5.

Giang Trì quá hiểu rõ vị trí của bản thân, đột nhiên tôi thấy đau đầu.

“Buông tôi ra, tôi không đi nữa.”

Giang Trì buông tay ra, đứng đối mặt với tôi nói: “Anh biết em còn đang học, anh không nên làm vậy. Chỉ là bây giờ anh không có cách liên lạc với em, ông bà nội cũng không biết em ở nước nào, em đi rồi thì anh sẽ thật sự không tìm thấy em.”

Đúng là tôi không nói với bất cứ ai tôi đi du học ở nước nào.

Loa phát thanh ở sân bay lại vang lên lần nữa, tôi trao đổi phương thức liên lạc với Giang Trì, sau đó tuỳ tiện nói tên một nước.

Giang Trì nói: “Uyển Uyển, anh đưa em đi, để anh xem vé máy bay của em xem là cổng soát vé nào.”

“…….”

Một năm không gặp, trí thông minh của anh cũng tăng lên nhiều.

Ngay lúc tôi đang tìm cớ, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở đằng trước.

Người đi tới mặc vest, đeo kính gọng vàng, có vài phần dáng vẻ văn nhã bại hoại.

Anh ấy nheo nheo mắt nói: “Đường Uyển, trùng hợp quá, vừa mới xuống máy bay đã gặp được em.”

Tôi theo bản năng nhìn mắt Giang Trì, chột dạ không chịu được nói: “Trùng hợp quá, đàn anh Tần.”

Tần Lâm Chiếu, đàn anh của tôi ở nước ngoài, bởi vì là đồng hương nên ngày thường anh ấy rất quan tâm tôi.

Chỉ là sau lần gặp trước thì tôi không dám đối mặt với anh ấy nữa.

Ánh mắt Tần Lâm Chiếu dừng trên người Giang Trì, nụ cười trên mặt cứng đờ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, hỏi: “Đây là bạn em à?”

Giang Trì nhìn qua, khoanh tay kiêu ngạo nói: “Bạn trai Đường Uyển.”

Lại liếc nhìn tôi một cái thật nhanh, thêm một câu, “Trong nước.”

Hai người trước mặt tôi đều không muốn dây dưa với bọn họ quá nhiều.

Nhưng tình huống hiện tại thật sự khó giải quyết.

Cân nhắc mãi, tôi lựa chọn Tần Lâm Chiếu.

Ít nhất anh ấy là một người trưởng thành nên sẽ không làm mấy chuyện lì lợm la liếm.

Tôi nói: “Bạn trai… trước.”

Nói chính xác là bạn trai trước trước.

Khoé miệng Giang Trì cong lên rồi lại hạ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trước hay sau quan trọng vậy à? Dù sao sớm hay muộn anh cũng chuyển thành chính thức.”

Tần Lâm Chiếu như đang suy nghĩ gì mà nhìn chúng tôi, đột nhiên hỏi: “Đường Uyển, em phải về trường sao?”

Giang Trì lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, tôi đưa cô ấy đi. Đàn anh Tần, anh còn có việc thì đi trước đi.”

Nói xong kéo cổ tay tôi muốn đi vào.

Tôi ngăn động tác của Giang Trì lại nói: “Máy bay đã bay rồi, em nhớ ra là còn chuyện khác nên hôm khác lại về trường.”

Tần Lâm Chiếu nói: “Đúng lúc, Đường Uyển, đã lâu không gặp, vậy anh mời em đi ăn cơm nhé.”

Giang Trì dáng vẻ như gặp đại địch, ghen tuông lồng lộn: “Làm tiểu tam còn chen hàng, anh vội đi đầu thai à.”

Tần Lâm Chiếu duỗi tay đỡ gọng kính, chờ tôi trả lời.

Tôi từ chối.

Anh hơi mỉm cười hỏi: “Đường Uyển, em đang tránh anh à?”

“……..”

Giang Trì thấy giữa chúng tôi không thích hợp lắm, tăng thêm sức trong tay, dựa sát gần vào tôi, nhỏ giọng bên tai tôi: “Đây không phải là anh zai chính thất chứ?”

“………”

Anh nhập vai nhanh thật đấy.

Nếu không phải pháp luật không cho phép, tôi rất muốn mở đầu Giang Trì ra xem bên trong có cái gì.

Cuối cùng một mình tôi lái xe rời khỏi chỗ thị phi này.

6.

Ông bà nội cho rằng tôi ra nước ngoài, thu dọn đồ đạc một chút rồi lại ngồi xe buýt về quê.

Giang Trì không chịu từ bỏ nhưng cũng không có lý do gì để đến nhà tôi, chỉ có thể dọn đến nhà bên cạnh tôi.

Mỗi ngày anh chỉ cần nghe thấy tiếng tôi mở cửa thì liền đi ra tỏ vẻ ngẫu nhiên gặp.

Bố Giang Trì là Giang Liễm cũng biết tôi đã về, bảo thư ký gọi điện thoại cảnh cáo tôi.

Trong nhà không một bóng người, tôi nhìn Giang Trì không chịu từ bỏ, gọi điện thoại cho Tần Lâm Chiếu.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp.

“Đường Uyển, anh cho rằng em sẽ không liên lạc lại với anh.”

Tôi im lặng nói: “Đàn anh Tần, em muốn nhờ anh giúp em một việc.”

“Được, em nói đi.”

Tôi kể chuyện giữa tôi và Giang Trì một cách đơn giản, nhờ anh giúp tôi khiến Giang Trì hết hy vọng,

Lúc Tần Lâm Chiếu biết Giang Trì sống ở đối diện nhà tôi, khẽ cười ra tiếng: “Bạn học nhỏ rất dính người nhỉ.”

“……..”

“Đường Uyển.” Anh nhẹ nhàng gọi tên tôi, “Đôi mắt anh rất giống cậu ta có đúng không?”

Không chờ tôi trả lời, bên kia lại nói: “Được, anh giúp em.”

Tần Lâm Chiếu rất nổi tiếng ở trường đại học của tôi, nhưng mà ban đầu tôi với anh cũng không quen, thứ nhất là anh rất ít khi đến trường, hai là anh đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp thành lập công ty.

Mãi đến một lần, tôi đi đón bạn cùng phòng say rượu.

Bạn trai của bạn cùng phòng là em họ của Tần Lâm Chiếu cũng uống rất say, cả hai giống như con ngựa hoang thoát cương mà chạy như điên trong quán bar.

Tôi với Tần Lâm Chiếu đưa hai con ma men này về nhà.

Sau nhiều lần, tôi với Tần Lâm Chiếu cũng dần quen nhau.

Đi đến nước khác xa xôi, đối với đồng hương sẽ luôn bất giác sinh ra sự tin tưởng.

Sau đó công ty của Tần Lâm Chiếu gặp vấn đề, tài chính xoay vòng gặp khó khăn.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh tháo kính ra, buồn rầu ấn giữa mày.

Lúc đó, đúng lúc tôi làm việc ở quán cafe đó, trong nháy mắt anh ngẩng đầu lên tôi như thấy được Giang Trì.

Có lẽ là trong lòng cảm thấy áy náy với Giang Trì, ma xui quỷ khiến tôi nói với anh: “Em có 300 vạn, có lẽ không nhiều lắm nhưng hẳn là sẽ có ích.”

Sau đó nữa nguy cơ được giải quyết, Tần Lâm Chiếu đem cả vốn lẫn lãi trả lại cho tôi còn mời tôi đến công ty anh làm.

Trước khi về nước nửa tháng, bạn cùng phòng rủ tôi ra ngoài đi dã ngoại.

Lúc tới nơi mới biết bạn trai bạn cùng phòng với Tần Lâm Chiếu cũng đến.

Bạn cùng phòng mang theo mấy chai rượu vang đỏ, uống mấy chén xong bạn cùng phòng với bạn trai cô ấy liền chạy đi thả diều.

Tần Lâm Chiếu ngồi cạnh tôi, bỗng nhiên dựa đầu vào vai tôi, giọng nói nhẹ nhàng như thể gió thổi qua liền tan.

“Hình như anh thích em rồi, làm sao đây?”

Mùi rượu nhàn nhạt thổi đến, cơ thể tôi cứng đờ nói: “Đàn anh, anh say rồi.”

Tần Lâm Chiếu không nói nữa, tôi quay đầu lại thì thấy anh đã ngủ rồi.

Đây là lần đầu tôi thấy anh uống rượu, nhìn qua có vẻ tửu lượng không tốt lắm cho nên chỉ coi chuyện này như một chuyện nhỏ, không để trong lòng.

Nhưng sau đó tôi mới từ chỗ bạn cùng phòng biết được Tần Lâm Chiếu ngàn chén không say.

Hơn nữa anh cố ý vô tình ám chỉ, tôi càng cảm thấy không đúng lắm.

Cuối cùng một đêm nọ, Tầm Lâm Chiếu nói rõ lòng mình.

Hôm đó, hiếm khi anh không đeo kính, đôi mắt cực kỳ giống Giang Trì kia mỉm cười nhìn tôi, tôi có chút lơ đễnh nên đã đồng ý.

Sau khi đồng ý thì tôi lập tức tỉnh táo lại muốn đổi ý, nhưng ánh mắt chạm vào đôi mắt Tần Lâm Chiếu xong thì những lời đó lại bị nuốt xuống.

Rối rắm đến quá nửa đêm, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Lâm Chiếu “Chúng ta không thích hợp”.

Sau đó từ chức rồi về nước. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play