Cố Khuynh Dao trở về căn nhà nhỏ cũ kỹ của mình, đồ đạc vẫn còn nằm ngổn ngang hệt như lúc cô bị Phong Ngôn Hành bắt đi.

Cô ôm một thân thương tích, chậm rãi nhặt từng món đồ đặt về vị trí cũ.

Mãi đến khi trời sáng mọi thứ mới được dọn dẹp xong.
Tối hôm qua, sau khi đưa cô về nhà, Trần Hoằng Thần rất nhanh cũng rời đi.

Cô lại không hỏi gã đi đâu, có lẽ là bận việc.

Nhiều lúc cô cũng muốn dành cho Trần Hoằng Thần sự nhiệt tình mà gã muốn nhưng thâm tâm cứ luôn nhắc nhở rằng không được dựa dẫm vào gã.

Bởi vì gã cho cô quá nhiều, từng chút tiền nhỏ góp lại thành khoản tiền lớn.

Đối với gã bấy nhiêu đó có thể không là gì, nhưng đối với cô, cô cảm thấy giống như mình sắp bán thân cho gã.
Cố Khuynh Dao ngã lưng ra giường, mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi khi nào không hay.
Mặt trời lên cao trên đỉnh đầu, cái nắng oi bức của tiết trời mùa hạ khiến căn phòng của Cố Khuynh Dao giống như lò nung.
“Nóng quá!”
Cố Khuynh Dao không tài nào ngủ tiếp được, đành dậy tìm chút gì đó nhét vào chiếc bụng đói.

Khổ nỗi, trong nhà chỉ còn độc nhất hai quả trứng gà.

Cô nhìn chúng mà chỉ biết thở dài.
“Xem ra hôm nay chỉ có thể ăn trứng chống đói…”
Cô hết tiền rồi, hết sạch sẽ không còn một xu.

Không có tiền ăn cơm cũng không có tiền mua thuốc, hai quả trứng này xem ra chỉ có thể ăn một quả, quả còn lại dành để trị thương.
Cố Khuynh Dao buồn bã mang hai quả trứng bỏ vào trong nồi, trong lúc chờ nước sôi thì cô đi tắm rửa cho mát mẻ.

Nói ra thật là mất mặt, đã ba ngày rồi cô chưa tắm.
Xong xuôi, cô ngồi vào bàn vừa ăn sáng vừa lên mạng tìm công việc mới.

Quả trứng luộc nóng hổi chấm với muối tiêu thơm thơm.

Thoắt cái, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đã bị cô ăn sạch.

Nghĩ mà buồn, thức ăn đạm bạc mà còn bị giới hạn số lượng nữa.
Bởi vì bụng vẫn chưa no nên cô muốn ăn luôn quả trứng còn lại trong bát nhưng khi nhìn lại cánh tay chi chít những vết bầm tím thì lại thôi.

Cô mà ăn rồi thì lấy cái gì mà trị thương cho cái thân xác bầm dập này đây.
Lúc này, trang chủ email thông báo có thư mới.

Cố Khuynh Dao không do dự liền nhanh chóng mở lên, kết quả vô cùng bất ngờ.
“Thư mời nhận việc từ Tập đoàn Phong Thị?”
Cô há hốc mồm kinh ngạc.

Có lầm không vậy?
Vị trí công việc là thư ký tổng giám đốc, cấp trên là Phong Ngôn Hành.
Đến đây, Cố Khuynh Dao tối sầm mặt.

Chẳng phải buổi phỏng vấn hôm đó cô đã bỏ về rồi hay sao? Hay là Phong Ngôn Hành lại muốn dở trò gì nữa?
Trong đầu Cố Khuynh Dao lại hiện lên hình ảnh của Phong Ngôn Hành và hành động đê tiện của anh.

Không, cô vẫn chưa quên được anh cợt nhả cô như thế nào, càng chưa quên được sự dày vò ám ảnh mà anh gây ra cho cô mấy ngày qua.

Cơ thể của cô, cô quý như mạng, đến bạn trai còn chưa thể động vào.

Vậy mà anh khốn nạn, c ường bạo ép cô lộ ra phần da thịt gợi cảm của thiếu nữ.

Tuy là anh vấy bẩn cô nhưng bấy nhiêu đã đủ khiến cô cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng.
“Cố Khuynh Dao, cô có ở nhà không?”
Bên ngoài lại truyền vào giọng nói không hề xa lạ của một người đàn ông.

Cố Khuynh Dao cá chắc người đó không phải ai khác mà chính là Phong Ngôn Hành.

Ngay cả trong mơ cô cũng nghe thấy giọng nói này.
“Anh còn đến đây làm gì?”
“Tôi đến tìm cô, vào nhà nói chuyện chút được không?”
“Không được! Tiền anh cũng lấy lại được rồi.

Tôi và anh không có gì để nói với nhau cả!”
Dứt lời cô liền đóng cửa, nhưng Phong Ngôn Hành kịp thời chặn lại được.
“Khoan đã!”
“Anh buông ra, tôi không muốn nói chuyện với anh!”
“Để tôi vào nhà đi.

Tôi… mang thuốc đến cho em…”
Lúc này Phong Ngôn Hành mới lấy ra túi thuốc giấu ở sau lưng.

Gương mặt của anh dịu dàng, ánh mắt ôn nhu và ấm áp.

Cố Khuynh Dao nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách của anh, tự nhiên lại cảm thấy người đàn ông này thật chân thành.
“Sao lại mua thuốc cho tôi?”
“Tôi làm em bị thương nên muốn xin lỗi.”
Cuối cùng, Cố Khuynh Dao cũng không chống đỡ nổi sự chân thành trong mắt anh, đành để anh vào nhà.
“Nếu mà anh muốn uống nước thì đi tự lấy, tôi không hầu hạ anh đâu!”
“Được rồi.

Tôi biết rồi.

Đã có yêu cầu cô hầu hạ bao giờ đâu?”
Cố Khuynh Dao ngồi xuống trước máy tính, anh cũng theo cô ngồi xuống ngay bên cạnh.

Thấy quả trứng gà trắng tươi trong bát, anh hỏi:
“Bữa trưa cô chỉ ăn trứng thế này thôi à?”
“Ai nói với anh trứng này là để ăn? Tôi lăn trứng gà để trị bầm đó!”
Cô đưa cánh tay bầm tím của mình huơ qua huơ lại trước mặt anh, chẳng hiểu sao anh lại nắm lấy.

Đáy mắt vương chút xót xa.
“Có đau lắm không?”
“Tất nhiên là đau rồi.

Có bị điên mới nói là không đau!”
Phong Ngôn Hành chẳng nói chẳng rằng, lôi trong túi thuốc ra loại thuốc giảm đau bôi lên cho cô.

Cố Khuynh Dao trợn tròn mắt nhìn anh, kinh ngạc đến cứng đơ người.

Anh vừa xoa thuốc vừa thổi, hơi thở của anh vừa ấm vừa thơm.

Động tác của anh tuy có chút vụng về nhưng sự ân cần lại là điểm cộng.

Thì ra cảm giác được đàn ông chăm sóc cũng thật thích.
Chết! Cố Khuynh Dao, mày nghĩ cái gì vậy, thích cái gì chứ?
Nhận thấy bản thân bị sự mê hoặc của Phong Ngôn Hành làm cho lầm đường lạc lối, cô vội vàng giật tay mình ra khỏi tay anh, vị trí ngồi cũng nhích ra một khoảng lớn.
“Chẳng phải anh bảo muốn nói chuyện với tôi sao? Có chuyện gì nói đi!”
“Ừm… chắc em nhận được thư mời nhận việc rồi nhỉ?”
“Tôi nhận rồi.

Thì làm sao?”
“Thì… trước khi em đến trình diện, tôi muốn chúng ta làm rõ với nhau vài vấn đề.

Đầu tiên là vấn đề lương bổng, tôi sẽ trả cho em gấp đôi số lương đã thống nhất khi phỏng vấn.

Cái này là do tôi muốn xin lỗi về chuyện mấy hôm nay.

Tôi nghĩ đây cũng là cơ hội tốt cho em, chí ít thì nó cũng giúp em cải thiện cuộc sống và giảm bớt nợ nần.”
“Ha, anh mà tốt thế á? Hay là tại vì anh trai tôi vẫn còn giữ hợp đồng của anh, anh sợ rủi ro nên mới muốn giữ tôi làm con tin?”
Cố Khuynh Dao tốt nghiệp thủ khoa kinh tế, loại rủi ro cơ bản này cô làm sao không biết được.

Phong Ngôn Hành sợ anh trai của cô dùng chữ ký trong hợp đồng để làm giả giấy tờ, gây rắc rối pháp lý cho anh.
“Đúng! Đây cũng là một trong những lý do tôi đến đây.”
Nếu cô đã biết thì anh cũng không giấu.

Xong, không đợi cô phản ứng, anh nói thêm:
“Nhưng tôi cũng muốn em biết, em được làm việc tại Phong Thị là vì em xứng đáng.

Bài thi kiểm tra năng lực của em rất tuyệt vời!”
Cô bị lời nói của anh làm cho ngây ngốc.

Người đàn ông này có tài đàm phán quá, lời nào nói ra cũng có giá trị thuyết phục cao.
“Muốn tôi làm việc cho anh cũng được.

Trước tiên phải xóa hết những video anh quay tôi đã!”
“Không vấn đề!”
Phong Ngôn Hành ngay lập tức lấy điện thoại ra, ở trước mặt cô xóa hết tất cả dữ liệu video trong máy.

Dù sao thì, những video này đối với anh không còn tác dụng nữa, anh giữ lại cũng sẽ không bao giờ xem đến.

Anh không có hứng thú xem phụ nữ ăn mặc thiếu vải.
Một tuần sau, Cố Khuynh Dao đến văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Phong Thị trình diện.

Cô xin thề, cô đến đây là vì cô xứng đáng, không hề quan tâm đ ến chế độ lương gấp hai người thường kia đâu.
“Thư ký Lưu, em đến trình diện ạ!”
“Ơ, là Cố Khuynh Dao à? Chị còn tưởng em sẽ không đến!”
“Em có chút vấn đề cá nhân nên xin phép bộ phận nhân sự hôm nay mới đến.”

“Nào, đến đây! Để chị giới thiệu em với mọi người!”
Văn phòng tổng giám đốc có tổng cộng 8 người.

Lưu Anh, Lương Mộng Ảnh và Cố Khuynh Dao là thư ký trực tiếp làm việc với tổng giám đốc, còn lại là 5 chuyên viên hỗ trợ.
“Mọi người ơi, hôm nay văn phòng chúng ta có nhân viên mới.

Cố Khuynh Dao tuy tuổi còn trẻ nhưng giỏi lắm đó nha!”
“Em là Cố Khuynh Dao.

Sau này mong mọi người giúp đỡ ạ!”
Cố Khuynh Dao tươi cười rạng rỡ.

Từ nay, những người trong căn phòng này, sẽ là những người cùng cô kề vai sát cánh, chiến đấu trên thương trường, chiến đấu cả với sếp.
“Khuynh Dao, em lại đây.

Chỗ này sẽ là bàn làm việc của em nhé!”
“Cảm ơn chị, thư ký Lưu!”
“Hừm, sau này gọi chị là chị Lưu đi, thư ký Lưu nghe xa cách quá.”
“Vâng, chị Lưu!”
“Được rồi.

Công việc ngày đầu tiên của em cũng đơn giản thôi, nhớ kỹ quy tắc là: tiếp đối tác nữ là trách nhiệm của em.

Nếu đối tác là nam, em tuyệt đối không được gặp, tiếp họ là công việc của Phong Tổng.”
“Ơ, sao lại phân biệt giới tính như vậy ạ?”
“Còn nhớ vòng phỏng vấn cuối cùng của em với Phong Tổng không? Đó là ví dụ.

Phong Tổng ghét nhất là phụ nữ bám lấy mình, mà phụ nữ nhìn thấy anh ấy 10 người thì hết 9 người đổ đứ đừ rồi.

Cho nên tốt nhất là không gặp gỡ để không dây dưa.”
“Vậy mà em cứ tưởng sếp… là tên bi3n thái háo sắc!”
“Haha, hiểu lầm, hiểu lầm rồi! Trên đời này chị chưa bao giờ thấy người đàn ông nào tốt như anh ấy, chín chắn, rất có chừng mực và vô cùng tinh tế.

Ngoài anh ấy ra, đàn ông trên thế giới này đều là kẻ xấu!”
Khi kể về Phong Ngôn Hành, Lưu Anh vừa tự hào vừa ngưỡng mộ.

Cô ấy lúc này so với Cố Khuynh Dao trước khi gặp mặt Phong Ngôn Hành đều giống nhau.

Cố Khuynh Dao cũng từng ngưỡng mộ và yêu thích anh.
Cố Khuynh Dao thở phào nhẹ nhõm.

Nếu anh không phải tên bi3n thái háo sắc thì anh vẫn sẽ là thần tượng của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play