Ngày hôm sau, Kinh Hồng tỉnh dậy khi trời đã sáng hẳn.
Rèm không được kéo vào, Kinh Hồng vừa hé mắt thì bị ánh nắng chiếu thẳng vào. Lúc đầu, anh chưa nhận ra đây không phải phòng mình, trở mình rồi nhắm mắt thêm một lúc, vài phút sau mới cảm thấy có gì đó không ổn, giật mình tỉnh lại.
Vài hình ảnh rời rạc khi say khướt hiện lên trước mắt, Kinh Hồng bật người dậy, không thể tin được.
Anh... cùng Chu Sưởng?
Họ hôn nhau cuồng nhiệt, rồi lại như điên mà...
Hình ảnh trong tâm trí anh dừng lại ở giây phút cuối cùng của đêm qua.
Anh trượt xuống sàn nhà, nhưng Chu Sưởng lại kéo anh lên, rồi hôn lần nữa. Chu Sưởng một tay giữ chặt anh, tay kia ấn vào sau đầu khiến anh không thể vùng vẫy.
Nụ hôn cuối cùng của Chu Sưởng không còn hung ác như trước, mà vô cùng dịu dàng. Hắn vuốt ve môi anh trước, sau đó dụ dỗ anh hé môi, rồi trêu chọc đầu lưỡi anh một lúc.
Quá sức hoang đường.
Kinh Hồng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có lúc nực cười như vậy.
Cứ như bị bỏ bùa.
Đầu óc dù đang hỗn loạn nhưng Kinh Hồng đã có thể tự động sắp xếp mọi việc. Anh vén chăn bước xuống, mặc quần vào rồi cài thắt lưng.
Nút áo sơ mi của anh đã bung ra, lại còn nhớp nháp, phần ngực dính đầy rượu vang, Kinh Hồng ghét bỏ ném chiếc áo sơ mi trắng vào thùng rác cạnh giường, để nhân viên khách sạn đến thu gom như rác. Anh lại đi đến tủ quần áo của Chu Sưởng, mở cửa tủ ra, nhưng lại ngạc nhiên vì không thấy bộ quần áo nào cả. Đêm qua là đêm cuối cùng, có thể hắn đã thu dọn hết hành lý của mình.
Kinh Hồng quay lại tìm khắp phòng, cuối cùng tìm thấy chiếc áo đen tối qua Chu Sưởng mặc trên thảm. Một chiếc áo sơ mi đen tuyền có hoa văn màu vàng sậm ở trước ngực trái, là hình một con chim ưng.
Kinh Hồng mặc vào, bây giờ anh không còn cách nào khác. Dù sao Chu Sưởng cũng cao gần 1m9, áo quá rộng, Kinh Hồng tùy tiện thắt nút vạt áo cho xong việc, coi như là vừa.
Sau đó Kinh Hồng lập tức gọi điện cho lễ tân khách sạn, nhờ sắp xếp thuyền cao tốc đưa mình về phòng, đồng thời bảo họ chuẩn bị ngay hóa đơn tiền rượu mấy ngày qua, nửa giờ nữa anh sẽ trả phòng.
Lễ tân khách sạn tận tình nhắc nhở: "Tiền phòng mỗi ngày sẽ tính đến 12 giờ trưa", Kinh Hồng đáp: "Bây giờ tôi đi ngay".
Kinh Hồng cũng nói với người ở khách sạn rằng không cần nhân viên phục vụ trên đảo làm thủ tục trả phòng, anh sẽ tự mình đến quầy lễ tân khách sạn rồi trực tiếp đón trực thăng của khách sạn về Malé, không chậm trễ một giây nào.
Nhân viên khách sạn đồng ý.
Hai phòng ngủ trong biệt thự nằm ở hai bên của phòng khách, khá xa nhau, Chu Sưởng không nghe thấy động tĩnh bên phía Kinh Hồng.
Kinh Hồng chỉ muốn thoát khỏi nơi này ngay.
Mười phút sau, thuyền đã đợi ở bến tàu trước biệt thự, Kinh Hồng đi thẳng từ cửa sổ ra, hệt như đang hốt hoảng bỏ trốn. Anh chỉ cần vài bước là đến bờ biển, nhấc chân bước lên thuyền. Khi thuyền bắt đầu chạy, Kinh Hồng thở dài một hơi, nhưng không nhịn được liếc về phía biệt thự.
Gió biển thổi qua, vì cửa sổ không đóng nên rèm trắng bên trong tung bay theo gió biển.
Trên thuyền, khi biết Kinh Hồng sắp rời đảo, người lái thuyền trò chuyện bâng quơ: "Had fun?"
Kinh Hồng nhìn về phía biển xa, trong xanh và tuyệt đẹp, nhưng anh lại nói: "No."
Âm thanh bị bóp nghẹt bởi tiếng rú của động cơ, nhưng người lái hiểu được khẩu hình. Nhận được câu trả lời bất ngờ này, người lái thuyền không dám tiếp tục trò chuyện, im lặng đưa vị khách trở lại hòn đảo tư nhân kia.
Kinh Hồng mở cửa biệt thự, nhanh chóng cởi quần áo bước vào phòng tắm. Anh hiếm khi mất bình tĩnh như lúc này, vặn nước ở mức tối đa và điều chỉnh nhiệt độ lên thật nóng, liên tục cọ rửa cơ thể, những dấu hôn trên cổ, tất nhiên là cả những vết tích còn sót lại trên vai và chân.
Nước quá nóng khiến phòng tắm mù mịt trong hơi nước, Kinh Hồng cảm thấy không khí mình hít vào cũng nóng ran. Anh được an ủi phần nào, như thể thứ được rửa sạch không chỉ là bên ngoài, mà còn cả tâm trí và trái tim đang đập trong lồng ngực.
Kinh Hồng vừa cọ rửa mình, vừa thầm nghĩ trong đầu, lặp đi lặp lại hai chữ: hoang đường.
Rượu, lửa trại, ánh trăng, sóng nước, tình ca, bước nhảy, thân hình trẻ trung, ánh mắt quyến rũ, tình yêu nồng cháy của các cặp tình nhân, lời thề trăm năm của đôi vợ chồng mới cưới, mọi thứ đều thật hoang đường.
Tại sao lại là Chu Sưởng.
Tại sao lại đi đến bước này.
Đó là Chu Sưởng.
Một người mà anh hoàn toàn không thể kiểm soát.
Kinh Hồng vốn ghét cảm giác mất kiểm soát, mà Chu Sưởng là người anh tuyệt đối không thể khống chế được.
Huống chi Chu Sưởng còn là người cần quyền của Thanh Huy!
Tham vọng của hắn rõ rành rành, họng súng và mũi kiếm đều chĩa vào Phiếm Hải.
Một người nắm giữ Phiếm Hải, một người làm chủ Thanh Huy, họ chỉ có thể là đối thủ.
Chỉ được là đối thủ.
Cuối cùng Kinh Hồng nhấc một chiếc ghế đẩu lên. Anh gác một chân lên ghế, một tay cầm vòi hoa sen, liên tục xối nước lên đùi, thoa sữa tắm nhiều lần, làn da nhanh chóng đỏ rực lên.
Kinh Hồng thậm chí có thể thoáng thấy những vết máu đỏ tươi dưới da mình.
Tắm một lúc lâu, Kinh Hồng uể oải tắt vòi sen, bắp chân thả lỏng, chán nản ngồi sụp xuống ghế. Anh vò tóc, nhìn dòng nước cuốn theo bọt xà bông trên sàn chảy vào lỗ thoát nước, anh chợt cảm thấy bối rối không biết phải đi về đâu.
"..."
Một lúc lâu sau, Kinh Hồng mới đứng dậy. Anh nhanh chóng thu dọn hành lý, cuối cùng chỉ kiểm tra ví, hộ chiếu, máy tính và điện thoại di động, chắc chắn không thiếu thứ gì quan trọng rồi mới gọi phục vụ mang hành lý lên thuyền, ra quầy lễ tân. Những thứ khác có mất cũng không sao, nhưng máy tính và điện thoại di động có tài liệu quan trọng của công ty.
Khi đến quầy lễ tân của đảo lớn, hóa đơn khách sạn đã có, dù vội vàng, Kinh Hồng vẫn đối chiếu từng mục trên hóa đơn của mình.
Đọc một lượt xong, Kinh Hồng cau mày hỏi lễ tân: "20 đô la này để làm gì?"
Sau khi lễ tân giải thích xong, anh lại hỏi: "4 đô la này là gì?"
...
Chu Sưởng chạy bộ trên đảo buổi sáng. Chạy xong, hắn đi tắm lần nữa, gọi đội phục vụ trên đảo quay lại đây chuẩn bị bữa sáng rồi gõ cửa phòng Kinh Hồng.
Không ai đáp lại.
Chu Sưởng gõ cửa một lúc, dường như nhận ra điều gì đó, cuối cùng vặn tay nắm cửa phòng ngủ luôn.
Giống hệt như đêm qua, cửa không khóa.
Chu Sưởng đẩy cửa phòng ra thì thấy Kinh Hồng đã rời đi. Đồ lót và quần dài trên thảm đã biến mất, chiếc áo sơ mi trắng bị vứt vào thùng rác như rác. Ga trải giường nhăn nhúm, khi chạm tay vào thì thấy dưới chăn đã lạnh ngắt. Cửa sổ mở rộng, rèm trắng bay ra ngoài. Gió biển buổi sáng thổi vào, mùi tanh mặn xộc vào chóp mũi, chẳng còn dịu dàng quyến luyến như đêm qua.
Đoán rằng Kinh Hồng sẽ trả phòng ngay, Chu Sưởng khựng lại, rồi quyết định tìm cách gặp mặt. Cứ im lặng không lên tiếng, không đầu không đuôi thế này, là cái quái gì chứ.
Chu Sưởng quay người đi thẳng ra đảo lớn, rồi lao tới bến tàu.
Người dân địa phương cho biết, chiếc thủy phi cơ đầu tiên về Malé khởi hành lúc 10 giờ sáng. Chu Sưởng không thấy bóng dáng Kinh Hồng ở bến tàu nên muốn thử vận may, tìm đến quầy lễ tân của khách sạn.
Cuối cùng, hắn thực sự tìm được Kinh Hồng.
Kinh Hồng đã thay một chiếc áo sơ mi khác, cũng là sắc trắng sạch sẽ. Anh không ngồi mà chỉ đứng đó, hơi khom người, mắt cụp xuống, một tay đặt lên bàn, đầu ngón trỏ tay kia chỉ vào một mục trên hóa đơn, hỏi: "Ngoài ra, còn đây nữa... 16 đô la này là gì? Mỗi ngày 4 đô." Nói xong anh nhướng mi nhìn người đối diện.
Kinh Hồng luôn tỏa ra khí thế bức người, ngắn gọn, quyết đoán, không cho phép cãi lại, mạnh mẽ và bài bản, ngay cả một câu nói bình thường cũng gây ra áp lực vô hình.
Người đối diện cũng đứng ở sau bàn, cúi gập người, nhìn xong liền nói: "Đây là quỹ bảo vệ môi trường..." Là người địa phương, tiếng Anh của anh ta không chuẩn lắm.
"Quỹ bảo vệ môi trường?" Kinh Hồng hỏi: "Có tài liệu nào đề cập đến việc bắt buộc phải nộp như vậy không?"
"Ờ..." Người kia trợn mắt sửng sốt, rõ ràng không ngờ rằng một vị khách đến khách sạn sang trọng nhất Maldives để nghỉ dưỡng, thuê hòn đảo tư nhân đắt đỏ nhất nơi đây, sử dụng đội Ambassadeurs chuyên nghiệp nhất ở đây, tiền boa cho thẳng tay 2000 đô la Mỹ, lại quan tâm đến 16 đô la như vậy.
Trước đây, không ai đến đây nghỉ mát mà lại gây khó dễ chỉ vì phải trả 4 đô cho một ngày thế này, ngay cả những nhân viên văn phòng bình thường với mức tiền lương tầm trung để đi nghỉ tuần trăng mật.
Bên kia, Kinh Hồng nhìn đồng hồ rồi nói: "Nếu thực sự là quỹ bảo vệ môi trường thì cũng được. Nhưng tôi cần bằng chứng cho thấy số tiền này đã gửi vào quỹ." Anh nói tiếng Anh trôi chảy và êm tai vô cùng.
"..." Lễ tân nói: "Tôi sẽ gọi cho quản lý của mình."
Một lúc lâu sau, quản lý là người da trắng bước ra, nói: "À, trước đây chúng tôi có quỹ bảo vệ môi trường, nhưng bây giờ kế toán mới hình như quên đóng hàng tháng, chúng tôi sẽ hoàn lại cho quý khách trước, sau đó tôi sẽ báo cáo tình trạng này... Cảm ơn quý khách rất nhiều vì đã chỉ ra những thiếu sót trong công việc của chúng tôi... Được rồi, đã hoàn trả vào thẻ của quý khách."
Kinh Hồng lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào ứng dụng ngân hàng, thực sự kiểm tra cẩn thận xem có đúng là đã hoàn tiền hay không.
Chu Sưởng thích thú theo dõi cả quá trình.
Nhìn thấy Kinh Hồng như vậy, Chu Sưởng nghĩ ra rất nhiều từ không liên quan gì đến cái tên "Kinh Hồng" này, chẳng hạn như... dễ thương?
Một cảm giác mềm mại chợt dâng lên trong lòng.
Nếu người khác biết được lời nhận xét của hắn, có lẽ họ sẽ mắt chữ A miệng chữ O ngay. Có lẽ bản thân Kinh Hồng cũng vậy.
Sau khi xác nhận đã nhận được 16 đô la hoàn lại, Kinh Hồng mới nói "Ok", tạm biệt người đối diện, khóa điện thoại, quay lại rồi ngay lập tức nhìn thấy Chu Sưởng.
Khí chất của Chu Sưởng quả thực khó có thể bỏ qua, chưa kể là họ đang đối mặt nhau.
Chu Sưởng trêu đùa: "Không hổ danh là tổng giám đốc Kinh, không để người khác lợi dụng dù chỉ là một xu."
"..." Kinh Hồng im lặng, rồi chào: "Tổng giám đốc Chu."
Chu Sưởng hơi nhướng mày, bị thái độ lạnh lùng của Kinh Hồng kích thích, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt: "Không phải đã nói trên đảo này thì gọi là Kinh Hồng sao, có thể gọi tên nhau."
Kinh Hồng bình thản nói: "Tôi vừa trả phòng, kỳ nghỉ đã kết thúc. Chuyện của kỳ nghỉ thì nên để lại trong kỳ nghỉ đi."
Điều này có nghĩa là mọi thứ ở Maldives sẽ ở lại Maldives, ở lại Ấn Độ Dương mãi mãi, ở lại hòn đảo này mãi mãi.
"Thế à..." Chu Sưởng ngoài mặt không chút bối rối, hỏi: "Vậy thì kỳ nghỉ tiếp theo của anh Kinh là khi nào?"
"Khó nói." Kinh Hồng vẫn lịch sự nhưng xa cách: "Trong bảy năm rưỡi kể từ khi ra trường, đây là lần nghỉ ngơi duy nhất."
Điều này có nghĩa là sẽ không có kỳ nghỉ tiếp theo.
Chu Sưởng cúi đầu nhìn Kinh Hồng, không nói gì.
"Được rồi tổng giám đốc Chu..." Kinh Hồng nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi ngay, không có thời gian nói chuyện nữa." Anh thậm chí còn không nói "tạm biệt".
Hàm dưới Chu Sưởng vẫn căng chặt, mấy giây sau, hắn chỉ về phía bến tàu nói: "Đi đi."
Chu Sưởng rất thô lỗ, Kinh Hồng cũng không để ý, đi ngang qua hắn mà không nói một lời.
Chu Sưởng đứng đó một lúc lâu, không quay đầu lại.
Chia tay không vui.
Đến bến tàu, thủy phi cơ sắp rời bến. Đội ngũ phục vụ của đảo tư nhân đã khiêng hành lý cá nhân của Kinh Hồng sang bên cạnh máy bay, khi nhìn thấy anh, họ mới vội vàng chuyển nó lên máy bay.
Kinh Hồng lên thủy phi cơ, máy bay bắt đầu lướt trên mặt nước, được một quãng thì cất cánh.
Khi máy bay cất cánh, Kinh Hồng lại nhìn hòn đảo qua cửa sổ bên cạnh.
Kinh Hồng nhìn thấy, Chu Sưởng giữa bãi cát trống trải ngoài căn nhà nhỏ của lễ tân khách sạn, mặc áo sơ mi đen, hai tay đút túi quần, vai thả lỏng, ngẩng đầu nhìn theo máy bay rời đi. Bóng dáng hắn rất nhỏ, rồi càng ngày càng nhỏ.
Kinh Hồng nhìn không rõ nét mặt Chu Sưởng, nhưng có lẽ hắn cũng không có biểu cảm gì.
Sau khi rời đảo, Kinh Hồng dường như mất hết sức lực.
Anh tựa người vào cửa sổ, thả hồn lên mây, nghĩ: Nếu không rắc rối với 16 đô la Mỹ, vậy thì có lẽ không gặp Chu Sưởng?
Nhưng đó là thói quen. Kinh Hồng ghét người khác lợi dụng mình, dù là lợi dụng lòng tin, sự bất cẩn, hay thiếu kiên nhẫn của mình... dù thứ họ nhận được chỉ có 16 đô la Mỹ.
Anh thích nắm quyền kiểm soát tuyệt đối mọi thứ.
Trở lại Malé, rất đúng thời điểm, Kinh Hồng nhận được cuộc gọi video từ quản lý cấp cao của công ty.
Mọi thứ dường như đã bình thường trở lại.
"Sếp Kinh à..." Tổng giám đốc khối điện toán đám mây Khương Nhân Quý nhận ra Kinh Hồng đang không vui, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ báo cáo công việc của mình: "Như đã đề cập lần trước, tôi nghĩ về sản phẩm Giáo dục đám mây như thế này. Nhân sự được điều động từ ba tổ còn lại để thành lập một tổ mới, chia ra chịu trách nhiệm về các mảng tương tự với nghiệp vụ ban đầu, vừa hay các bộ phận này còn thừa một số nhân sự, cũng dễ sắp xếp. Về phần người phụ trách, tôi nghĩ cứ chọn XXX, kỹ thuật của người này rất mạnh, hơn nữa..."
"..." Nhìn thấy Khương Nhân Quý, Kinh Hồng liền nhớ tới sự việc "cùng Thanh Huy thay thế tổng giám đốc khối điện toán đám mây", nhất thời phân tâm, nhưng anh nhanh chóng buộc mình phải tập trung trở lại, nhìn vào bên trong máy tính, gõ ngón tay phải lên bàn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không cần điều người. Cứ giao luôn cho nhóm của Maurice đi."
Đầu bên kia sửng sốt một giây, hỏi: "Giao cho nhóm Maurice luôn? Sếp Kinh, dự án này đáng để ưu tiên như vậy sao?"
"Đúng." Kinh Hồng đáp: "Nếu điều chuyển đi, tôi lo sẽ có vấn đề về độ ăn ý, các thành viên không quen nhau, không hiểu nhau, ảnh hưởng đến hiệu quả. Điều động từ ba bộ phận khác nhau, thậm chí có thể tạo thành bè phái, chia phe rồi xung đột, người phụ trách chưa chắc có thể kiểm soát được tất cả cấp dưới của mình. Điều tôi muốn là một đội chứ không phải một băng đảng. Hơn nữa, nếu thành lập một đội tạm thời, các thành viên sẽ không có cảm giác thân thuộc, thậm chí có thể cảm thấy mình bị vứt bỏ, tâm trạng bất ổn."
"Nhưng..." Khương Nhân Quý do dự: "Đội của Maurice, đầu tiên là không hiểu rõ lắm về hai bộ phận trong đó, công việc trước đây cũng chưa từng tiếp xúc. Thứ hai..."
Kinh Hồng ngắt lời: "Không biết thì học. Không có gì là không học được."
So với vấn đề về thái độ và giao tiếp thì đây không còn là vấn đề nữa. Đây là sản phẩm mà Kinh Hồng muốn phát triển lâu dài. Đội của Maurice đã thành lập nhiều năm, các thành viên chủ chốt đều do anh ta đào tạo, ai cũng quý mến và ngưỡng mộ anh ta, là một đội xuất sắc, có hiệu quả cao trong Phiếm Hải.
Khương Nhân Quý lại nêu ra một câu hỏi khác, quyết phải nói hết những suy nghĩ của mình: "Thứ hai, nhóm Maurice đang phụ trách quá nhiều dự án, hầu như không còn thời gian."
Kinh Hồng vẫn không chút do dự: "Để anh ta tự mình quyết định, tạm dừng một dự án mà anh ta cho là kém quan trọng nhất ở giai đoạn này."
"Vâng." Dừng lại vài giây, Khương Nhân Quý nói thêm: "Nghe nói Thanh Huy cũng đang thực hiện dự án Giáo dục đám mây, bắt đầu sớm hơn chúng ta."
Nghe đến cái tên "Thanh Huy", tim Kinh Hồng như lỡ nhịp. Nhưng ngay sau đó, anh lại bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi. Vậy thì hãy làm tốt hơn Thanh Huy, vượt qua họ."
Kinh Hồng rất lạc quan về sản phẩm Giáo dục đám mây.
Người Trung Quốc ngày càng chú ý đến giáo dục, ngày càng có nhiều tiền trong túi, nên tất nhiên họ sẽ bắt đầu theo đuổi các phương pháp dạy kèm hiệu quả hơn. Sản phẩm này có thể tích hợp ba bên giáo viên, học sinh và phụ huynh, bao gồm các giai đoạn trước giờ học, trong giờ học và sau giờ học, đồng thời cũng có thể tự động phân tích điểm mạnh và điểm yếu của học sinh.
Thực ra, Kinh Hồng có linh cảm mơ hồ rằng một, hai năm nữa sẽ xảy ra sự kiện lớn, Văn phòng đám mây và Giáo dục đám mây một sự bùng nổ, thậm chí mang tính quyết định đối với toàn bộ Trung Quốc.
Và những linh cảm của anh luôn chính xác.
Thanh Huy cũng đang làm, vậy nên chỉ còn cách vượt qua họ.
Nghe Kinh Hồng nói xong, Khương Nhân Quý cười nói: "Đương nhiên."
Kết thúc cuộc gọi, Kinh Hồng lại họp riêng với Triệu Hãn Thanh.
Triệu Hãn Thanh vui mừng ra mặt, nói: "Sếp Kinh, ông chủ của XX mới tìm đến tôi, muốn dừng cạnh tranh, dựa trên ý tưởng chiến lược quan trọng kẻ thù của kẻ thù là bạn, cùng nhau đối đầu với mảng phát sóng trực tiếp của Thanh Huy." Công ty này nổi bật nhất trong số các công ty phát sóng trực tiếp mới nổi.
"Vậy sao?" Kinh Hồng cũng tỏ ra thích thú: "Cụ thể thế nào?"
"Thế này..." Triệu Hãn Thanh tiếp tục báo cáo: "Họ muốn niêm yết tại Sở giao dịch chứng khoán New York, nhưng còn phải đối mặt với sự cạnh tranh từ Thanh Huy và Phiếm Hải, đối thủ cùng cấp với mình như XXXX, và một loạt các công ty nhỏ rải rác bên ngoài. Phố Wall không hài lòng với tình trạng bị bao vây này. Họ chỉ muốn loại bỏ một đối thủ lớn càng sớm càng tốt, giảm kẻ thù chính từ ba xuống còn hai, đặc biệt là họ không muốn bị Phiếm Hải và Thanh Huy tấn công cùng lúc. Về mảng phát sóng trực tiếp thì Thanh Huy hiện tại đang đứng đầu, nên họ nghĩ chúng ta có thể hợp tác được."
"Hình thức nào?" Kinh Hồng nghĩ: Hợp tác trong lúc đối phương muốn lên sàn, quả thực là thời cơ tốt.
"Chúng ta sẽ đầu tư một vài điểm vào bên họ một cách tượng trưng, tôi dự định đầu tư 5%. Sau đó, vì tất cả các hợp đồng streamer lớn ban đầu của họ sắp hết hạn nên họ hy vọng Phiếm Hải có thể cung cấp giao diện lưu lượng, để các chương trình phát sóng trực tiếp này có thể xuất hiện trên cả hai nền tảng cùng lúc, tăng lưu lượng truy cập, giúp gia hạn hợp đồng, đồng thời các streamer khác thấy được lưu lượng này sẽ tìm đến. Đối với các buổi phát sóng trực tiếp theo hình thức này, Phiếm Hải sẽ chia 50%, đồng thời, nguồn lưu lượng của họ cũng có thể chia sẻ với chúng ta. Sản phẩm của hai bên khác nhau, nên có thể mở rộng thêm loại hình sản phẩm, cùng nhau tấn công phe Thanh Huy."
Kinh Hồng xoa môi dưới, bình tĩnh nói: "Được, làm đi."
"Được."
Mấy đợt tấn công nhằm vào Thanh Huy được sắp xếp liên tiếp, tuy không phải cố ý nhưng Kinh Hồng cũng thấy cảm giác nặng nề khó kiềm chế trong lồng ngực đã được giải tỏa phần nào, tâm trạng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.
Mọi thứ dường như đã trở lại đúng quỹ đạo.
Phiếm Hải và Thanh Huy, anh và Chu Sưởng, vẫn là đối thủ, chỉ có thể là đối thủ mà thôi.
Anh không muốn tham gia vào một mối quan hệ quá lộn xộn.
...
Bên kia, Chu Sưởng ở trên đảo lớn một lát, rồi mới trở về biệt thự của mình.
Hai phần ăn sáng vẫn còn trên bàn, đã nguội lạnh rồi.
Không biết Kinh Hồng thích gì, Chu Sưởng đã cho người phục vụ trên đảo chuẩn bị một bàn đầy đủ các món, ngay cả món trứng chiên cũng có ba loại: chín kỹ, chín tới và lòng đào.
Chu Sưởng chỉ liếc nhìn một cái, rồi đi vòng qua bàn.
Dấu tay vẫn còn rõ ràng trên cửa kính trong phòng khách.
Đêm qua, hai người họ bên nhau ở nơi này, hôn nhau, vuốt ve, và...
Buông thả đến vậy.
Chu Sưởng không muốn nhớ lại, bèn cất bước đi về phòng mình ngủ đêm qua.
Bước tới cửa, tuy không muốn như thế này, cũng không muốn đơn phương bị lôi kéo, dẫn dắt, nhưng cứ như ma xui quỷ khiến, như bị sợi dây nào đó nhẹ nhàng kéo lại, Chu Sưởng có hơi cam chịu nhấc chân đi xuyên qua phòng khách, bước vào căn phòng trống rỗng mà Kinh Hồng ngủ trước đó.
Nó không khác gì ngày thường thường.
Chỉ trừ...
Chu Sưởng ngồi xổm xuống bên thùng rác cạnh giường, cụp mắt một lúc rồi đưa tay nhặt chiếc áo sơ mi trắng bên trong ra.
Nút áo đều đã rơi ra, là hắn tự tay làm, ngực áo dính đầy rượu vang đỏ, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Screaming Eagle của California, Chu Sưởng nhớ rằng logo của thương hiệu này là một con đại bàng đang bay cao. Tên của loại rượu vang đỏ này là Cabernet Sauvignon (tiếng Trung: "赤霞珠" Hạt châu giữa áng mây tía).
Vừa uống vào sẽ thấy hơi chát, nhưng sau đó là các lớp hương trái cây, mâm xôi đen, lý chua đen, trâm mốc... Chẳng hề rực rỡ động lòng người, nhưng lại có phần thơm ngọt lẫn trong gay gắt.
Chu Sưởng nhớ rằng xưởng rượu này còn có một loại rượu trắng nổi tiếng tên là Sauvignon Blanc (tiếng Trung: "长相思" Tương tư vĩnh hằng).
Cổ họng chợt khô khốc, Chu Sưởng ngồi xổm trước cửa sổ, nâng chiếc áo trong tay lên dưới chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi mảng màu đỏ rực trên ngực áo.
- --
Sếp Kinh, anh thật sự không nhận ra điều mình lăn tăn là "hai ta ở hai đầu chiến tuyến" à?
Sếp Chu thì, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, tính anh cũng không đáng yêu lắm đâu ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT