được nữa. Sẽ thật tệ cho cả hai nếu họ vẫn muốn duy trì mọi thứ như
này.
Amane đưa tay về phía cô ấy, nghĩ rằng cô nàng sẽ không thể hiểu được nếu cô không tự mình
trải nghiệm nó.
Cậu nhẹ nhàng, nhưng đột ngột, đẩy Mahiru ngã xuống và dựa vào người cô.
Mái tóc màu lanh tỏa ra trên ga giường như nước chảy.
Khoảng không màu trắng chuyển dần thành màu lanh, và đó là một cảnh đẹp không thể tả nổi.
Mahiru chết lặng vì nó quá đột ngột. Rồi Amane cười và nói.
“…Mình chỉ là một chàng trai bình thường. Mình cũng có ham muốn riêng. Mình chỉ giỏi chịu
đựng mà thôi.”
Amane thường kiềm chế bản thân, đảm bảo rằng Mahiru sẽ không bao giờ nhận ra ham muốn
của mình. Cậu đương nhiên cũng có ham muốn như một thằng đàn ông.
Cậu giấu chúng đi để Mahiru không phải bị tổn thương. Sự tỉnh táo và ý thức chung từ quá
trình lớn lên đã giúp cậu kiềm chế tốt, vì nếu không có chúng, ham muốn của cậu sẽ dễ dàng bị
bộc lộ.
Chỉ có Mahiru mới không hiểu lý luận này.
“Nếu cậu chọc mình quá nhiều…cậu biết chứ?”
Amane đưa mặt mình lại gần cô, họ có thể cảm thấy hơi thở của nhau. Mắt Mahiru liếc quanh,
trước khi cô ấy nhắm mắt lại.
Cô đỏ mặt và run rẩy, không thể nào nhìn cậu một cách trực tiếp vì quá xấu hổ.
Cô bây giờ trông như một con thỏ đáng thương bị bắt bởi một con thú ăn thịt.
Cậu nhanh chóng ngẩng mặt lên khi thấy bắt nạt cô nhiều quá là không ổn, và tránh sang một
bên.
“…Hãy cẩn thận đi. Không ai biết mình sẽ làm gì vào lần sau đâu.”
Cậu chạm vào mặt cô nàng và cô run rẩy dữ dội hơn trước. Với một nụ cười gượng gạo,
Amane rời khỏi giường.
“Mình đi rửa mặt đây. Mau dậy đi.”
Một lần nữa, Amane cố ý ghé mặt vào sát tai cô. Khi thấy cô rùng mình lần nữa, cậu cười khúc
khích và đi vào phòng vệ sinh.
Cậu vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương, nhận ra mình cũng đang đỏ mặt không khác gì
Mahiru. Cậu càu nhàu một tí và vặn mở vòi nước.