Thẩm Tinh lúng túng: " Vậy tôi vào nhà trước ".

Nói rồi cũng không đợi anh trả lời cô đã nhanh chóng chạy vào nhà giống như phía sau có thú dữ đuổi theo vậy.

Mặc Quân Đình nhìn theo bóng lưng cô khóe môi khẽ cong lên.

...

Thẩm Tinh về đến phòng thì thở phào nhẹ nhõm, cô không ngờ ánh mắt của Mặc Quân Đình lại sắc bén tới vậy, ban nãy cô cứ có cảm giác đã bị bóc ra từng lớp vậy, suýt nữa thì bỏ của chạy lấy người rồi.

Cô lấy điện thoại mở khung chat với Lạc Dư nhập một dòng chữ: " Chồng của vô đúng là không phải người" nghĩ nghĩ Lạc Dư ở phòng thí nghiệm không quản ngày đêm, cái tin nhắn này chưa biết tới tháng năm nào mới được phản hồi thì cô lập tức xóa hết rồi đóng khung chat lại.

Đúng rồi anh ta là thần tiên trên trời tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể chạm, Điều quan trọng phải nhắc ba lần tuyệt đối không thể đến gần. Nhắc nhở bản thân xong Thẩm Tinh cũng bình tĩnh lại, cô nhận được thông báo từ quản lý.

Cô nhận lời mời tham gia vào chuyến lưu diễn của dàn nhạc Vinia Justegae. Buổi hòa nhạc sẽ tổ chức vào cuối tháng 8 tới ở Pari.

Thẩm Tinh xem kĩ bản hợp đồng, thấy trên đó không có cái tên khiến cô chán ghét thì lập tức đồng ý, dù sao đối với sinh viên mới tốt nghiệp như cô tìm được công việc phù hợp cũng khó. Nếu để Diệp Thư nghe thấy chắc cô ấy sẽ cảm thấy cực kì khinh bỉ cô. Rõ ràng là cô nàng nào đó lười chảy thây ra không chịu làm việc lại còn đổ lỗi cho không có việc.

Còn quản lý của Thẩm Tinh sau khi nhận được tin tức thì vui mừng đến nỗi nước mắt lưng tròng. Cô nàng này rốt cuộc cũng muốn làm việc, thật sự nhiều lúc anh cũng có suy nghĩ xem kiếp trước có phải anh đã mắc nợ gì với cô hay không mà kiếp này phải làm việc như trâu để trả nợ. Anh không thể phủ nhận được tài năng của Thẩm Tinh thậm chí anh cho rằng thiên phú của cô đủ để đánh bại hết tất cả những cái người được gọi là sinh ra vì piano ngoài kia. Nhưng mà nhược điểm của cô nàng lại rõ như ban ngày chính là cực kì lười. Anh không hiểu rõ ràng ngày nào Thẩm Tinh cũng luyện tập không nghỉ nhưng mỗi khi nhắc đến công việc thì tính tình đại tiểu thư của cô nàng lại nổi lên chính là mấy hôm nay em bị mẹ mắng nên tâm trạng hơi xấu không thể phát huy tốt nên sẽ không tham gia. Hôm sau lại trời mưa quá nên tâm trạng em lại hơi xấu,..bla bla. Tóm lại chính là tâm trạng xấu nên không đi làm. Anh thực sự hoài nghi chẳng lẽ thói quen của nhà giàu đều như vậy sao, đi làm lấy niềm vui tùy tâm trạng.

 Lâu dần cũng thành quen, hôm nay anh cũng chỉ mang tính cầu may mà thôi không ngờ tâm trạng của vị đại tiểu thư này lại tốt bất thường như thế.

...

Bên này Mặc Quân Đình làm việc ở thư phòng làm việc

Anh nhấc điện thoại lên bấm một dãy số: " Điều tra giúp tôi về Lạc Dư ".

Để điện thoại xuống bàn Mặc Quân Đình thả lỏng nhắm mắt dưỡng thần, anh nhớ lại khung cảnh ban nãy, cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó đã phá kén chui ra mà thứ này lại khiến anh cảm thấy không thoải mái. Đối với những nhân tố không xác định như vậy nếu không thể nắm nó trong lòng bàn tay anh thà rằng sẽ hủy diệt chứ tuyệt đối không để chúng tồn tại.

Từ trước tới nay anh đối với mọi thứ đều lạnh nhạt, có rất ít thứ có thể khiến anh để tâm. Kết hôn cũng vậy, khi đó mẹ anh muốn anh muốn cưới một người vợ, anh cảm thấy không sao cả. Dù sao anh đối với phụ nữ cũng không có hứng thú cho nên lấy ai cũng không quan trọng, cho nên Lạc Dư muốn làm một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa anh cũng không phản đối. Anh luôn cảm thấy tình yêu quả thực rất vô nghĩa lại khó hiểu, giống như cha anh đối với mẹ anh nuông chiều có đủ nhưng mẹ nói đó không phải tình yêu mà là sự bù đắp. Thứ tình yêu mà bà cần vốn không phải như vậy. Mẹ còn nói sau này anh thực sự gặp được một người khiến anh cam tâm tình nguyện vì người đó mà thay đổi, anh sẽ hiểu tình yêu là gì. Nhưng lúc đó anh đã trả lời mẹ như thế nào nhỉ. Tình yêu chẳng tốt đẹp gì, nên con chẳng muốn gặp người đó đâu.

Nhưng hôm nay hình như anh đã gặp được, cảm giác so với lần đầu gặp cô thực khác biệt giống như hai người khác nhau vậy. Lần đầu tiên anh nổi lên lòng chiếm hữu với một người như vậy. Anh thật muốn đem cô giam lại, để cô chỉ thuộc về một mình anh, chỉ có thể cười với anh.

Mặc Quân Đình hiểu rõ bản thân mình cần gì. Nếu là thứ anh không thích dù cho có đẹp cỡ nào anh cũng sẽ không để mắt tới nhưng một khi đã là thứ anh muốn thì tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay. Mà Lạc Dư hôm nay chính là một trong số đó.

Một lát sau có email gửi về hòm thư của anh, Mặc Quân Đình mở ra rồi nhìn một lượt hoàn toàn không vấn đề. Nhìn ảnh chụp của Lạc Dư rõ ràng là giống nhau nhưng lại có gì đó là lạ anh không giải thích được. Hình như anh đã bỏ qua gì đó, hôm nay anh cảm thấy Lạc Dư có phần trẻ hơn, lại nhìn bức ảnh này là chụp từ ba năm trước "

Điều này có thể nói rõ người đang ở trong nhà kia vốn không phải Lạc Dư mà là một người khác cô ta thuê để đóng giả.

Mặc Quân Đình tắt máy tính anh nhắm mắt lại đến khi mở ra một lần nữa, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play