1

Trần Tự gọi hai bát mì như thường lệ.

Mãi sau này tôi mới biết đây là quán mì mà trước đây cậu ấy và Thẩm Nhược Thủy thường xuyên lui tới.

Cậu ấy khẽ mím môi, giọng nói rất nhẹ: "Vậy nên, theo lời cậu nói, cậu mới chính là Hà Giảo? Cậu quay trở lại rồi?"

"Là tớ đây." Tôi nắm chặt tay, run giọng nói.

Năm thứ hai sau khi cơ thể bị kẻ công lược cướp đi, tôi đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình.

Khi bị nhốt lại trong chính cơ thể của mình, tôi như một người ngoài cuộc chỉ có thể đứng xem, không thể làm được gì.

Lúc đầu, tôi nghĩ mình bị đ.i.ê.n rồi. Nhưng tôi có thể nghe thấy đoạn hội thoại của Thẩm Nhược Thủy và hệ thống. Hệ thống nói nam chính của thế giới này là Trần Tự, mà nhiệm vụ của Thẩm Nhược Thủy lại chính là tích lũy điểm số thiện cảm của Trần Tự. Vì vậy, họ đã chiếm lấy cơ thể tôi.

Tôi vắt óc suy nghĩ mọi cách để chứng minh thân phận của mình: "Năm mười tuổi chúng ta đã trở thành hàng xóm;lúc học cấp ba tớ bị bọn côn đồ bám theo, chính cậu đã bảo vệ tớ; kỳ nghỉ hè năm tuyển sinh đại học, tớ bị đuối nước, cũng chính cậu đã cứu tớ."

Ánh mắt Trần Tự hơi dao động, nghi hoặc nhìn tôi.

Cho đến khi toàn thân tôi căng cứng lại, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu sau mới nhoẻn miệng cười.

"Đúng là cậu rồi. Giảo Giảo, cuối cùng cậu cũng quay về rồi!"

Giây phút đó, những uất ức trong hai năm qua khi bị chiếm lấy cơ thể, nỗi buồn và sự sợ hãi không nói nên lời như muốn vỡ òa. Tôi cúi đầu, cố che giấu nỗi đắng cay nghẹn lại nơi đầu mũi, gật gật đầu ừm một tiếng.

Hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Tính cách của Thẩm Nhược Thủy và tôi không giống nhau. Cô ta xinh đẹp, hoạt bát, hay mơ mộng lại dễ thương; tôi trước giờ luôn cô đơn cũng chẳng có bạn bè. Nhưng cô ta chỉ dùng nửa tháng ngắn ngủi đã có thể hòa nhập với các bạn trong lớp.

Để thoát khỏi gia đình, tôi đã chọn một trường đại học xa nhà nhất. Mỗi lần gọi điện thoại đến đòi tiền, bố mẹ tôi đều m.ắ.ng c.h.ử.i rất khó nghe. Nhưng khi ở trước mặt Thẩm Nhược Thủy, người như bọn họ lại cư xử rất bao dung và còn khen tôi hiểu chuyện, hiếu thảo trước mặt họ hàng.

Tất cả mọi người đều cho rằng "tôi" đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn rồi, trở nên không còn trầm lặng, hiền lành như trước.

Ngoại trừ Trần Tự.

Lần đầu tiên Thẩm Nhược Thủy rủ cậu ấy đi hẹn hò, cậu ấy liền hỏi thẳng: "Cô không phải Hà Giảo, đúng không?"

Lúc đó, Thẩm Nhược Thủy cũng thẳng thắn thừa nhận. Cô ta nở nụ cười: "Thẩm Nhược Thủy. Tên của tôi là Thẩm Nhược Thủy."

Thẩm Nhược Thủy nói với Trần Tự rằng nếu cậu ấy không phối hợp thì cô ta sẽ làm h.ạ.i cơ thể của tôi. Vì vậy, khi Thẩm Nhược Thủy tì mảnh thủy tinh vào cổ tay tôi, Trần Tự đã đồng ý với mọi yêu cầu của cô ta.

Tôi định thần lại, nhìn bát canh nóng hổi trước mặt. Hơi nóng mù mịt dần che khuất tầm nhìn.

Trần Tự kiên nhẫn nhặt từng cọng rau mùi trong bát tôi vào bát mì của mình.

Lúc cậu ấy nhặt được một nửa, tôi đột nhiên lên tiếng: "Trần Tự."

Tôi ngước lên, nhìn vào mắt cậu ấy. Dù mắt đã đỏ hoe nhưng tôi vẫn cố gượng cười: "Tớ là Hà Giảo."

Trần Tự sửng sốt một lúc, sắc mặt nhất thời trở nên cứng nhắc.

Cậu ấy đẩy bát mì qua chỗ tôi, đôi đũa đang gắp rau mùi cũng thu lại.

Không thích ăn rau mùi là thói quen của Thẩm Nhược Thủy.

Không phải của tôi.

2

Trần Tự và tôi đã kể về rất nhiều chuyện xảy ra trong những năm qua.

Thật ra, tôi biết hết những chuyện này. Mặc dù tôi bị mắc kẹt trong cơ thể nhưng vẫn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. Song, tôi vẫn chăm chú nghe cậu ấy nói, như thể bằng cách này, tôi có thể tìm thấy dấu vết tồn tại của mình trên thế giới này trong hai năm qua.

Trước khi tạm biệt, Trần Tự nói tôi đứng yên đấy đợi cậu ấy một lúc.

Cũng đúng lúc này, tôi nhận được điện thoại của bố gọi tới.

Tôi hơi cụp mắt, cúp máy không nghe. Chưa kịp chặn số điện thoại, tôi đã nhìn thấy tin nhắn của ông ta.

"Mày không muốn tao đi tìm Trần Tự đòi tiền đâu nhỉ?"

Ngay khi điện thoại vừa kết nối, những lời mắng chửi liên tục đổ ập tới.

"Tiền tháng này đâu? Cái con vô ơn này, không phải lại làm mình làm mẩy nữa đấy chứ? Mới làm đứa con gái hiếu thảo được bao lâu đâu, bây giờ lại bắt đầu phản nghịch rồi hả?”

Mỗi tháng Thẩm Nhược Thủy đều chuyển tiền cho ông ta, lúc tám vạn lúc mười vạn, nhưng ông ta đều nướng sạch không còn một xu.

Tiền là do hệ thống cấp. Ngoại trừ việc hoàn thành nhiệm vụ ra thì tiền trong mắt hệ thống cũng chỉ là một con số, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Vì vậy, ngay cả bố mẹ luôn thiên vị em trai cũng phải nghe lời Thẩm Nhược Thủy răm rắp.

Tôi lên tiếng cắt ngang lời m.ắ.ng c.h.ử.i của ông ta: "Ông lại nướng sạch vào bài bạc rồi, đúng không?"

Giọng ông ta lắng xuống vài phần, cố giả vờ hung dữ: "Mày quan tâm nhiều thế làm gì, nhanh chuyển tiền qua đây…"

"Tôi sẽ báo cảnh sát." Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời quang, bình tĩnh nói: “Nếu ông còn gọi điện cho tôi hay Trần Tự đòi tiền nữa, tôi sẽ báo cảnh sát t.ố c.á.o ông.”

Những năm qua, vì muốn yên tĩnh mà Thẩm Nhược Thủy mặc cho ông ta chìm đắm trong cờ bạc; điều này chỉ khiến ông ta trở nên t.ệ h.ạ.i hơn. Còn tôi không có tiền và cũng sẽ không đưa tiền cho ông ta.

Tiếng m.ắ.ng ch.ử.i từ bên kia vẫn không ngừng truyền đến: "Đáng ra tao nên bóp ch.ế.t mày từ lúc mày còn trong trứng nước chứ không nên để mẹ mày sinh mày ra."

Khố.n k.iếp.

Tôi thẳng tay cúp điện thoại.

Tôi đã nhận được vô số cuộc gọi như thế này. Điều khác biệt duy nhất là Thẩm Nhược Thủy có thể xử lý một cách dễ dàng, mà tôi ngoài chạy trốn thì dường như chẳng còn con đường thoát thân nào nữa.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất và nhìn chằm chằm vào vũng nước cho đến khi chiếc hộp được nhét vào tay tôi. Nhìn cọ vẽ và phấn màu trước mặt, tôi cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Năm nhất đại học, sau khi chiếm lấy cơ thể tôi thì Thẩm Nhược Thủy chỉ chuyên tâm công lược Trần Tự, từ đó cũng không còn lên lớp nữa. Nếu không phải Trần Tự kiên quyết không đồng ý, có lẽ Thẩm Nhược Thủy sẽ bỏ mặc cơ thể này của tôi trượt môn, thôi học.

Trần Tự chạy đến bên tôi, có gì đó lóe lên trong đôi mắt đen tuyền ấy: "Giảo Giảo, mừng cậu quay về!"

Cậu ấy không kìm nén được nụ cười: "Còn nữa, sinh nhật vui vẻ!"

Tôi ngẩn ra.

Tôi của lúc đó không hiểu được cảm xúc trong mắt cậu ấy rốt cuộc có ý nghĩa gì. Ngay cả bàn tay đang cầm hộp của tôi dường như cũng cảm nhận được hơi nóng còn vương vấn.

Tôi cố kìm nước mắt, không nhịn được chuyển ánh nhìn: "Ừm, cảm ơn. Tớ rất thích nó."

Ngày đầu tiên lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, cho dù mọi chuyện dường như lại tồi tệ như cũ nhưng hình như cũng không đến nỗi quá bi thảm.

3

Đầu tôi đau quằn quại.

Dường như Thẩm Nhược Thủy vẫn còn ở trong cơ thể tôi, thi thoảng tôi có thể nghe thấy lời nói của cô ta.

Mỗi lần tỉnh lại, tôi đều phải nằm im một lúc mới có thể xoa dịu cơn đau đầu như búa bổ.

Sau một tuần lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, cuộc sống của tôi dường như đã quay lại đúng với quỹ đạo ban đầu.

Thẩm Nhược Thủy đã trốn học một thời gian dài. Lúc đầu, ánh mắt mọi người có phần kinh ngạc khi thấy tôi đến lớp, một tuần trôi qua thì cũng dần thấy quen.

Nghe nói tôi đã đi học lại, Diệp Lê cũng tìm đến. Hồi năm nhất, hắn rất thích trêu chọc tôi. Hắn là thiếu gia nhà tài phiệt chân chính, lúc đó tôi chỉ có thể nhẫn nhịn thầm mắng trong lòng.

Sau này, khi Thẩm Nhược Thủy khống chế cơ thể tôi, cô ta rất biết cách đối phó với Diệp Lê.

Sách bị đổ nước lên, tôi cũng chỉ yên lặng ngước mắt nhìn rồi lấy giấy lau khô.

Thấy hắn còn định giở trò, tôi cau mày.

"Nếu cậu thấy đôi tay thừa thãi quá thì ch.ặ.t đi."

Diệp Lê sửng sốt một lúc, đi quanh tôi hai vòng, tặc lưỡi cảm thán: “Sao thế, Hà Giảo? Cứ làm nũng với tôi như thường ngày thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu, không phải sao?”

Thấy tôi không trả lời, hắn bĩu môi: "Sao hả, lại quay về thời còn làm học sinh giỏi rồi à? Thật là nhạt nhẽo, vô vị."

Tôi chỉ siết chặt cây bút trong tay.

Nếu là Thẩm Nhược Thủy thì cô ta sẽ cùng Diệp Lê trốn học đến hộp đêm uống rượu, chơi bời rồi. Cô ta sẽ cố ý uống say mèm, sau đó gọi điện thoại cho Trần Tự khiến cậu ấy nổi gi.ận.

Tôi nhớ có một lần, khi Trần Tự tìm thấy cô ta trong một quán bar sang trọng thì bắt gặp tay Diệp Lê sắp sờ đùi tôi. Trần Tự sắc mặt lạnh lùng, mím môi muốn kéo Thẩm Nhược Thủy đi.

Nhưng sao Diệp Lê có thể chịu để Thẩm Nhược Thủy rời đi như vậy? Hắn khăng khăng cản lại, đương nhiên là cuối cùng phải kết thúc bằng một cuộc chiến.

Còn Thẩm Nhược Thủy chỉ uể oải ngồi trước bàn rượu, chống cằm thích thú nhìn hai người con trai đ.ánh nhau vì mình.

Trên đường về phòng ngủ, một người bạn cùng trọ gọi tôi lại, có vẻ hơi do dự: "Hà Giảo, dạo này tâm trạng cậu không tốt hả?"

Cô ấy tiếp tục nói: "Cứ có cảm giác dạo này cậu không thích nói chuyện, lại giống như lúc mới nhập học vậy?"

Tôi sững sờ một lúc, hơi cụp mắt xuống: "Không sao, mình chỉ… cảm thấy cơ thể không được khỏe mà thôi."

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi. Mọi người đều lo cậu đã gặp khó khăn gì đó, đột nhiên trở lại như trước đây."

Tôi im lặng một hồi, hỏi ngược lại: "Mình trước đây không tốt sao?"

"Đương nhiên không tốt rồi." Cô ấy vẫy tay và vội vã rời đi, như thể đang rất bận: "Lúc đó cậu u ám ch.ế.t đi được, mọi người đều không dám nói chuyện với cậu. Như bây giờ vẫn là tốt nhất, cậu tuyệt đối đừng quay lại như lúc trước nhé!”

Đúng vậy.

Tôi chính là thế đấy.

Vô vị và tẻ nhạt.

Không được mọi người yêu thích.

Tôi cụp mắt xuống, không nói thêm gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play