Bên trong khán phòng to lớn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Giai bên trên sân khấu
Thẩm Giai nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của mẹ, cô ta nắm chặt tay ánh mắt bình tĩnh hít sâu một hơi đánh xuống phím đàn đầu tiên sau đó bàn tay uyển chuyển di động trên những phím đàn, từng thanh âm lần lượt phát ra nhẹ nhàng rung động.
Căn phòng rộng lớn vang lên nhưng giai điệu trầm vắng, mọi người đều thả lỏng lắng nghe những nốt nhạc trầm ấm.
Sau khi kết thúc Thẩm Giai hít sâu một hơi đứng lên cúi chào rồi bước xuống khán đài.
Bên dưới vang lên từng tràng vỗ tay nồng nhiệt, cô ta vui vẻ nhìn về phía Bạch Dao. Bà ta hài lòng gật đầu với cô.
Từng giọng nói bàn tán sôi nổi cũng dần nổi lên:
"Quả thực không tệ, không hổ danh là sinh viên của nhạc viện hàng đầu thế giới "
"Đúng vậy, Thẩm Giai đã mang lại cho tôi sự kinh ngạc rất lớn, tôi đoán cô ấy sẽ được chọn."
"Tôi ngược lại muốn nhìn xem Thẩm Tinh đàn như thế nào đấy, không phải phương đông có câu nói đừng nhìn mặt mà bắt hình dong sao".
Thẩm Tinh và Trình Lâm đứng gần đó không nhịn được phì cười.Thẩm Tinh cũng nhịn không được cảm thấy quái dị mà quay đầu liếc nhìn về phía người phát ra âm thanh.
Cô chỉ thấy một chàng trai là con lai với mái tóc vàng chói mắt nói đang mỉm cười với cô gái bên cạnh.
Thôi được rồi dù sao cũng không liên quan đến cô. Tốt nhất là nên tém tém lại chút
Ở bàn giám khảo Mathews tán thưởng không thôi ông ta trò chuyện cùng với Bạch Dao:
"Cô gái này thực sự không tệ, thiên phú rất tốt".
Bạch Dao mỉm cười:" Đâu có ngài quá khen rồi".
Mathews lắc đầu:" Cô bé rất có năng lực so với cô năm đó cũng sắp đạt tới nửa thành rồi đấy".
Bạch Dao:" Con bé vẫn cần phải tập luyện nhiều ".
Mathews quay sang hỏi Tô Vân:" Tô, bà cảm thấy cô bé thế nào"
Tô Vân chỉ khẽ cười:" Cô bé xác thực không tệ " sau đó không nói thêm gì nữa. Nói xong bà lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tinh, hi vọng cô bé lần này sẽ cho bà một sự bất ngờ.
Mà Jane lại nhận được ánh mắt đắc ý của John, anh cũng chẳng buồn phản ứng, chỉ cười nhếch mép một cái, quả thực cô gái này rất có tài nhưng điều đó vẫn còn chưa đủ. Anh đoán rất nhanh bọn họ sẽ bị vả mặt thôi.
Đến lượt Thẩm Tinh, Trình Lâm ném cho cô một ánh mắt cổ vũ, Thẩm Tinh gật đầu rồi chầm chậm bước đến bên cạnh cây đàn piano màu trắng sữa.
Cô theo thói quen đưa bàn tay nhẹ lướt trên những phím đàn, từng thanh âm với những âm sắc khác nhau lần lượt vang lên.
Hai bàn tay nhẹ nhàng chạm vào phím đàn, tiếng nhạc vang lên mọi âm thanh dần biến mất chỉ còn lại khúc nhạc đang trầm bổng làm say lòng người.
Thẩm Tinh như thoát ra khỏi thế giới thực tại mà bước vào thế giới của chính mình. Cô giống như đã hòa vào trong bản nhạc, cũng đem mọi người cùng chìm vào nó.
Tác phẩm thi đấu lần này chính là nhạc khúc bản sonata ánh trăng huyền thoại của Beethoven.
Dưới bàn tay của cô đây không chỉ là bản nhạc bình thường mà nó dường như đã chứa đựng một sự giao thoa mới đem tất cả mọi người cùng kéo đến một nơi chỉ có ánh trăng sáng dịu dàng và tiếng nhạc trầm bổng say xưa.
Tất cả mọi người giống như say trong một giấc mơ vậy cho tới khi kết thúc vẫn chưa có một ai tỉnh mộng.
Chỉ có Tô Vân mỉm cười gật đầu nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu, rốt cuộc ngôi sao này đã tìm lại được ánh sáng của chính mình.
Trong khán phòng im lặng một cách kì lạ, đến khi Thẩm Tinh đứng dậy cúi chào mọi người mới sực tỉnh, một tiếng vỗ tay vang lên sau đó là hàng ngàn tiếng vỗ tay khác vang lên như sấm.
Mathews cũng đầy kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Tinh, trong mắt toàn là kinh diễm. Cô gái này chính là sinh ra vì dương cầm.
Bấy giờ từng âm thanh bình luận lại điên cuồng bắt đầu nổi lên
"Ta quỳ a… Mịa nó! Thật trâu bò mà! Đây quả thực là cầm trang bị đi tàn sát thôn tân thủ"
"Đúng vậy, mới vừa rồi tôi tưởng màn trình diễn của Thẩm Giai đã là hoàn mỹ lắm rồi nhưng so với Thẩm Tinh mà nói còn phải xưng cụ ".
"Cách trình diễn của Thẩm Giai quả thật rất hoàn mỹ, tôi biết kỹ thuật của cô ta rất tốt, nhưng mà Thẩm Tinh, cô ấy hoàn toàn không phải là trình diễn nữa, cô ấy có thể dùng âm nhạc để lay động cảm xúc của mọi người khiến cho người ta không tự nhủ được mà nhập mộng "
"Cái này chính là sự khác biệt đấy, cảm xúc cực nhỏ nhưng lại mang đến hiệu quả cực lớn"
"Quá kích động, quả nhiên ánh mắt của Jane đích thực không tồi a".
"Tóm lại chính là hai người bọn họ không cùng đẳng cấp a"
...
Trong góc, Thẩm Giai nghe mấy câu nghị luận kia thì bàn tay đang nắm chặt khẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.
Bởi vì mục tiêu của mẹ cô ta là bồi dưỡng cô ta trở nên ưu việt hơn so với Nasteria nên Thẩm Giai từ nhỏ đã xem Thẩm Tinh trở thành một bức tường cần phải vượt qua. Cô ta tự cho rằng mình dù không được mười phần như cô ta thì ít nhất cũng đã có bảy tám phần rồi.
Nhưng hôm nay được tận mắt thấy mới biết hóa ra hành động của mình trước kia buồn cười biết bao nhiêu, cả người y như rơi vào hầm băng.
Mà anh chàng tóc vàng hoe ban nãy nói sai mấy câu thành ngữ bên cạnh cũng coi như biết chút chuyện, không nhịn được mà thầm so sánh, sự chênh lệch giữ Thẩm Giai và Thẩm Tinh... này cũng quá lớn rồi.
Được rồi vẫn còn một người có sắc mặt không được đẹp cho lắm. Chính là Bạch Dao rõ ràng bên trong đang tức muốn ứa máu mà bề ngoài vẫn phải ra vẻ bình tĩnh. Ngày hôm nay đã làm cho bà ta nhớ lại hơn hai mươi mấy năm về trước người kia cũng vậy, thiên phú và năng lực của người đó khiến người ta thán phục không thôi. Rõ ràng...
Thẩm Tinh nhìn lướt qua Bạch Dao thấy được khuôn mặt giả vờ của bà ta thì cô bỗng cảm thấy tâm trạng mình tự nhiên vui bất ngờ.
Hừ muốn coi cô là quả hồng mềm mà bóp sao, cũng không thèm lượng sức thử xem lực tay có đủ không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT