Thẩm Tinh:" Không có gì. Đột nhiên tôi cảm thấy giữa mẹ anh và mẹ tôi thật giống nhau đấy.
Mặc Quân Đình:" Là sao".
"Chính là cả hai người đều lấy phải một người chồng chẳng ra gì cả và có liên quan đến người yêu cũ đấy." Thẩm Tinh có chút khinh thường khi nói đến điều này.
Mặc Quân Đình lẳng lặng nhìn cô, Thẩm Tinh lại nhìn vào qua cửa sổ ngắm cơn mưa ngoài kia, trông có chút cô đơn. Cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ lúc này lại bất lực giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
"Mẹ của anh vẫn còn rất may mắn đấy bởi cha anh đã yêu bà thật lòng.
Nói sao nhỉ, năm đó mẹ tôi và người phụ nữ đó đều là sinh viên xuất sắc của đại học A đấy. Mẹ tôi có cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu nhưng vì cha tôi bà đã quyết định ở lại.
Anh biết không bà dùng cả thanh xuân cùng ông ta vượt qua sóng gió vậy mà đến khi người đàn bà đó trở lại ông ta lại sẵn sàng vứt bỏ chúng tôi để đi cùng bà ta.
Thật buồn cười đúng không, mẹ tôi đánh đổi mười năm cuối cùng lại chẳng nhận được gì. Ờ mà cũng không phải không có. Mặc Quân Đình anh đoán thử xem kết quả như thế nào.
Mặc Quân Đình lắc đầu:" Như thế nào".
Thẩm Tinh mỉm cười:" Anh sẽ không đoán được đâu".
" Khi ông bà ngoại tôi biết chuyện, ông ấy đã trực tiếp đến Thẩm gia dạy cho cha tôi một trận. Còn ông bà nội tôi rất thương mẹ tôi, họ cảm thấy có lỗi với bà nên đã đuổi cha tôi ra khỏi Thẩm gia. Còn mẹ tôi vẫn là Thẩm phu nhân đương nhiên tài sản của Thẩm gia sau này cũng sẽ thuộc về tôi. Thế nào đặc sắc chứ"
Mặc Quân Đình gật đầu, kết quả này anh quả thực cũng không nghĩ tới được.
Thẩm Tinh nhìn anh nói:" Cho nên sau chuyện này tôi đã rút được ra hai kết luận".
Mặc Quân Đình ôn hòa nhìn cô:" Là gì".
"Thứ nhất chính là đàn ông trên đời này chẳng có ai là người tốt cả".
Mặc Quân Đình:"..." Anh là người cực kì tốt đấy.
" Đó là do em toàn gặp phải người xấu tôi" Anh nhỏ giọng phản bác.
Thẩm Tinh liếc anh một cái:" Có lẽ vậy nhưng trên đời này, nhân sâm thì ít mà rễ tre thì nhiều, muốn gặp được người đàn ông tốt chắc còn khó hơn lên trời đấy".
Mặc Quân Đình:"..." Em không cần lên trời, nhìn thẳng sang hướng hai giờ là có rồi.
Anh lúng túng khi " Vậy điều thứ hai là gì".
Thẩm Tinh cười ha ha:" Ừm thứ hai sao chính là tôi sau này phải lấy một người nghèo hơn tôi".
Mặc Quân Đình khó hiểu:" Tại sao lại thế ".
Thẩm Tinh mở to tròn đôi mắt nhìn anh:" Anh nghĩ sao ông bà nội tôi lại đuổi cha tôi ra khỏi nhà, dù gì thì cũng là con trai họ đẻ ra mà. Bác cả tôi năm đó đã uy hiếp họ nếu như không cho mẹ tôi một cái công bằng, bác ấy sẽ để cho Thẩm gia phá sản.
Thẩm gia dù gì cũng là cơ nghiệp truyền đời, ông tôi đương nhiên cũng không nỡ cho nên trong lúc nóng giận đã đuổi cha tôi ra nước ngoài.
Cho nên tổng kết lại sau này tôi có lấy người nghèo một chút, nếu người đó dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến cho hắn thân bại danh liệt.".
Mặc Quân Đình nghe xong thì trực tiếp ngây ngẩn cả người. Mặc gia ở Việt quốc tuy không dám xưng số một nhưng cũng khó có gia tộc nào có thể vượt qua, anh như vậy có thể qua vòng gửi xe không.
"Khụ được rồi em đi ngủ trước đi" Mặc Quân Đình thu dọn đồ rồi ra ngoài.
Thẩm Tinh có chút ngạc nhiên nhìn anh:" Anh chưa ngủ sao".
Mặc Quân Đình lắc đầu:" Tôi còn chút việc chưa làm xong".
Đến khi Mặc Quân Đình ra khỏi phòng Thẩm Tinh mới ôm lấy lồng ngực, cảm nhận nhịp tim nhanh một cách bất thường cô lắc đầu. Thẩm Tinh mày tỉnh táo một chút. Tất cả chỉ là phù du thôi, hoa trong gương trăng trong nước đập một cái là liền tan, sau này mày rời khỏi rồi hai người sẽ chẳng có bất cứ điều gì liên quan cả, những thứ đó cũng sẽ không thuộc về mình, cho nên đừng có nhen nhóm hi vọng gì nữa, giữ vững lập trường một chút nào.
Nghĩ nhiều quá nên sau đó Thẩm Tinh liền không tài nào ngủ được. Cô loay hoay một lúc cũng không tài nào chợp mắt nổi, cô vươn tay tới đầu giường với lấy chiếc máy tính Mặc Quân Đình đặt sang một bên khi nãy tiếp tục xem phim.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT