Sơ Sênh nghe vậy liền gật gù đồng ý, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cô chỉ mang theo túi xách và vài đồ dùng trang điểm cần thiết, sau đó cùng Lâm Ngọc bước xuống dưới tầng trệt.
Lâm Ngọc xoay xoay chìa khóa trong tay, vừa đi vừa hỏi Sơ Sênh:
- Em dự tính khi nào thì sẽ kết hôn?
Lâm Ngọc chớp chớp hai mắt, nhìn Sơ Sênh không rời.
Bây giờ khắp nơi, ai ai cũng biết cô là vợ sắp cưới của ông trùm Ngạn Bách Ngôn, vị thế trong giới giải trí lại càng được củng cố và tăng thêm nhiều bậc.
Sơ Sênh chỉ cười trừ, đáp qua loa:
- Em chưa nghĩ đến chuyện này!
Lâm Ngọc muốn hỏi thêm nữa, nhưng cuối cùng đành nén lại tính tò mò, cùng Sơ Sênh mở cửa xe bước vào.
Lần này, Lâm Ngọc phụ trách lái xe.
Đoạn đường đến công ty S khá thuận lợi, chủ yếu là đường cao tốc.
Do vậy, hai người đến điểm hẹn sớm hơn dự tính.
- Tình tiên sinh là giám đốc công ty thể thao S.
Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành bàn bạc cụ thể về thời gian, cát - xê và kế hoạch lên ca khúc.
Sơ Sênh gật đầu, mở cửa bước xuống xe.
Hoa viên của công ty S vô cùng rộng rãi và thoáng đãng.
Ngay giữa sân trước là đài phun nước hình con rồng ngậm quả bóng cao hai mét được đúc bằng vàng nguyên chất.
Đây cũng chính là biểu tượng cao quý có một không hai, đại diện cho giới thể thao toàn quốc.
Các vận động viên theo đủ mọi loại bộ môn đi đi lại lại không ngừng nghỉ, hăng say tập luyện thể dục để khởi động cơ thể.
Lâm Ngọc bị toàn những "múi" là "múi" làm cho hoa cả lên, hết đưa mắt nhìn chằm chằm vào thân thể cường tráng của các vận động viên lại tham lam nuốt nước bọt ừng ực.
Đến nỗi, Sơ Sênh xấu hổ thay, phải đưa tay bẹo lên hông Lâm Ngọc cảnh cáo.
- Xôi thịt béo bở như thế này, không được thưởng thức thì thật phí!
Lâm Ngọc thở dài đáp.
Họ được nhân viên phụ trách tiếp khách dẫn lên tầng năm, là nơi giám đốc Tình Vu làm việc.
Cộc...!cộc...
Nhân viên đưa tay gõ lên thành cửa ba tiếng.
Chưa đầy một phút sau, phía bên trong phòng liền vang lên giọng nói khàn khàn của Tình Vu.
- Mời vào!
Sơ Sênh cùng Lâm Ngọc bước vào.
Vừa trông thấy cô, Tình Vu lập tức đứng dậy, tay bắt mặt mừng săn đón:
- Hoan nghênh, hoan nghênh cho công ty chúng tôi rất nhiều.
Ca sĩ Sơ Sênh, được cô đồng ý nhận lời biểu diễn, tôi quả thực rất mừng!
Tình Vu tuổi đời trên dưới năm mươi, tuy nhiên tóc ông chưa bạc, nếp nhăn cũng rất mờ, trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.
- Xin chào! Giám đốc Tình!
Sơ Sênh cũng vui vẻ chào hỏi lại ông, đặt túi sang một bên, ngồi xuống phía đối diện.
Tình Vu rót cho cô và Lâm Ngọc ly trà phổ nhĩ quý hiếm, mùi thơm dịu ngọt lan tỏa khắp không gian, cực kỳ dễ chịu.
Ông nở nụ cười hiền lành, trực tiếp vào thẳng vấn đề:
- Bên công ty đã gửi lời mời qua email cho cô.
Chẳng là, năm ngày nữa, chúng tôi sẽ mở lễ trao giải cho các vận động viên đạt thành tích cao tại cuộc thi thể thao Châu Á.
Lần này, lễ trao giải sẽ được phát sóng trực tiếp trên các đường kênh toàn quốc.
Sơ Sênh ồ lên một tiếng, tỏ vẻ rất đỗi kinh ngạc xen chút ngưỡng mộ.
Ngừng một chút, giám đốc Tình tiếp tục nói:
- Chúng tôi rất ngưỡng mộ tài năng cùng tầm ảnh hưởng lớn của tiểu thư Sơ Sênh.
Vì vậy lần này, rất mong cô sẽ đích thân biểu diễn ca nhạc, mở màn cho lễ trao giải.
- Tôi sẽ cố gắng hết mình!
Sơ Sênh mỉm cười đáp.
Lần này hát live trực tiếp, cô chắc chắn phải dưỡng giọng cho thật tốt để khiến cho buổi lễ thành công tốt đẹp nhất.
- Thời gian biểu diễn cụ thể sẽ được bố trí như thế nào, thưa ông?
Lâm Ngọc mở giấy bút ra ghi chép, ngẩng đầu hỏi ông Tình.
Ông Tình mở tập hồ sơ, rút ra một tờ giấy đã được đánh máy cẩn thận, trao lại cho cô.
- Đây là toàn bộ các việc quan trọng mà chúng ta cần phải làm.
Vì tiết mục của tiểu thư Sơ Sênh sẽ được biểu diễn tại phần mở màn nên tương đối gấp.
Có điều gì thắc mắc, cô có thể hỏi thêm tôi.
Sau khi đọc đi đọc lại lịch trình, Sơ Sênh cũng không cảm thấy quá khó.
Cô gật đầu, đồng ý với những thỏa thuận mà ông Tình đưa ra.
Chỉ riêng có một việc, Sơ Sênh muốn được trực tiếp tới khảo sát sơ qua bố cục sân khấu, từ đó tìm ra vị trí biểu diễn cho phù hợp.
Nghe cô bày tỏ mong muốn, giám đốc Tình lập tức gật đầu ngay, bèn đứng dậy dẫn cô tới phòng dự định tổ chức trao giải.
Sân khấu dự trù nằm ở phía sau dãy nhà làm việc.
Thì ra, nơi đây được chia làm hai phân khu lớn.
Phía trước là dãy VIP, là nơi làm việc của các lãnh đạo cấp cao cùng hệ thống phòng tập cho đội tuyển vận động viên.
Phía sau là sân khấu trao giải, đồng thời cũng là khu vực tổ chức thi đấu trong nước cho các cuộc biểu diễn cấp quốc gia.
Khán đài vô cùng rộng lớn, màu sắc chủ đạo là màu đỏ sang trọng với một trăm dãy ghế phủ voan đỏ.
Nhìn bậc thềm cao rộng trước mắt, Sơ Sênh có chút hồi hộp.
Cô nhẹ nhàng bước chân lên từng bậc thềm, đứng chính giữa sân khấu, đảo mắt quan sát khắp khán đài, cảm tưởng như bản thân cô lọt thỏm trong không gian mênh mông.
Hai mắt Sơ Sênh nhẹ nhàng khép lại, đôi môi anh đào mấp máy từng giai điệu của bài hát sắp ra mắt, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
Đột nhiên, từ phía sau lưng cô chợt xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển quen thuộc.
Cô ta dừng lại bên cạnh Sơ Sênh, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ nét tà ác kinh động, đắc ý nhếch môi cười nhạt:
- Chúng ta lại gặp nhau, Nghiêm Sơ Sênh!.