Sau khi Kinh Hồng đứng yên, thang máy đi lên nhanh chóng và ổn định, cuối cùng dừng ở tầng cao nhất của tòa nhà. Trợ lý của Chu Sưởng đưa tay làm tư thế mời Kinh Hồng bước ra trước rồi dẫn anh đến văn phòng Tổng Giám đốc ở phía trong cùng.
Ở Mỹ, CEO của nhiều công ty lớn không có văn phòng riêng mà làm việc luôn cùng những nhân viên khác tại văn phòng chung có vách ngăn. Chu Sưởng đã sinh sống và làm việc ở Mỹ nhiều năm nhưng xem ra không có "Tây hóa" đến vậy.
Tổng thể tầng lầu này là một khối các văn phòng liền mạch. Văn phòng Tổng Giám đốc có hình chữ nhật, đặt sát với văn phòng của một số quản lý cấp cao khác. Ba mặt của văn phòng đều là vách kính cường lực giúp lấy ánh sáng tự nhiên và tạo tầm nhìn thông thoáng, tuy nhiên lại chiếm hơi nhiều diện tích. Tòa cao ốc này là một khối lập phương, nhưng tầng trên cùng lại là một khối nón cụt có trục đo vuông góc đều. Thoạt nhìn như bên ngoài, các văn phòng làm việc nhô ra như những cách hoa phủ lên tầng cao nhất của tòa nhà vậy.
Văn phòng của Chu Sưởng nằm ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất của tòa nhà.
Cũng giống như văn phòng của Kinh Hồng, văn phòng của Chu Sưởng mang một phong cách rất hiện đại. Có thể thấy sau khi tiếp quản Thanh Huy, Chu Sưởng đã cho tu sửa và bài trí lại căn phòng này.
Màu chủ đạo của căn phòng là trắng, đen và xám. Văn phòng chia thành hai khu, bên ngoài là nơi tiếp khách, bên trong là chỗ làm việc.
Ở chính giữa khu vực tiếp khách là một bộ sô-pha màu đen có ba chiếc gồm hai ghế đơn và một ghế văng. Các ghế được đặt quanh một chiếc bàn trà ở giữa. Đằng sau chiếc sô-pha văng là một bộ kệ sách gắn tường. Kinh Hồng nhìn lướt qua thì thấy trên kệ ngoài sách và tài liệu liên quan đến ngành công nghệ thông tin ra thì còn có tài liệu của nhiều lĩnh vực khác, chẳng hạn như sách về nông nghiệp học, xã hội học, thậm chí còn có cả tôn giáo, chủng tộc và những thứ khác.
Trong khu vực làm việc có một chiếc bàn làm việc dài hình chữ L phong cách đơn giản và hiện đại. Trên chỗ cạnh ngắn là máy tính cá nhân, trên cạnh dài thì đặt tài liệu. Phía sau bàn làm việc là một cái giá sách lớn, nhưng bên trên không xếp sách mà đặt đồ trưng bày. Đa phần là đĩa in biểu trưng kỷ niệm những sản phẩm mà Thanh Huy đã cho ra mắt, mặt trên có khắc "Ngày X tháng X năm X, sản phẩm XX". Chỉ vậy thôi nhưng chúng đã thể hiện những dấu ấn sâu đậm trong 30 năm hoạt động của Thanh Huy.
Trên tường phía tay trái bàn làm việc là một chiếc bảng trắng. Trên bảng có viết gì đó, chiếc bảng này sẽ được dùng khi các quản lý cấp cao tới báo cáo công việc.
Trợ lý đưa Kinh Hồng vào phòng.
Chu Sưởng đang mày mó chiếc máy pha cà phê ở một bên phòng. Nhìn thấy Kinh Hồng, hắn cười hỏi: "Tổng Giám đốc Kinh có muốn một tách cà phê không?"
Hai người họ lúc nào gặp nhau cũng phải khách sáo như vậy.
Kinh Hồng khẽ khựng lại, rồi cũng cười đáp: "Anh Chu đây quả là có thú thanh nhàn."
Chu Sưởng mỉm cười: "Mới vừa học được. Con người dù sao cũng phải học cách tự lực cánh sinh mà phải không?"
Trong lúc trò chuyện, Chu Sưởng đã pha xong một tách cà phê. Hắn đưa tách này cho trợ lý, ý bảo trợ lý đưa cho Kinh Hồng. Đoạn hắn nhìn anh, lại hỏi: "Anh Kinh nếm thử chứ? Không biết có hợp khẩu vị của anh không."
Trợ lý bưng tách cà phê tới khu tiếp khách. Anh ta hơi cúi người, nhẹ nhàng đặt tách cà phê cùng đĩa lót lên trên bàn trà sẫm màu, sau đó đứng thẳng người dậy, tỏ ý mời Kinh Hồng rồi đi ra khỏi văn phòng.
"Cảm ơn." Kinh Hồng nói cảm ơn với Chu Sưởng rồi bước qua khu vực tiếp khách. Nhưng Kinh Hồng không ngồi xuống mà chỉ đứng giữa bàn trà và ghế sô pha, một tay anh đút túi quần, nâng mắt nhìn Chu Sưởng – người cũng đang đi tới chỗ bàn trà: "Anh Chu, hôm nay tôi qua đây là muốn bàn về vụ mua lại Med-Ferry."
"Ồ?" Chu Sưởng đáp bằng một âm đơn, "Chúng ta bàn thế nào?"
"Rất đơn giản thôi." Kinh Hồng đi thẳng vào vấn đề, "Oceanwide sẽ chuyển toàn bộ 18,9% cổ phần của Med-Ferry mà Oceanwide đang nắm giữ cho Thanh Huy, giá định theo giá chào mua mà Thanh Huy đưa ra. Sau đó Oceanwide sẽ rút khỏi thương vụ này. Điều kiện là, sau khi Thanh Huy mua lại thành công Med-Ferry, Thanh Huy sẽ phải nhượng lại công ty chuyên nghiên cứu ứng dụng của AI trong sản xuất thuốc hiện trực thuộc Med-Ferry cho Oceanwide với giá 200 triệu euro."
Sau khi im lặng nghe hết, Chu Sưởng bèn hỏi: "Nhưng... tại sao chúng tôi phải làm vậy. Công ty nghiên cứu thiết bị dược AI đó đang là thứ đáng giá nhất của Med-Ferry mà."
"Bây giờ chơi đánh đố nhau cũng không còn ý nghĩa gì nữa." Kinh Hồng cười, "Hiện tại Oceanwide đã có được 33,5% quyền biểu quyết của Med-Ferry. Thanh Huy đang muốn có được Med-Ferry để chia tách và cải tổ công ty càng sớm càng tốt mà phải không? Để làm vậy, theo luật, Thanh Huy phải có được hai phần ba số phiếu tán thành. Điều lệ công ty của Med-Ferry cũng không hề đặt ra quy định gì đặc biệt cho trường hợp này, tức là tất cả đều sẽ căn cứ theo quy định của pháp luật để thực hiện. Xin đừng quên rằng Oceanwide cũng đã đọc từng chữ trong điều lệ công ty của Med-Ferry."
Oceanwide đang nắm giữ 8,9% cổ phần loại A và 10% cổ phần loại B với mười quyền biểu quyết trên mỗi cổ phần. Tổng cộng lại, Oceanwide đang nắm 33,5% quyền biểu quyết, tức là hơn một phần ba. Đối với những vấn đề quan trọng như chia tách công ty, luật pháp của hầu hết các quốc gia đều yêu cầu phải có được ít nhất hai phần ba số phiếu tán thành thì mới được thông qua. Trung Quốc và Thụy Điển cũng không phải ngoại lệ. Điều này cũng có nghĩa là, nếu không có được sự tán thành của Oceanwide, Thanh Huy sẽ khó mà triển khai chia tách và cải tổ Med-Ferry sau thương vụ mua lại.
Nhưng Thanh Huy còn có Y tế Vị Khang. Thanh Huy muốn chuyển một số tài sản và nguồn lực của Med-Ferry cho Y tế Vị Khang. Đồng thời tách bộ phận phụ trách phân phối của Med-Ferry ra thành một công ty độc lập, không chịu sự lãnh đạo và kiểm soát của bộ phận nghiên cứu và phát triển R&D nữa. Như vậy mặt hàng tiêu thụ sẽ không còn bị giới hạn chỉ trong sản phẩm của công ty nữa. Điều này sẽ giúp Y tế Vị Khang sớm mở được cửa thị trường châu Âu, qua đó khẳng định cái danh "cổ phiếu đầu tiên của thị trường máy in 3D".
Nghe xong ý của Kinh Hồng, Chu Sưởng cũng không có vẻ gì là kinh ngạc. Hắn chỉ yên lặng lắng nghe với vẻ rất chăm chú.
"Chính vì vậy," Buổi sáng căn phòng này bắt ánh sáng quá tốt, hắt sáng cả gương mặt Kinh Hồng, "Nếu Thanh Huy rút lui khỏi thương vụ này, Oceanwide tất nhiên sẽ tiếp quản Med-Ferry, đây là điều chắc chắn. Nhưng nếu Thanh Huy muốn tiếp tục thì sẽ có rất nhiều không gian để chúng ta có thể bắt tay với nhau. Oceanwide sẽ chuyển cho Thanh Huy 18,9% cổ phần mà Oceanwide có. Thanh Huy rất có thể sẽ nắm được 100% cổ phần của Med-Ferry. Đến lúc đó, Thanh Huy sẽ là cổ đông duy nhất của Med-Ferry, muốn tách thì tách, muốn cải thì cải, muốn sao thì sẽ phải là vậy. Còn Oceanwide sẽ có được công ty nghiên cứu AI trong sản xuất thuốc kia. Có điều, nếu Thanh Huy đã thành công có được Med-Ferry nhưng lại không đồng ý hợp tác cùng Oceanwide thì... 33,5% phiếu biểu quyết này có lẽ sẽ không ngoan đâu."
Nói là "có lẽ sẽ không ngoan" thì cũng tức là "chắc chắc sẽ không nghe lời". Oceanwide sẽ phản đối tất cả mọi thứ của Thanh Huy, phản đối chia tách, phản đối cải tổ, phản đối mọi đề nghị mà Thanh Huy đưa ra.
Kinh Hồng ngừng một chút rồi lại tiếp tục: "Dù sao Oceanwide cũng chỉ có 18,9% cổ phần. Số tiền cũng không lớn đến thế, ném xuống nước nghe cho vui tai cũng được. Chỉ không biết Thanh Huy có bằng lòng làm như vậy hay không thôi." Rõ ràng, nếu Thanh Huy mua lại số cổ phần còn lại của công ty, con số phải bỏ ra sẽ lớn hơn nhiều Oceanwide.
Chu Sưởng ngước cằm lên, ý bảo Kinh Hồng tiếp tục.
"Mặt khác," Kinh Hồng tiếp tục thúc ép Chu Sưởng, "Bây giờ giá chào mua đã rất cao rồi. Nếu chúng ta tiếp tục tranh thầu, con số cuối cùng sẽ vô cùng khổng lồ. Trong trườn hợp đó, mức giá 200 triệu euro để chuyển nhượng công ty nghiên cứu sản xuất thuốc AI cho Oceanwide vẫn rất phù hợp mà phải không? Nếu không thì số tiền Thanh Huy phải bỏ ra sẽ càng lớn hơn nữa."
"200 triệu euro là mức giá quá thấp. Còn ít hơn số tiền năm đó Med-Ferry bỏ ra để mua lại công ty đó." Một lúc sau Chu Sưởng mới cất lời, hắn cười, "Con số này không thể thương lượng phải không?"
"Rất tiếc." Kinh Hồng nói, "Không thể thương lượng."
Chu Sưởng chỉ gật đầu, không nói gì nữa.
Đối với các công ty lớn như Thanh Huy và Oceanwide, cò kè mặc cả không phải là phong cách nên có. Trước giờ Thanh Huy luôn là kiểu nếu có thể chấp nhận thì sẽ chấp nhận ngay, còn nếu đã là không thể chấp nhận được thì thôi không cần gặp nhau nữa.
Hắn chỉ hỏi: "Oceanwide đã có công ty mục tiêu mới rồi sao?"
Kinh Hồng cũng thẳng thắn gật đầu.
"Tính toán rất kỹ càng." Vẻ mặt Chu Sưởng vẫn bình thản, hắn mỉm cười, "Tôi nhớ 8,9% cổ phần lúc đầu kia được Oceanwide mua với giá 9 euro một cổ phải không? Giờ lại bán lại cho Thanh Huy với giá 15 euro một cổ? Vậy tính ra chỉ riêng cái này thôi Oceanwide đã kiếm được hơn trăm triệu euro rồi? Rồi thêm phí hủy hợp đồng của Med-Ferry nữa? Vậy chẳng phải Oceanwide sẽ lấy được công ty AI đó từ chúng tôi mà không tốn một đồng nào cả sao. Sếp Kinh đây quá biết cách mưu tính rồi."
Kinh Hồng nói: "Thế này gọi là hai bên cùng có lợi."
Anh nói không sai.
Nếu Oceanwide tiếp tục tranh thầu, con số cuối cùng Thanh Huy phải bỏ ra chắc chắn sẽ không dừng ở con số 200 triệu.
Cuối cùng, Kinh Hồng lại ép thêm một câu: "Tóm lại, Thanh Huy chỉ có thể lựa chọn một trong hai thôi. Hoặc là công ty sản xuất thuốc AI kia, hoặc là chia tách và cải tổ Med-Ferry. Tốt hơn hết là anh Chu nên nhanh chóng đưa ra quyết định. Hiện tại các quỹ bên ngoài đều biết Thanh Huy và Oceanwide đang tranh thầu, cổ phiếu đang không ngừng được mua vào, giá cổ phiếu của Med-Ferry thì cũng đang tăng liên tục. Thanh Huy càng trì hoãn thì càng tốn thêm nhiều tiền."
Cách bàn trà, Chu Sưởng lẳng lặng nhìn Kinh Hồng trong chốc lát như thể đang tự hỏi điều gì đó. Cuối cùng, hắn gật đầu nói, "Ok. Deal."
Nghe được câu đồng ý, Kinh Hồng nở một nụ cười kiểu cách, "Được, vậy các việc sau đó xin giao cho Bộ phận Pháp lý hai bên xử lý."
Chu Sưởng lại gật đầu.
"Vậy tôi đây không làm phiền nữa." Kinh Hồng nhấc tay lên, "Anh Chu hẳn rất bận rộn."
Chu Sưởng không đáp mà cúi đầu nhìn tách cà phê trên bàn. Hắn rút tay ra khỏi túi quần Âu, đưa tay lên hỏi: "Anh Kinh không muốn thử cà phê thật à? Đây là lần đầu tiên tôi phục vụ người khác đấy, anh Kinh đừng để tôi phải xấu hổ chứ?"
Kinh Hồng thoáng do dự, nhưng rồi cũng nâng tách cà phê kia lên. Anh đứng tại chỗ, ngửa cổ lên uống cạn.
Uống xong, Kinh Hồng đặt tách về lại đĩa rồi nói: "Cảm ơn."
Chu Sưởng thì lại chưa chịu thôi, hắn nhìn Kinh Hồng: "Thế nào? Có hợp khẩu vị anh không?"
Kinh Hồng cũng đáp khách sáo: "Cũng ổn."
"Vậy là tốt rồi."
Vài giây sau, ánh mắt Chu Sưởng đi từ đôi mắt xuống khóe miệng Kinh Hồng. Hắn khẽ khựng lại rồi hất cằm nhắc nhở anh: "Anh Kinh, khóe miệng kìa."
Nghe câu nhắc nhở vậy, Kinh Hồng thấy đúng là chỗ khóe miệng hơi lành lạnh, có lẽ đã dính chút cà phê. Anh không để ý nhiều mà nhấc tay phải lên, dùng ngón tay quẹt qua khóe miệng rồi miết tay vào khăn lau trên đĩa để lau cà phê dính ra tay. Sau rồi anh nói giễu: "Giờ tôi có thể đi được rồi chứ?"
"Được rồi," Chu Sưởng cũng không níu kéo, "Để tôi gọi trợ lý đưa anh xuống. Thanh Huy rất rộng, nhiều chỗ phải có thẻ từ mới qua được."
Nói rồi Chu Sưởng bước vào chỗ bàn làm việc và bấm một dãy số nội bộ. Không bao lâu sau, cậu trợ lý lúc trước lại bước vào văn phòng, ra tư thế mời với Kinh Hồng: "Bên này thưa Tổng Giám đốc Kinh."
Kinh Hồng gật đầu. Anh nhét một tay vào túi quần, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Chu Sưởng nhìn theo bóng lưng Kinh Hồng.
Trước giờ không có mấy ai có thể tiếp tục bước đi thong dong khi bị hắn nhìn chằm chằm từ sau lưng như thế này. Đa số sẽ trở nên chộn rộn như có lửa đốt sau mông. Nhưng Kinh Hồng thì khác, bước chân của anh lúc nào cũng ổn định, chẳng bao giờ vội vàng.
Như một con hươu bị vẽ đường... Chu Sưởng nghĩ.
Kinh Hồng đã đoán được một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến Thanh Huy quyết định mua lại Med-Ferry. Sau đó mặc kệ thái độ của hội đồng quản trị công ty, dùng phương thức thâu tóm thù địch để nâng phần trăm quyền biểu quyết trong tay lên 33,5%. Dựa vào đó, anh ta túm chặt lấy điểm yếu của Thanh Huy để đe dọa, để ép buộc Thanh Huy phải bán lại công ty AI dưới trướng Med-Ferry cho Oceanwide với mức giá siêu hời.
Kinh Hồng hiểu rằng mặc dù Thanh Huy cũng rất muốn có được công ty nghiên cứu sản xuất thuốc AI, nhưng nếu buộc phải lựa chọn một trong hai, khả năng lớn là Thanh Huy sẽ từ bỏ nó. Có thể nhìn ra điều này bởi trong các cuộc đàm phán trước đó, thứ Thanh Huy đeo đuổi nhất luôn là "chia tách và cải tổ lại Med-Ferry". Dù phải nâng báo giá, dù phải nhờ cậy đến sự vào cuộc của Quỹ An Thái, Thanh Huy cũng chưa bao giờ từ bỏ yêu cầu này. Như vậy, so với việc chia tách và cải tổ của Med-Ferry, đối với Thanh Huy mà nói, Y tế Vị Khang chỉ là thứ yếu mà thôi.
"Mua bán sáp nhập" luôn là chuyện phải vò đầu bứt tai dày công tính toán, phải tiến lùi cẩn trọng, phải biết nắm lấy thời cơ. Kết quả chỉ có hai đường, thắng làm vua thua làm giặc. Nhưng Kinh Hồng thì khác, anh đã nắm thằng vua để vẽ ra cho mình một con đường khác.
Lần này hắn đã thua.
Nhìn bóng lưng Kinh Hồng, Chu Sưởng bất giác đưa lưỡi lướt qua mặt trong của răng hàm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT