9 giờ sáng hôm sau.
Lạc Yên mơ màng tỉnh lại, ngay khi vừa mở mắt, cô lập tức nhìn sang bên cạnh, phát hiện Âu Dực không có ở đây, hình như anh dậy rất sớm, cũng không biết đang ở nơi nào, chiếc gối ôm ngăn cách hai người cũng không cánh mà bay.
Lạc Yên mím môi, chậm rãi đi xuống giường chuẩn bị vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, nhưng đến trước cửa phòng tắm mới phát hiện cánh cửa đã khép chặt.
Âu Dực đang ở trong đó sao? - trong lòng Lạc Yên thắc mắc.
Hẳn là vậy rồi, trong phòng có mỗi cô và anh, anh không ở trong đó thì còn ai nữa, cô đúng là ngớ ngẩn.
Lạc Yên quyết định đứng tại chỗ chờ anh ra, khoảng 15 phút sau, tiếng nước chảy kết thúc, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng mở chốt cửa.
Giây tiếp theo, thân hình cao lớn của Âu Dực xuất hiện, sẽ chẳng có gì đáng nói ở đây nếu như anh không để lộ tấm thân trần, phần thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng...
Lạc Yên suýt sặc máu mũi, anh...!có phải Âu Dực đang cố ý câu dẫn cô không?
Nếu Âu Dực biết suy nghĩ hiện tại trong đầu cô, chắc chắn sẽ cực kỳ oan ức, anh không cố ý muốn quyến rũ cô đâu, anh cứ nghĩ cô ngủ ít nhất 10 giờ mới dậy nên mới vô tư như vậy, không ngờ vừa mở cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp với biểu cảm kinh ngạc kia, chính anh cũng ngỡ ngàng không kém.
Tình huống này khiến anh không khỏi nhớ lại giấc mơ khiến anh mất ngủ đêm qua, anh không biết bộ não của anh đã điều khiển anh như thế nào, vậy nhưng lại mơ thấy cảnh tượng anh và cô vợ trên danh nghĩa của mình dây dưa không dứt, trong mơ, anh thoả sức tưởng tượng, không có lớp vải mỏng ngăn cách, hai người càng thêm cuồng nhiệt, hệt như cái đêm định mệnh hôm đó, thậm chí còn có phần mãnh liệt hơn.

"Khụ...!Anh xong chưa?" Thanh âm ngại ngùng của Lạc Yên khiến Âu Dực kịp thời tỉnh táo lại, anh ho nhẹ vài cái, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên đi ra khỏi phòng tắm, nhường lại chỗ cho Lạc Yên.
Lạc Yên tắm rất nhanh, chưa đến 30 phút sau đã xong.

Sau khi tắm xong, Lạc Yên lấy dụng cụ ra bắt đầu làm bữa sáng và bữa trưa, Âu Dực ngồi trên giường bấm điện thoại một lúc, có lẽ là do cảm thấy quá nhàm chán nên anh để điện thoại sang một bên, chủ động đi đến trợ giúp Lạc Yên.
Lạc Yên không nghĩ đến người đàn ông này sẽ giúp mình, cô kinh ngạc đến vài giây, cho đến khi nhìn thấy từng ngón tay thon dài kia lặt từng cọng rau, cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được.
Âu Dực thế mà lại giúp cô làm những công việc lặt vặt này? Chậc, không thể nào tin được.
Nhưng Lạc Yên cũng không kinh ngạc quá lâu, sau khi ngỡ ngàng qua đi, cô tiếp tục chuyên tâm làm tiếp những việc còn lại, bầu không khí trong căn phòng nhỏ hiện giờ vô cùng ấm cúng, hài hoà, khác hẳn sự cô độc lạnh lẽo ở căn biệt thự to lớn kia.
Hình ảnh này đẹp đến mức...!khiến Lạc Yên muốn hai người cứ mãi mãi như bây giờ.
...
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác.
Lạc Mạn tay cầm điện thoại gõ nội dung trên bàn phím, sau khi gửi tin nhắn đi, cô ta nhìn nữ minh tinh nổi tiếng cùng phòng, cất giọng nói: "Tư Lan, hôm nay tôi đến kì, cô giúp tôi đi mua băng vệ sinh được không?"
Nữ minh tinh được gọi là Tư Lan kia không nói lời nào, lập tức đứng dậy đi mua đồ giúp Lạc Mạn ngay lập tức.
Nói đến cũng thật lạ, Lạc Mạn đúng là tài giỏi, có thể đem một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc kiêm đại minh tinh nổi tiếng nhất nhì showbiz như Tư Lan phục tùng dưới chân mình.
Năng lực này không phải ai cũng có được, Lạc Mạn là một trong số ít người có thể khiến cho một cô gái ngang ngược như Tư Lan nghe lời răm rắp.
Cũng không biết là cô ta dùng thủ đoạn gì...
Lại nói đến sau khi Tư Lan rời đi, không lâu sau đó, một người đàn ông đẩy cửa phòng Lạc Mạn rồi bước vào.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Lục Duy Khiêm.
Lục Duy Khiêm bước vào phòng, đưa mắt quan sát bên ngoài rồi từ từ khép cửa lại, sau đó dùng tay cài chốt.

Sau khi xác nhận trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn mới yên tâm đi đến bên giường của Lạc Mạn, ngồi vào vị trí bên cạnh cô ta, không chút vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chính:

"Mọi chuyện sao rồi? Đã qua một ngày mà tôi thấy cô và Âu Dực vẫn chưa có gì tiến triển, tốc độ này của cô...!rất chậm đấy."
Vừa nói, hắn vừa lấy trong túi quần ra một bao thuốc lá, sau đó rút một điếu đưa cho Lạc Mạn.
Lạc Mạn tự nhiên tiếp nhận điếu thuốc này, thuận tay giật lấy chiếc bật lửa mà Lục Duy Khiêm đang cầm rồi châm điếu thuốc, khẽ rít một hơi dài, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc:
"Cứ từ từ...!Còn đến hai tuần nữa, tôi còn chưa vội thì anh vội cái gì?"
Lục Duy Khiêm gấp gáp: "Cô cho rằng tôi có thể bình tĩnh sao? Cô nghĩ rằng tôi còn nhiều thời gian ư? Lạc Mạn, nếu cô không quyết tâm thì sớm muộn gì Âu Dực cũng phát hiện ra kế hoạch của chúng ta mà thôi.

Lạc Mạn, cô có biết rằng để qua mắt anh ta, tôi đã che giấu vất vả như thế nào không, tôi đã dùng hết khả năng, Âu Dực cảnh giác như vậy, nếu cô còn chần chừ thì anh ta sẽ điều tra ra và không bao giờ tha thứ cho chúng ta!"
Nghe Lục Duy Khiêm nói đến hậu quả, trong mắt Lạc Mạn hiện lên tia do dự: "Nhưng mà..."
Lục Duy Khiêm nhìn cô ta, như phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt hắn tối lại, trầm giọng hỏi: "Lạc Mạn, có phải cô đã thật sự động lòng với Âu Dực rồi không?"
Lạc Mạn nghe hắn nói xong, như bị nói trúng tim đen, cô ta vội vàng phản bác: "Không có!"
Lục Duy Khiêm dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Lạc Mạn, hai phút sau, khi xác định được rằng có vẻ như Lạc Mạn không nói dối, tâm trạng của hắn mới từ từ bình tĩnh lại, giọng điệu cũng hờ hững hơn: "Không là tốt, đừng vì chút hồ đồ nhất thời mà phải hối hận suốt thời gian về sau."
Lạc Mạn trầm mặc: "Tôi biết."
Lục Duy Khiêm nhìn cô ta thêm vài lần nữa rồi mới tiếp tục bàn về kế hoạch kéo gần khoảng cách với Âu Dực, cho đến 20 phút sau, khi tiếng chuông báo giờ trên đồng hồ đeo tay reo lên, hắn mới chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng trước khi Tư Lan trở về.

Trước khi đi, Lục Duy Khiêm vẫn không quên nhắc nhở:
"Lạc Mạn, đừng quên giao hẹn giữa hai chúng ta, trong vòng nửa năm nữa, cô nhất định phải chiếm lấy trái tim Âu Dực mà không cần dựa vào cái mác cô bé đã cứu hắn vào 12 năm trước kia, sau khi khiến Âu Dực và Lạc Yên ly hôn, cô phải nhân cơ hội leo lên vị trí thiếu phu nhân nhà họ Âu, làm theo những gì tôi nói."
"Đợi đến khi Âu Dực chết đi, một nửa tài sản của anh ta sẽ thuộc về tôi, nửa còn lại thuộc về cô, chúng ta cắt đứt liên hệ."
Dứt lời, hắn quay người bước đi, để lại Lạc Mạn vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi.
Giờ phút này, trong lòng cô ta vô cùng hối hận, hối hận vì bản thân đã không suy nghĩ kĩ mà hạ thuốc Lạc Yên, để rồi bây giờ đến cái thân phận thiếu phu nhân nhà họ Âu cô ta cũng không có.
Đều trách cô ta khi ấy bị hận thù che mắt, trong lòng chỉ muốn Lạc Yên bị dày vò, không hề tính toán đến lợi ích trước mắt, nếu lúc đó cô ta tỉnh táo hơn thì bây giờ cũng không phải bị Lục Duy Khiêm lên mặt dạy đời như thế này.
Nghĩ đến việc phải giết Âu Dực để đạt được mọi thứ, Lạc Mạn có chút không nỡ, nói gì thì nói, Âu Dực ưu tú như vậy, trong khoảng thời gian quen nhau, anh yêu chiều, tôn trọng cô ta hết mực.
Bây giờ cô ta lại bị ép vào tình thế phải ra tay với người đàn ông mình yêu...!Nghĩ đến đây, trái tim Lạc Mạn đau nhói.
Cô ta lắc đầu, cố gắng tẩy não bản thân.
Không được! Lục Duy Khiêm nói đúng, cô ta không thể mềm lòng! Không thể đặt tình yêu lên trước quyền lực và tiền bạc, nếu không cô ta sẽ vĩnh viễn dừng chân ở tầng chót của giới thượng lưu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play