Liệu cô có cần một lời xin lỗi từ anh?
Âu Dực cười tự giễu, mặc dù anh chưa thử nhưng anh biết, đáp án chắc chắn là không cần.
Anh nhìn cô gái một thân lễ phục màu lam nhạt nâng tà váy bước vào, bên cạnh cô còn có Lạc Nhất Tiêu mặc bộ vest đen nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị chống lại những ánh mắt dò xét đầy ác ý của những người ở đây.
Thật trùng hợp làm sao, anh cũng mặc vest đen...
Âu Dực cười khổ, anh chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ hèn mọn đến mức này, đến cả việc mình và con trai trùng máu quần áo cũng khiến anh trở nên vui vẻ như vậy.
Để bản thân không mất bình tĩnh, Âu Dực quyết định đi tìm nơi nghỉ ngơi một lát, dù sao tối nay anh uống rượu cũng đủ nhiều rồi.
Bên kia, sau khi bước xuống xe, Lạc Yên nắm lấy cổ tay mũm mĩm của Lạc Nhất Tiêu, làm lơ ánh mắt chế giễu của những người có mặt ở đây mà bước vào tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Lạc Nhất Tiêu tuy chỉ là một bé con 4 tuổi, nhưng cậu nhóc không phải không cảm nhận được gì, dường như những người ở đây không ưa mẹ cậu lắm...
Lạc Nhất Tiêu rũ mắt, cố nén lại chút tủi thân ở trong lòng, phải chi cậu có ba thì tốt biết mấy...!Đám trẻ con đáng ghét ở nhà trẻ cũng không bảo cậu là đồ mồ côi nữa.
Nhiều lần Lạc Nhất Tiêu muốn đề cập với mẹ việc để mẹ đến với chú Mạc Khắc, nhưng nhớ lại ánh mắt nghiêm khắc sâu của mẹ mỗi khi cậu gọi chú ấy là ba, cậu nhóc lại nhụt chí, không dám nói đến chuyện này.
Hơn nữa, dù sao đám trẻ con đó cũng không quan trọng, bọn chúng nói gì cũng không ảnh hưởng đến cậu, cậu có mẹ là đủ rồi, những năm qua bên cạnh mẹ chẳng có một ai, một mình mẹ nuôi cậu đã đủ vất vả.
Cậu không nên mơ ước xa vời.
Lạc Nhất Tiêu đang suy tư, không nhìn thấy có một người đàn ông trung niên bụng phệ đi đến.
Người đàn ông trung niên dừng lại trước mặt Lạc Yên, ánh mắt không che giấu vẻ dâm tà dò xét qua người cô một lượt.
Khi ánh mắt gã chạm đến bộ ngực sau lớp lễ phục của Lạc Yên, đôi mắt lập tức sáng lên, sự đê tiện trên khuôn mặt càng hiện lên rõ rệt.
Lạc Yên đương nhiên cảm nhận được, cô ép xuống cảm giác buồn nôn, lạnh mặt nắm tay Lạc Nhất Tiêu quay người rời đi.
Người đàn ông trung niên còn chưa kịp làm gì đã thất bại, gã ta nào có cam tâm? Lập tức bước hai bước đến, chặn lại đường đi của cô.

"Chờ đã nào, tiểu mỹ nhân, sao cô còn chưa chào hỏi tôi đã vội bỏ đi thế? Quy tắc trong giới thượng lưu, hẳn là cô phải hiểu chứ?"
Biểu cảm trên khuôn mặt Lạc Yên vẫn lạnh tanh, không thay đổi, cô ngước mắt nhìn người đàn ông không nói gì, sau đó quay người tiếp tục đi, một bộ dáng không thèm chấp.

Người đàn ông bị phản ứng này của cô chọc giận, ly rượu trên tay hướng về bộ lễ phục của cô tạt tới.
Ngay tức khắc, bộ lễ phục màu xanh bị dòng chất lỏng màu đỏ nhuốm lên, gần như toàn bộ phần lưng váy đều bị dính rượu đỏ.
Người đàn ông trung niên bụng phệ rất hài lòng với kết quả này, giọng nói giương giương tự đắc: "Hừ, hậu quả của việc chọc giận Vương Sâm tôi đấy."
Đám người xung quanh không có ai tiến lên giảng hoà, ai cũng một dáng vẻ muốn xem kịch hay, có một vài người thầm lo lắng cho Vương Sâm.

Dù sao Lạc Yên cũng là vợ cũ của Âu Dực, sỉ nhục người ta trước đám đông như vậy...!Âu Dực sẽ không tức giận chứ?
Nếu Vương Sâm biết được suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhất định sẽ cười lớn mắng bọn họ là một lũ ngu ngốc.
Âu Dực sao có thể tức giận? Cậu ta biết ơn gã còn không hết.
Lý do Lạc Yên và Âu Dực trở thành "người cũ" là vì Lạc Yên bỏ nhà đi theo người đàn ông khác, Âu Dực bị đội nón xanh, sao có thể không để tâm? Chẳng qua cậu ta sợ mất thể diện nên không công khai trả thù, bây giờ có ông ta ra mặt trừng trị dạy dỗ Lạc Yên, Âu Dực chắc chắn sẽ rất hài lòng về ông ta, hạng mục ở phía Bắc thành phố kia sẽ thành công trót lọt.
Một công đôi việc, cũng chỉ có đám người hèn nhát kia mới không dám làm.
Huống hồ...!ánh mắt Vương Sâm lại càn rỡ quét qua người Lạc Yên một lượt, vì có rượu đỏ tạt vào, so với hồi nãy, trông cô càng hút mắt hơn.
Vợ cũ của Âu Dực xinh đẹp như vậy, ông ta lên giường một hai lần cũng không tính là lỗ.
Ánh mắt ông ta quá rõ ràng, quá trầ.n trụi, cảm xúc lạnh lẽo do chất lỏng rượu để lại vẫn còn đó, Lạc Yên siết chặt tay, cố gắng khống chế cảm giác muốn đánh ông ta một trận, cô buông Lạc Nhất Tiêu ra, cúi xuống sửa lại cổ áo vest cho cậu nhóc, sau đó nhẹ giọng nói:
"Nhất Tiêu, con ra ngoài tìm các bạn nhỏ chơi cùng đi, mẹ vào nhà vệ sinh có việc một lát."
Vừa nãy Lạc Nhất Tiêu đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đến khi Vương Sâm tạt rượu vào lưng váy Lạc Yên, cậu mới ý thức được mẹ mình gặp nguy hiểm.

Tức khắc, cậu nhìn Vương Sâm bằng ánh mắt căm hận, một câu cũng không nói, lập tức định xông lên cắn ông ta, không ngờ mẹ lại bất ngờ cúi người sửa cổ áo cho cậu.
Cậu nhóc biết mẹ cậu không muốn cậu tiếp tục ở lại đây, muốn để cậu đi tìm đám trẻ con cùng chơi để tránh rắc rối, nhưng cậu nhóc không muốn đi!
"Con không đi, mẹ đang gặp nguy hiểm, con là người đàn ông bên cạnh mẹ, có nghĩa vụ phải bảo vệ mẹ."
Nghe thấy ba chữ "người đàn ông", Lạc Yên bật cười nhéo má cậu nhóc: "Đàn ông gì chứ, con chỉ mới 4 tuổi thôi đấy, mau đi đi, đừng để mẹ tức giận."
Lạc Nhất Tiêu ấm ức cúi đầu, vẫn bướng bỉnh không muốn rời đi, nhưng mẹ cậu nói đúng, cậu chỉ mới 4 tuổi, làm gì có khả năng bảo vệ mẹ mình?
Phải chi cậu có ba...
Mặc dù hiện tại đã là thế kỉ 21, nhưng xã hội này vẫn rất thiệt thòi với phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ có tư sắc.

Lạc Nhất Tiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, hạ quyết tâm nhất định phải tìm cho mẹ một người chồng tốt, tìm cho mình một papa tốt.
Lạc Nhất Tiêu căm hận nhìn Vương Sâm một lúc, sau đó lưu luyến rời đi.
Cậu không dám đặt mẹ ra khỏi tầm mắt ngay, đến tận khi chứng kiến mẹ đi vào nhà vệ sinh dưới sự cười cợt của Vương Sâm, cậu mới tạm yên tâm đi tìm bọn trẻ.
Lạc Nhất Tiêu tìm đến đám đông có nhiều trẻ con nhất, cũng không tính bắt chuyện bọn chúng, cậu chỉ đứng một bên nhìn bọn chúng chơi đùa, một bộ khinh thường cùng bọn chúng làm trò trẻ con này.
Lạc Nhất Tiêu tựa người vào cửa xe ô tô gần đó, bộ vest dành cho trẻ con mang lên người cậu khiến cậu trông khác hẳn những đứa trẻ mang yếm jean hay váy công chúa khác.
Lạc Nhất Tiêu có cha và mẹ đều thuộc hàng ngũ nhan sắc cực phẩm, cậu kế thừa gen của hai người, ngũ quan không cần phải nói, đẹp đến mức khiến người đối diện không dứt mắt ra được, dáng người của cậu cũng giống ba mình, cao hơn hẳn những đứa trẻ đồng trang lứa khác.
So với đám choai choai kia, cậu bắt mắt và nổi bật hơn rất nhiều, các cô bé đang chơi đùa cũng lần lượt chú ý đến cậu.
Lạc Nhất Tiêu chỉ nũng nịu khi đứng trước mặt mẹ mình, đối với người ngoài, cậu không khác Âu Dực là bao, vẻ mặt lạnh tanh cùng biểu cảm hững hờ khiến cậu càng hút mắt các bé gái.
Các bé gái ở đây bị khí chất "lạnh lùng" của cậu hấp dẫn, một vài người thậm chí đã nghỉ việc chơi đùa để nhìn ngắm cậu.

Tình hình hiện tại không khác lúc ở trường là bao.
Lạc Nhất Tiêu xinh trai, đương nhiên được các bé gái yêu mến, nhưng các bé trai khác vốn được bọn con gái vây quanh, nay lại thấy các em gái dễ thương bị Lạc Nhất Tiêu cướp mất sự chú ý, tức khắc nổi máu ghen tị.
Dù sao cũng đều là trẻ con, cảm xúc gì cũng không che giấu được, sự ganh ghét của bọn con trai, Lạc Nhất Tiêu đều nhìn ra, có điều cậu không để tâm, dù sao đám người này cũng không quan trọng.
Chỉ là...!Có một việc ngoài ý muốn xảy ra.
"Lạc Nhất Tiêu! Mày đừng có giả vờ giả vịt, đồ mồ côi ba, đồ không có ba, đồ rác rưởi bị ba bỏ rơi!"
Nghe thấy hai chữ "mồ côi" cùng giọng nói quen thuộc, ánh mắt Lạc Nhất Tiêu trầm xuống, cậu nhóc lạnh lùng nhìn người vừa cất giọng, là một bé trai mũm mĩm mập mạp, cũng là kẻ thường xuyên bắt nạt cậu ở trường - Vương Tuấn.
Hơ...!Không nghĩ ở nơi này cũng gặp được người quen.
Lạc Nhất Tiêu vẫn tiếp tục làm lơ, trong suy nghĩ của cậu, kẻ râu ria không xứng đáng để cậu đặt vào trong lòng.
Nhưng phản ứng này của cậu lọt vào mắt các bé trai lại trở thành ngầm thừa nhận.
Các bé trai ở đây vốn đã không ưa cậu ngay từ khi cậu xuất hiện, ai bảo cậu xuất sắc hơn bọn chúng, thu hút con gái hơn bọn chúng chứ? Nhưng vì nể mặt đám con gái, không ai dám công khai nói mình ghét cậu, có điều bây giờ bọn chúng đã có lý do.
Lạc Nhất Tiêu mồ côi ba.
Đối với đám trẻ, đây không phải là một chi tiết đáng để cảm thông, ngược lại là một lý do để bọn chúng trêu chọc cậu.
"Lạc Nhất Tiêu, ba mày ghét mày rồi, chắc chắn là do mày không đủ ngoan."
"Có phải do mày quá xấu xa nên ba mày mới không cần không?"
"Chắc là vậy rồi, loại người chỉ biết nấp sau lưng con gái, để con gái ra mặt bênh vực như mày thì ai mà cần chứ."
"Mẹ mày chắc phải làm ra chuyện gì có lỗi nên ba mày mới vứt bỏ hai mẹ con mày đấy."
"Ba tao nói mẹ mày là thứ người không ra gì, còn nói sớm muộn gì cũng làm mẹ mày khóc lóc cầu xin, có phải mẹ mày làm cái nghề...!cái nghề mà nằm lên giường chờ đàn ông đến không?"
Một đám trẻ con loắt choắt, lại có thể nói ra những lời lẽ khó nghe đến thế, không biết người lớn trong nhà dạy dỗ kiểu gì.
Lạc Nhất Tiêu vốn đã quen với kiểu bàn tán thế này, cậu dự định làm lơ, nhưng khi nghe đến hai câu cuối cùng, cậu lại không nhịn được nữa.
Lạc Nhất Tiêu siết chặt tay, lao đến trước mặt Vương Tuấn - người vừa nói ra những lời lẽ bẩn thỉu ác độc kia, chưa tới một giây sau, một cú đấm đã rơi trên khuôn mặt mập ú toàn thịt của cậu ta.
"Aaaaaaaa!"

"Lạc Nhất Tiêu, mày chán sống rồi!"
Hai đứa trẻ lao vào đánh nhau, đám con trai còn lại nhìn một lúc, sau đó cùng nhau xông vào trợ giúp Vương Tuấn.
Trông bọn chúng có vẻ mập mạp to con, vừa nhìn còn tưởng Lạc Nhất Tiêu không phải là đối thủ, ai ngờ đám trẻ con này chỉ được cái xác, chẳng có chút sức lực gì.
Một mình Lạc Nhất Tiêu và bốn bé trai to xác đánh nhau, chưa đến mười phút sau, cả đám đã đo đất.
Lạc Nhất Tiêu phủi tay, khẽ thở ra, giọng nói trẻ con nhưng không có chút độ ấm: "Về bảo người lớn giáo dục lại đi, tao còn nghe lời này một lần nào nữa thì tao không đánh nhé như hôm nay đâu."
Đám trẻ con không cam tâm nhìn cậu, nhưng đánh không lại, bọn chúng cũng không thể làm được gì.
Đúng lúc này, từ trong đại sảnh có một người phụ nữ mập mạp bước ra, Vương Tuấn vừa nhìn thấy bà ta, lập tức hét lên:
"Mẹ! Mẹ mau lại đây, thằng dã chủng này đánh bọn con!"
Trương Mẫn vừa nghe thấy con trai cưng gọi thì lập tức nhìn sang, nhìn thấy một thân bầm tím của con trai mình, bà ta hốt hoảng chạy đến.
"Con trai, là ai làm con ra nông nỗi này!"
Vương Tuấn chỉ tay vào mặt Lạc Nhất Tiêu: "Là nó! Nó đánh bọn con!"
Trương Mẫn nhìn lên theo hướng con trai cưng chỉ, phát hiện người đánh con trai mình là một bé trai tuấn tú, còn rất quen mắt.
Nếu như bà ta không nhớ nhầm, vậy thì đây chính là con trai của con hồ ly tinh lẳng lơ Lạc Yên vừa câu dẫn chồng bà ta kia.
Vương Sâm là chồng Trương Mẫn, hầu hết tiền bà ta tiêu đều là do Vương Sâm cấp do, chính vì vậy, bà ta không dám ý kiến gì với Vương Sâm.
Thường ngày Vương Sâm dẫn gái về nhà ân ái, bà ta biết hết, cũng cay cú lắm, nhưng chỉ có thể nhắm mắt cho qua.

Hôm nay thấy chồng mình có ý tứ với Lạc Yên, Trương Mẫn đã sớm ngứa mắt, bây giờ tìm được đối tượng để trút giận, Trương Mẫn sao có thể bỏ qua?
"Chát!"
Một cái tát rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Nhất Tiêu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play