Song Dưỡng Thủy: “Con hiểu.”
“Dù sao thì con hãy nhớ rằng, bố mẹ đều rất yêu con, yêu ba anh em các con.” Dương Lưu Thư lại nói, “Vừa nãy bố nói mấy ngày sau, có chuyện gì các con phải tự giải quyết, đó là mục đích chính của chuyến đi lần này. Nhưng bố mẹ chỉ là muốn cho các con trải nghiệm một chút, cảm nhận được rằng cuộc sống của rất nhiều người không hề dễ dàng, chứ cũng không phải muốn các con bị thương ở đây để mà nhớ thật lâu. Các con đều còn nhỏ, nếu thật sự gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng mà không đủ tự tin để giải quyết, thật ra có thể nhờ đến sự giúp đỡ của bố mẹ. Đừng sợ, nên như vậy. Nhớ nhé, bố mẹ luôn là những người yêu thương các con nhất, sẽ mãi mãi đứng phía sau các con.”
Khóe miệng Song Dưỡng Thủy hơi cong: “Con biết. Mẹ, con đói rồi, con đi ăn cơm trước đây.”
“Ừ. Mau đi đi.”
--
Cúp máy đi ăn cơm, cả đám trẻ đều đói lả, những món ăn dân dã đơn giản cũng ăn một cách hết sức ngon lành.
Nhưng có một điểm tốt, dáng vẻ khi ăn của mọi người cũng coi như lịch sự. Cho dù là nghịch ngợm như Quyển Quyển, một khi đã ngồi vào bàn ăn, cũng sẽ trở nên đặc biệt yên lặng, rất thục nữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play