Thực hư câu chuyện ra sao anh không biết, nhưng sau khi đọc xong phong thư, kí ức đêm qua giữa hai người lại tràn về.
Vết bớt năm xưa và vết sẹo nên ngực cô dường như có điểm tương đồng, nhưng lại không giống lắm.
Là vì cô dậy thì, cơ thể phát triển nên thay đổi về hình dáng vết bớt ư?
Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Yên nói rằng cô là cô bé năm đó, cô từng đề cập đến với anh một lần, chỉ là lúc đó anh đến cả việc suy xét cũng không thèm, càng đừng nói là điều tra, trực tiếp ngắt lời cô.
Đôi mắt ảm đạm của cô khi anh ngắt lời vẫn còn in trong trí nhớ, tựa như chưa bao giờ biến mất, chỉ là anh tạm thời quên đi mà thôi, bây giờ ùa về theo lẽ tự nhiên.
Chẳng lẽ những lời đó là thật...?
Âu Dực nhắm mắt, anh hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.
Không được, anh cần phải xác nhận lại.
Nhưng trước đó anh cần phải ngăn cản cô trước khi cô rời đi! Nếu như những lời cô nói là thật, anh không thể để cô rời xa anh một lần nữa, anh không muốn mất cô thêm lần nào!
Âu Dực run rẩy lấy điện thoại bấm gọi đến một dãy số, sau hai giây, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm kinh ngạc.
"Dực, hôm nay trời sập sao, vậy mà cậu lại gọi cho tôi!"
Âu Dực đang vô cùng rối rắm, nào có thời gian bông đùa cùng người đàn ông này.

Anh kiềm chế cảm giác khẩn trương, giọng không cảm xúc nói vào trong điện thoại.
"Lương Minh, giúp tôi đánh tiếng ở chỗ sân bay, gặp cô gái nào tên là Lạc Yên liền ngăn cản, trì hoãn thời gian cho đến khi máy bay cất cánh."
Lương Minh nhận thấy sự nghiêm trọng, không tiếp tục đùa giỡn nữa, chỉ nói "được" một tiếng, sau đó tắt máy, bắt đầu đánh tiếng với những người làm việc tại sân bay.
...
Sân bay quốc tế XX.
Lạc Yên kéo vali, nhìn biển người mênh mông, nhìn thành phố A xô bồ, cô tựa như luyến tiếc nơi này, lại tựa như muốn thoát khỏi thành phố A ngay lập tức.

Dừng chân hai phút, Lạc Yên quả quyết kéo vali bước tiếp về phía trước.
Còn chưa đi được bao nhiêu bước, cánh tay đã bị người dùng lực kéo lại.

Lạc Yên kinh hồn táng đảm quay người, cứ tưởng là Âu Dực, hoá ra lại không phải, cô thở phào, ngạc nhiên hỏi người trước mắt.
"Mạc Khắc, sao anh lại ở đây? Anh cũng có việc cần rời đi sao?"
Mạc Khắc không trả lời vấn đề của cô mà chỉ nhìn cô chăm chú, ngay lúc Lạc Yên sắp bị hắn nhìn thành tổ ong, rốt cuộc cũng nghe thấy giọng nói khàn đặc đầy mệt mỏi của Mạc Khắc.
"Lạc Yên, tìm được em thật không dễ dàng!"
"Em rời khỏi nhà tôi, lại không nói với tôi một tiếng, Lạc Yên, chẳng lẽ trong lòng em, hai chúng ta đến bạn bè cũng không phải?"
Lạc Yên ngớ người, hồi lâu sau mới biết Mạc Khắc đang nhắc đến chuyện gì.
Cô khó xử, ánh mắt áy náy nhìn hắn, khẽ mấp máy cánh môi, cuối cùng cũng không nói sự thật ra được.
Cô không thể để Mạc Khắc biết Âu Dực cho người cưỡng chế bắt cô đem về nhà, một mình cô liên lụy đã đủ nhiều, cô không muốn mọi chuyện càng thêm rắc rối.
Mạc Khắc rũ mắt nhìn cô gái đang khó xử, cô vẫn ngậm chặt môi không nói gì, hắn vẫn kiên nhẫn chờ cô mở miệng.
Hồi lâu sau, Lạc Yên mới ấp úng: "Tôi...!Nhớ nhà nên tự trở về."
Tuy trông cô có vẻ thành thật, nhưng tầng mồ hôi mỏng trên trán, vẻ mặt khẩn trương rụt rè, cả bàn tay đang nắm chặt của cô, tất cả những điều trên đã bán đứng Lạc Yên, Mạc Khắc không phải đồ ngốc, đương nhiên nhìn ra được cô đang nói dối.
Chậc, cô gái này, hắn cứu cô hai lần, vậy mà cô lại không thành thật.
Nhưng Mạc Khắc cũng nhìn ra Lạc Yên đang lúng túng, có vẻ như cô không muốn nói nhiều thêm về chuyện này, vì vậy, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Em định đi đâu vậy?"
Lạc Yên thấy Mạc Khắc không nói đến chuyện này nữa, khẽ thở phào: "Em muốn ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian."
Mạc Khắc nhìn vali to đùng của cô, khoé môi khẽ co rút, giọng nói có chút dở khóc dở cười: "Em định đi bao lâu mà mang theo một đống đồ thế?"
Lạc Yên cúi thấp đầy, một lúc sau mới ngẩng đầu nói: "Em...!Có thể sẽ là 3 năm, hoặc 5 năm, hoặc...!Nhiều hơn nữa, hoặc...!Không trở về."
Lần này cô rất thành thật, đến mức lời nói ra khiến một người quanh năm luôn bình tĩnh như Mạc Khắc cũng ngây người.
Không biết vì cái gì, hắn lại buột miệng hỏi một câu: "Em định rời khỏi thành phố A luôn sao? Em...!Là vì Âu Dực phải không?"
Lạc Yên không nghĩ nhanh như vậy mà Mạc Khắc đã đoán ra lý do.

Cũng đúng, dù sao thì hắn cũng đã điều tra trên dưới người cô một lượt, chuyện cỏn con này đương nhiên không giấu được hắn.

Vì vậy, Lạc Yên gật đầu.
Mạc Khắc không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Hắn xót xa cho sự đau thương của cô gái nhỏ, chắc hẳn cô phải tuyệt vọng về Âu Dực lắm mới lựa chọn rời đi như thế này.
Đương nhiên, Mạc Khắc không thể không thừa nhận bản thân thật ích kỷ và hèn mọn, bởi vì ngoài cảm giác đau lòng ra, nhiều hơn hết là cảm giác hưng phấn và vui mừng tột cùng.
Cô rời xa Âu Dực rồi...!Có phải hắn sẽ có cơ hội?
Con người ta một khi đã thất vọng đến mức lựa chọn từ bỏ, sẽ rất khó để động lòng lần thứ hai, trừ khi tình cảm rất sâu nặng.

Từ khả năng quan sát của mình, Mạc Khắc đoán rằng tình cảm của Lạc Yên đối với Âu Dực...!Hẳn là không sâu sắc đến thế.
Mặc dù có chút không chắc chắn, nhưng Mạc Khắc vẫn khá tự tin về bản thân mình, hắn tin rằng chỉ cần hắn ở bên Lạc Yên, an ủi cô những lúc cô nhớ đến Âu Dực, nhất định cô sẽ mở lòng.
Trái tim đập rộn ràng, Mạc Khắc tính toán trong lòng một chút, sau đó nói: "Yên Yên, vừa vặn thời gian này tôi cũng áp lực, tôi muốn đi cùng em ra nước ngoài nghỉ ngơi, không biết có tiện hay không?"
Dừng lại một chút, Mạc Khắc nói tiếp: "Hôm nay tôi đến sân bay, vốn dĩ cũng có ý định này, nhưng đi một mình rất buồn tẻ, vừa vặn em cũng giống tôi, chúng ta đi cùng nhau, chiếu cố nhau sẽ tốt hơn, dù sao..."
Lại dừng lại hai giây, Mạc Khắc nói: "Tôi sinh hoạt một mình không tốt lắm, nếu có em chăm sóc, chắc chắn bệnh trong người sẽ giảm đi ít nhiều."
Thật ra Mạc Khắc nói dối, hoàn toàn nói dối.
Hôm nay hắn đến sân bay, vốn dĩ là thực hiện chuyến công tác quan trọng.
Nhung có vẻ như bây giờ phải giao lại cho cấp dưới xử lý, cả công việc sau này, vì Lạc Yên, hắn tình nguyện không tham gia vào vòng đấu tranh vô ích này nữa, toàn bộ đều giao lại cho cấp dưới của mình.
Hắn là người có tính tự lập cao, sinh hoạt một mình rất tốt, trong người cũng không có bệnh gì, ít nhất hiện lại là như thế.
Nhưng theo như hiểu biết của bản thân mình, phụ nữ thường có trái tim mềm mỏng hơn, sẽ dễ mềm lòng trước "căn bệnh" của hắn.
Hy vọng Lạc Yên sẽ không từ chối.
Quả nhiên, khổ nhục kế của Mạc Khắc đã có tác dụng.

Lúc đầu, khi nghe đề nghị của hắn, chân mày cô hơi nhíu lại, vừa định mở miệng từ chối thì nghe thấy từ "bị bệnh", thế là Lạc Yên đành phải nuốt những lời từ chối trở vào trong.
Chăm sóc, chiếu cố lẫn nhau sao...?
Nói cho cùng, cô thân là con gái, một thân một mình ra nước ngoài rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, bên cạnh có một người đàn ông chắc hẳn sẽ an toàn hơn nhiều.
Thiên hạ đồn rằng, Mạc Khắc xưa nay không lại gần phụ nữ, cũng không bị sắc đẹp mê hoặc, lấy nhan sắc này của cô, chắc hẳn sẽ không khiến Mạc Khắc nổi lên ý xấu.
Hơn nữa, thân phận hắn ở trên trời như vậy, chắc không động tâm với cô đâu.
Cân nhắc vài phút, trước ánh mắt kiên nhẫn chứa đầy cưng chiều của Mạc Khắc, Lạc Yên chậm rãi gật đầu.
"Được."
Giọng cô rất dễ nghe, Mạc Khắc nghĩ thầm.
Hai người sóng vai nhau đi đến điểm soát vé, sau khi nhân viên hàng không soát vé xong xuôi cho Mạc Khắc, tiếp theo là đến Lạc Yên.
Nhân viên hàng không mặt không cảm xúc cầm tấm vé và một số giấy tờ liên quan lên, nhìn thấy thông tin phía trên, cô ta ngẩn người hai giây.
Biểu hiện khác thường của nhân viên hàng không khiến trong lòng Lạc Yên và Mạc Khắc vang lên chuông báo động, quả nhiên...
"Cô là Lạc Yên đúng không? Có lệnh cấm truyền xuống là trong người cô tàng trữ vũ khí nhằm mục đích làm loạn, trước khi có kết quả kiểm tra, cô không được phép rời khỏi sân bay."
Lạc Yên nghe xong, cả người như rơi vào giấc mộng.
Nhân viên hàng không vừa nói cái gì? Cô...!Tàng trữ vũ khí?
Cái quần què gì vậy?!
Là một người luôn lịch sự lễ phép, nghe xong lời giải thích vô lý của cô ta, trong lòng Lạc Yên cũng không nhịn được mà thầm chửi thề.
Không trách cô được, những lời này quá mức hoang đường!
Mặc dù Lạc Yên không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng cô vẫn không làm loạn, ngoan ngoãn ngồi đợi kết quả theo lời nhân viên.
Lạc Yên vô tư vô lo, Mạc Khắc thì không được như thế, trong lòng anh mơ hồ xuất hiện một suy đoán.
Một suy đoán có căn cứ.
Không, không phải là suy đoán nữa, nhất định những chuyện này do Âu Dực giở trò, cũng chỉ có Âu Dực mới có bản lĩnh lật trời này.
Mạc Khắc nhíu mày càng chặt, hắn cảm thấy không thể tiếp tục mơ hồ như thế, nhất định phải hành động trước khi Âu Dực đuổi đến đây.
Đề phòng vẫn hơn không đề phòng.
Mạc Khắc lạnh mặt, đưa tấm danh thiếp cho nhân viên hàng không, không quanh co lòng vòng mà nói thẳng:
"Tôi biết ai là người đứng sau chuyện này, nếu cô không muốn chết thì đưa tấm danh thiếp này cho giám đốc hàng không, trong vòng năm phút.

Tôi không muốn thời gian quý giá của mình bị chậm trễ."
Nhân viên giật mình nhận lấy tấm danh thiếp, trong lòng hơi lo lắng, người đàn ông này dường như đã đoán được mọi chuyện, thân phận chắc chắn không hề tầm thường.
Suy nghĩ một lúc, đến khi cảm nhận được sát khí lạnh lẽo đến từ người đàn ông, nhân viên kinh hoảng, vội vàng chạy đi.
Không đến mười phút, ba phút sau cô ta đã quay trở lại, vẻ mặt hớt ha hớt hải.
"Ngài Mạc, thật xin lỗi, là do chúng tôi xảy ra nhầm lẫn không đáng có nên đã làm chậm trễ thời gian quý giá của hai người, không còn vấn đề gì nữa, hai người có thể đi rồi ạ."
Mạc Khắc lạnh lùng liếc cô ta một cái, nhân viên lúng túng nhìn sang phía khác, Mạc Khắc bực bội hừ một tiếng, sau đó cầm lấy cổ tay của Lạc Yên rời đi.
Lạc Yên tâm trạng như ở trên mây, những việc vừa xảy ra quá đỗi khó hiểu, cho nên đến việc Mạc Khắc cầm cổ tay mình, cô cũng không nhận ra được.
Mơ mơ hồ hồ bị anh kéo lên máy bay, thật trùng hợp làm sao, vị trí mà cô đặt lại ở sát bên vị trí của Mạc Khắc.
Lúc này, Lạc Yên vừa vặn lấy lại tinh thần.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Tôi không hiểu chút gì cả." Lạc Yên khó hiểu hỏi anh.
Mạc Khắc cười cười, sợ cô lo nghĩ nhiều nên chỉ nói qua loa: "Em đừng nghĩ nhiều, chỉ là chút nhầm lẫn của hãng hàng không thôi.

Em mệt rồi phải không? Nhanh ngủ đi, ngủ một giấc rồi sẽ đến nơi thôi."
Lạc Yên còn hơi tò mò, nhưng cô nhìn ra Mạc Khắc không muốn nói nhiều, vì vậy cũng tự biết mà không hỏi nữa.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, thông qua cửa kính, Lạc Yên nhìn lại thành phố A hiện đại bậc nhất nước Z, một lúc sau, cô rơi nước mắt.
Vẫn không thấy Âu Dực đuổi đến, hoá ra phân lượng của cô ở trong lòng anh lại kém như vậy.
Lạc Yên, mày đúng là ảo tưởng, còn nghĩ xa xôi đến mức bỏ lại cuốn nhật ký, chỉ sợ sau khi đọc xong, nó sẽ trở thành truyện cười trong cuộc đời Âu Dực.
Chắc anh cảm thấy cô ngu ngốc lắm đây, không sao, cô ngốc thật.
Cơn buồn ngủ đánh úp đến, Lạc Yên đưa tay quệt nước mắt, tựa lưng vào thành ghế mềm mại ở phía sau, đôi mắt chậm rãi khép lại, không lâu sau đã ngủ say.
Mạc Khắc ngồi bên cạnh, nhìn cô gái bằng ánh mắt dịu dàng.
Hoá ra lúc em ngủ lại đẹp mê người như vậy.
...
Nơi này bình yên, sân bay thành phố A lại là một mảnh điên cuồng.
Âu Dực cả người đầy sát khí, đôi mắt sắc lạnh như tảng băng ngàn năm nhìn giám đốc hàng không, ánh mắt anh lúc này hoàn toàn không có độ ấm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play