Mấy ngày trở lại đây, Vương Minh Thần không làm phiền cô, cũng không có bất cứ thứ gì được gửi tới.

Cô nghĩ có lẽ do cô đã biết chuyện anh có vị hôn thê, lại còn dứt khoát như vậy nên anh không dám theo bám cô nữa.

Nhưng cũng có khả năng do anh bận, dù sao cũng là người điều hành của tập đoàn lớn như Forever.

Huống hồ dự án kia lại là miếng mồi béo bở, làm sao có thể bỏ qua cơ chứ.
Dự án của cô cùng tổ chuyên môn đã hoàn thiện và được Mạc Phong duyệt.

Thời gian sớm hơn dự kiến ba ngày, vậy cũng có nghĩa là ba ngày tới cô không cần phải đi làm.

Ba tháng chăm chỉ đổi được ba ngày nghỉ ngơi, như vậy đúng là quá tốt rồi.
Để chúc mừng việc dự án được hoàn thành sớm hơn dự kiến, Hạ Diệp cùng tổ chuyên môn cùng nhau đi tới một nhà hàng để mở tiệc nhỏ.

Cũng coi như là tiệc chuẩn bị phải chia tay với cô.
“Huhu… Em thật sự rất thích chị đấy.

Em muốn làm trợ lý của chị cơ.” Đồng Mộc Mộc có vẻ đã say, ôm chặt lấy Hạ Diệp mà khóc lóc.
“Ôi trời cái con bé này, thật hết nói nổi.” Một đàn chị bật cười.
“Mộc Mộc hễ say là làm loạn, kiến trúc sư Đinh, cô thông cảm.”
“Không sao, không sao.

Tôi cũng thích cô trợ lý đáng yêu này lắm.” Hạ Diệp cười rồi xua tay, mặc cho con đỉa Đồng Mộc Mộc bám chặt lấy.
Không ngờ cô trợ lý này cũng giống cô thật đấy.

Mặc dù cô không biết lúc say mình trông như thế nào nhưng ai cũng nói hễ say là làm loạn hết cả lên, toàn những chuyện điên rồ.
Ba tháng gắn bó, làm việc chung, thật không nỡ mà.
Ngoài trời mưa tầm tã, Hạ Diệp đứng trước cửa nhà hàng để chờ taxi.
“Tổ trưởng Đinh, chúng tôi về trước đây, cô về cẩn thận.”
“Tạm biệt kiến trúc sư Đinh.”
“Phiền mọi người đưa Mộc Mộc về nhà.

Mọi người đi cẩn thận.”
Chào tạm biệt xong, trước cửa nhà hàng chỉ còn lại cô.

Dự báo thời tiết không nói đến chuyện hôm nay có mưa nên cô không đem theo dù.

Chiếc taxi mà cô gọi cũng đã tới, nhưng lại dừng ở bên đường, cách chỗ cô đứng một đoạn khá xa.

Không còn cách nào khác, cô đành chạy nhanh ra chỗ chiếc xe, mặc kệ mưa như trút nước.
Kết quả của việc liều lĩnh đó chính là việc phải nằm một chỗ trên giường.

Hạ Diệp không nghĩ bản thân mình lại yếu đuối như vậy.

Chỉ dính mưa một chút thôi mà cô đã bị sốt rồi.
Ngày nghỉ đầu tiên, Hạ Diệp chỉ có thể nằm một chỗ trên giường và ngủ.

Hết cơn sốt là hàng loạt các triệu chứng khó chịu như ho và sổ mũi.

Ngày nghỉ thứ hai, chiếc mũi của cô đã đỏ hẳn lên, gương mặt tiều tụy, nhếch nhác.
Có ba ngày nghỉ, vậy mà cô lại sắp dành hai ngày để nằm ở trên giường.
Trong lúc đang lướt xem tin tức, bỗng có một số lạ gọi đến cho Hạ Diệp.

Cô chần chừ một lúc, sau đó bắt máy.
“Alo.”
“Chào Đinh tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói, hẹn gặp cô ở…”
“Cho hỏi… bà là…”

Đang ốm mà lại bị làm phiền, tuy cảm giác có chút khó chịu nhưng vẫn đành phải đi.

Hạ Diệp mặc một bộ trang phục công sở thường ngày rồi bắt taxi, đi tới quán cà phê ở phía nam thành phố.

Nơi đó gần với trụ sở của tập đoàn Forever.
Bước vào quán cà phê, Hạ Diệp quan sát một lúc rồi dừng ánh mắt tại vị trí của một người phụ nữ trung niên, ăn mặc thời thượng, phong cách sang trọng mà trang nhã.
“Chào chủ tịch Ninh, hân hạnh được gặp bà.” Hạ Diệp bước tới, chào hỏi.
“Kiến trúc sư Đinh, mời ngồi.” Người phụ nữ đưa mắt nhìn cô, sau đó khẽ nhướng mày.
Hạ Diệp ngồi xuống ghế, sau đó gọi một ly Americano.
“Chủ tịch Ninh gọi tôi ra đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Hạ Diệp điềm tĩnh nói.

Trước mặt người phụ nữ này, cô có cảm giác bất an.

Không hổ danh là chủ tịch tập đoàn Forever, khí thế áp đảo người khác.
“Tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn, tôi không thích dài dòng.” Ninh Liên Trần khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó hờ hững nhìn cô.
“Tôi xin lắng nghe.” Hạ Diệp cười nhạt, sau đó nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Tôi muốn cô rời khỏi thành phố C.

Điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.” Ninh Liên Trần cất giọng kiên định, sau đó khẽ khoanh tay lại.
Cô có nghe nhầm không? Bà ta hẹn cô ra đây chỉ để nói chuyện muốn cô rời khỏi thành phố C?
“Tôi biết cô hợp tác với Mạc thị với kì hạn ba tháng.

Tuy nhiên, tôi không muốn con trai mình nhìn thấy cô, càng sớm càng tốt.” Ninh Liên Trần nói tiếp.
“Xin hỏi, con trai của bà có liên quan gì đến tôi?” Hạ Diệp cảm thấy thật nực cười, hỏi lại.
“Cô làm ảnh hưởng tới con trai tôi.

Ba năm trước, chính vì cô mà thằng bé không chịu về tiếp quản tập đoàn, ba năm sau, cô lại khiến nó phải bận tâm.

Hơn nữa, nó đã có hôn thê rồi, cô vẫn nên tự trọng, đừng quyến rũ con trai tôi nữa.” Ninh Liên Trần hống hách nói, ánh mắt lãnh đạm, vô cảm.
Hạ Diệp càng nghe càng cảm thấy nực cười.
“Bà nói tôi quyến rũ anh ta? Anh ta không làm phiền tôi là mừng lắm rồi.

Làm gì có chuyện tôi quyến rũ anh ta chứ.” Cô cười nhạt, khẽ khoanh tay lại.
Đúng lúc này, phục vụ bưng cà phê ra, bầu không khí căng thẳng giữa một người trẻ tuổi và một người phụ nữ trung niên khiến cho phục vụ có chút run rẩy.
Hạ Diệp cảm ơn một cái, sau đó cầm ly cà phê lên, uống một ngụm.
Ninh Liên Trần khẽ nheo mắt, ánh mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
“Cô quả là mạnh miệng đấy.

Không ngờ cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy.” Bà ta nhếch môi cười khẩy.

Hạ Diệp chỉ cười nhạt: “Bà quá khen.”
“Nhưng tôi vẫn khuyên cô nên rời khỏi thành phố C đi.

Nếu không… hậu quả không lường trước được.” Bà ta dùng ánh mắt hờ hững để nhìn cô, sau đó đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.
Hạ Diệp nhíu mày, nhìn theo bóng dáng người phụ nữ bước ra khỏi cửa quán cà phê.

Trong đầu cô xuất hiện hàng ngàn dấu hỏi chấm.

Bà ta gọi cô tới tận đây chỉ để nói mấy điều nhảm nhí này?
Ôi trời, cô tốn thời gian gặp chủ tịch của Forever, và cuộc nói chuyện không có gì đặc sắc.

Ôi thời gian nghỉ ngơi quý giá.

Cô đang ốm vậy mà…
-----
Nằm trong chăn, Hạ Diệp mơ màng trong giấc ngủ.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, giấc mộng của cô cũng tan biến.

Cô thò tay ra khỏi chăn, lần mò chiếc điện thoại ở đầu giường rồi nghe máy.
“Alo.”
“Kiến trúc sư Đinh, tôi có tin vui đây.

Dự án của chúng ta đã được nhận rồi.” Giọng của Mạc Phong vang lên, ngữ khí vô cùng vui vẻ.
Vừa nghe xong, Hạ Diệp lập tức bật dậy, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn.
“Anh nói gì cơ? Có thật không vậy?” Cô kích động nói, biểu cảm không tin được những gì mình vừa nghe thấy.
“Là thật đó.

Đều là nhờ công của cô cả.” Mạc Phong bật cười.
Hạ Diệp vui đến nỗi không biết nói gì.

Nhưng… tại sao lại dễ dàng như vậy chứ.
“Lần này tập đoàn Forever phạm một sai lầm nghiêm trọng, do đó đã thua chúng ta.” Mạc Phong như hiểu được ý cô, giải thích.
“Không lí nào lại vậy.” Hạ Diệp ngạc nhiên.
“Tôi nghe nói do Vương Minh Thần tinh thần bất ổn, dẫn đến việc hiệu quả không cao.”
Hạ Diệp khẽ nhíu mày.

Vương Minh Thần sao có thể để tinh thần không ổn định rồi làm vụt mất cơ hội của tập đoàn cơ chứ.

Có khi nào… vì lý do này mà Ninh Liên Trần mới hẹn gặp cô, sau đó yêu cầu cô rời thành phố C.
“Lần này là do hợp tác với kiến trúc sư Đinh nên Mạc thị mới có thể dành được dự án lần này.

Tuy có vẻ dễ dàng hơn so với tưởng tượng nhưng cũng đều là công của cô.” Mạc Phong nói tiếp, giọng trịnh trọng.
Hạ Diệp liền nở một nụ cười khách sáo: “Không phải vậy đâu.

Đều là công của mọi người, không phải của riêng ai cả.”

“Dù sao thì ai cũng công nhận là nhờ có cô cả.

Vậy nên, hai ngày nữa Mạc thị sẽ mở tiệc chúc mừng, cũng như tiệc chia tay với cô.

Ý kiến cô thế nào?”
“Tùy ý Mạc tổng.”
“Vậy được.

Cô nghỉ ngơi đi, hẹn hai ngày sau gặp.”
Cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc, Hạ Diệp thở dài một hơi rồi nằm xuống giường.

Như vậy có phải quá dễ dàng không? Cô chưa bao giờ tưởng tượng được cái chuyện làm ăn dễ như cho như vậy.

Phải chăng có điều gì đó bất ổn?
Nằm trằn trọc một lúc, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Hạ Diệp mở điện thoại lên để xem giờ, cũng đã bảy rưỡi tối.

Trước lúc đi ngủ cô đã đặt cháo ở một cửa hàng, dặn người ta khoảng tầm bảy giờ rồi giao.

Có lẽ là shipper.
Hạ Diệp xuống giường, mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một thân hình cao lớn đã lao tới, ôm lấy người cô.

Hạ Diệp không kịp phản ứng, chỉ theo phản xạ hét lên một cái.
“Đừng sợ, là anh.” Giọng nói ấm áp vang lên, người đàn ông buông người cô ra.
“Vương Minh Thần?” Hạ Diệp nhíu mày, cất giọng khàn khàn.

Đang đau họng, lúc nãy lại vô thức hét lớn, bây giờ giọng cô khàn vô cùng.
“Em bị ốm?” Vương Minh Thần nhìn cô, sau đó khẽ nhíu mày.
“Không sao, chỉ bị cảm nhẹ thôi.” Hạ Diệp lùi lại hai bước, đứng cách xa anh.

“Anh xông vào nhà tôi là có ý gì?”
“Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.

Chính là chuyện lý do tại sao ba năm trước anh lại chia tay với em.” Vương Minh Thần cất giọng thành khẩn, gương mặt hiện lên vẻ tội lỗi.
Nghe xong, Hạ Diệp khẽ nắm chặt tay, sau đó quay người đi vào trong.
“Vào trong đi.” Cô hờ hững nói.
Vương Minh Thần đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau.

Hạ Diệp có cảm giác khó thở, liền đẩy anh ra.
“Đừng động chân động tay, có gì thì nói đi.

Tôi đang rất mệt.” Hạ Diệp không nhìn anh, lạnh nhạt nói.
“Nghe em nói xong, em đừng trách anh đấy.” Vương Minh Thần nghiêm túc nói.
Hạ Diệp chần chừ một lúc, không nói gì.
“Em nhớ trước hôm sinh nhật em chứ.

Trước đó vài hôm anh phải đi công tác ở bên Nhật, vào ngày sinh nhật của em, anh đã chuẩn bị sẵn quà, giải quyết xong việc sớm, sau đó thì sẽ lên máy bay về với em.

Nhưng…” Nói đến đây, tay anh khẽ siết chặt lại, ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ nhưng cũng bất lực.
Vương Minh Thần gặp được tay sai của Ninh Liên Trần.

Hắn ta nói ông nội của anh đang trong cơn nguy kịch, có thể chết bất kì lúc nào.

Mà ông nội lại là người quan trọng với anh, bởi lẽ, từ lúc anh bốn tuổi, bố mẹ anh đã ly hôn, bố anh vì không chấp nhận được nên bị trầm cảm, sau đó thắt cổ tự tử.

Ông nội chính là người đã nuôi anh thay cho bố.

Năm mười tuổi, mẹ anh là Ninh Liên Trần đã quay lại đón anh về sống trong sự giàu sang.

Nhưng mục đích duy nhất của bà ta là biến anh thành con rối của bản thân mình, làm theo những gì bà ta sai bảo.
Nghe kể đến đây, Hạ Diệp thật sự vô cùng ngạc nhiên.
Ninh Liên Trần ép anh học tất cả những lễ nghi, học cách kinh doanh, mọi thứ vô cùng khắc nghiệt.

Dù không thích nhưng anh vẫn bị ép buộc học, bởi vì bà ta đã đe dọa anh, nếu không làm theo lời bà ta thì ông nội có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.

Người làm mẹ này thực chất không coi anh là con, chỉ coi anh là một con rối, một công cụ tùy ý điều khiển, sai bảo.
Duy chỉ có ông nội là thực sự yêu thương anh, đối xử tốt với anh.

Vì không thể làm được gì, không muốn ông nội gặp nguy hiểm nên anh đành phải cắn răng chịu đựng, nghe lời người đàn bà gọi là mẹ kia.

Biết bao nhiêu lần nhìn thấy cảnh bà ta dẫn tình nhân về nhà, nghe thấy những âm thanh mà một đứa trẻ không nên nghe.

Anh đã phải chịu đựng, cho đến khi mười tám tuổi, anh cãi nhau với mẹ của mình, sau đó bỏ nhà, tới thành phố X sinh sống và học đại học.

Bà ta cũng không tìm anh nữa, tưởng chừng mọi chuyện sẽ xuyên sẻ, không ngờ…
“Vào lúc anh đang tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, có sự nghiệp, có bạn bè và cả em thì bà ta đã xuất hiện.

Bảy năm, không ngờ bà ta cũng không hề có ý định từ bỏ suy nghĩ sẽ tiếp tục điều khiển anh.” Vương Minh Thần cười chua chát.
Hạ Diệp không nói gì, chỉ không ngờ người đàn ông ngạo mạn như Vương Minh Thần lại bị chính người mẹ của mình điều khiển.
Ngày sinh nhật của cô, anh đang trên đường lên máy bay thì bị chặn lại.

Biết tin ông nội nguy kịch, anh đương nhiên vô cùng kích động.

Ninh Liên Trần ra lệnh cho anh phải trở về thành phố C ngay lập tức.

Bà ta cũng đã biết chuyện anh và Hạ Diệp đang yêu nhau, sau đó đe dọa anh, nếu anh không trở về, một là ông nội sẽ chết, sau đó là sẽ đến lượt cô.

Vì Ninh Liên Trần là một người phụ nữ điên rồ, điều gì cũng dám làm nên anh không dám sơ suất.

Vậy nên, để đảm bảo sự an toàn cho cô, anh đã phải đàm phán với bà ta và buộc phải trở về thành phố C.
“Vậy thì anh chỉ cần nói với tôi là được mà.

Tại sao… tại sao lại tuyệt tình như vậy?” Hạ Diệp nhìn anh, ánh mắt long lanh, gương mặt có chút buồn.
“Điều đó sẽ ảnh hưởng đến em.

Hơn nữa, người ép buộc anh chia tay chính là bà ta.

Nếu lúc đó anh không làm như vậy, anh không dám chắc bà ta sẽ làm gì nguy hiểm với em.

Bởi vì lúc đó anh chưa đủ để chống lại bà ta, cho nên không thể làm gì khác.” Vương Minh Thần nắm chặt lấy đầu vai cô, ánh mắt chân thành, vô cùng hối lỗi.
Hạ Diệp cảm thấy tâm trạng đang tụt dốc, trong đầu xuất hiện vô vàn suy nghĩ.
“Vậy nên… Tiểu Diệp, tha thứ cho anh.

Anh thực sự vẫn còn yêu em.” Giọng anh trở nên ấm áp, sau đó, anh ôm chặt lấy người cô.
Hạ Diệp đứng yên bất động, môi khẽ mím, tim đập càng ngày càng nhanh.

Lúc này, cô thật sự không biết nên làm gì cho phải.

Cô nên tha thứ cho anh hay là trách anh đây?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play