Trải qua chuyện ở sân phơi nắng và chuyện vừa rồi, Khương Du đã đại khái thăm dò tính cách của Chu lão tam.
Chu lão Tam giữ mặt mũi rất kĩ, cho nên vừa rồi cô chỉ ám chỉ Chu Kiến Anh bị đàn ông bắt nạt, ngay cả hỏi Chu lão tam cũng không hỏi Chu Kiến Anh một câu, cũng không tra kĩ chuyện này là thật hay giả, càng không nghĩ tới muốn giúp Chu Kiến Anh đòi lại công bằng, phản ứng đầu tiên của ông ta là muốn đè loại xấu này xuống.
Hoàn toàn không suy nghĩ tới cảm thụ của Chu Kiến Anh, cũng khó trách Chu Kiến Anh không chịu nổi.Loại người ích kỷ đến cực điểm lại cực độ để ý mặt mũi, sẽ có thiết lập cha dượng tốt, ông ta cũng không có khả năng ở bên ngoài đánh cô một trận, cho nên Khương Du căn bản không sợ ông ta.Chờ trong sân chỉ còn lại người Chu gia, Chu Kiến Thiết trẻ tuổi khí thịnh cầm cây gậy dựng lên trên hàng rào, nhắm ngay Khương Du: "Đều là do đồ sao chổi này, cút cho ông dây, về Khương gia của mày đi!”Nếu không phải tìm Vương Hiểu để hiểu rõ tình huống của Khương gia, biết đó cũng là một ổ sói, Khương Du mới không kiên nhẫn ở bên này cọ qua lại với người Chu gia, đã sớm thu dọn chăn ga giường rời đi.Lúc này còn phải chu toàn với người Chu gia.
Khương Du cố ý làm bộ làm tịch sợ không nhẹ, co rúm lại, quay đầu lại, hoảng sợ kêu to: "Đừng đánh em, đừng đánh em..."Bên kia hàng rào, con dâu và con gái nhà Vương lão Ngũ cách vách Chu gia còn cả hai đứa trẻ nghịch ngợm, mười con ngươi đen láy đang nằm sấp trên đầu tường, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Chu gia bên này.
Cậu bé nhỏ nhất có vóc dáng tương đối thấp, hai tay nắm trên tường, sức lực không đủ lớn, lại vừa mới mưa, tường rất trơn trượt, cậu bé nhào tới một tiếng ngã xuống, mông nở hoa, đau đến mức cậu oa oa khóc lớn.Bị người ta xem náo nhiệt, trên mặt Chu lão tam không nhịn được, lập tức quát lớn Chu Kiến Kiến một trận: "Nói bậy gì vậy? Khương Du cũng là em gái của con, lại nói bậy bạ, ra ngoài trước cho ông đây!”Chu Kiến Thiết bỏ gậy xuống: "Cút thì cút, cha cầu xin con, con cũng không trở lại!”"Được rồi, mày có đi thì vĩnh viễn đừng trở về!" Chu lão tam tức giận đập bàn, "Một người hai người đều muốn làm phản!”Bữa trưa muộn hôm nay có hơi nặng nề, Chu lão tam và Phùng Tam Nương hình như đều không có khẩu vị gì, Chu lão tam chỉ ăn một chén đã đặt đũa xuống, Phùng Tam Nương vẫn lưu ý nhất cử nhất động của ông ta, thấy ông ta không ăn thêm chén nữa, thì vội vàng và hết cơm trong chén, đứng dậy thu dọn bàn.Ăn cơm trưa xong, Chu lão tam đi phơi nắng.Chờ sau khi ông ta đi, Khương Du cầm chén, lại vào phòng bếp múc thêm một chén cơm, ngồi trên ghế nhỏ trong phòng bếp, bưng chén ăn.
Trưa nay Phùng Tam Nương làm cơm khoai lang, nhưng hạt gạo chỉ đếm trên đầu ngón tay, đều là khoai lang, rất ngọt, ngẫu nhiên ăn một bữa cũng không tệ lắm, thân thể Khương Du này quá kém, cô đương nhiên phải ăn nhiều hơn chút, tranh thủ sớm dưỡng thân thể này thật khỏe mạnh.Trong nhà vì cô mà nháo thành như vậy, cô còn có thể vô tâm vô phế ăn từng chén từng chén, Phùng Tam Nương có hơi mất hứng.
Đặt bát đũa xuống đứng trước mặt cô, thở dài nói: "Tiểu Du, con sao lại không hiểu chuyện như vậy.
Kiến Anh ở bên ngoài chịu uất ức, con cũng nên về nhà nói cho người lớn biết, làm sao có thể to tiếng được? Đây không phải là hại Kiến Anh sao? Chú Chu con vẫn luôn đối xử với con như con mình, con cũng phải thông cảm cho ông ấy..."Khương Du ăn hai ba ngụm cho xong, đứng lên, bởi vì suy dinh dưỡng, cô phát triển không tốt, chỉ đến vai Phùng Tam Nương, Khương Du có hơi mất hứng, cô nhất định phải ăn nhiều hơn, ăn ngon hơn, thừa dịp còn đang phát triển tuổi cao hơn nữa."Thời cổ đại có một người đọc sách tên là Chu Dự, ông ấy muốn làm một nồi canh cá trạch, sau khi canh cá trạch sôi, Chu Dự mở nắp nồi lên, phát hiện có một con lươn hướng bụng lên trên, chỉ để đầu và đuôi trong canh sôi.
Ông ta mổ bụng cá ra, phát hiện bên trong có rất nhiều trứng cá, cá bảo vệ con, còn có thể như thế, mà mẹ thì sao? Con gái rơi xuống nước mẹ không quan tâm, Chu Kiến Anh năm lần bảy lượt tìm con gái mẹ bắt nạt, mẹ lại làm như không thấy, luôn la hét đối xử tốt với con gái, nhìn đôi tay của con gái bà và dáng người gầy như củi này đi, đây chính là thứ gọi là đối xử tốt à?”Khương Du vươn ra đôi tay đầy vết sẹo và vết chai, đưa ra trước mặt Phùng Tam Nương.
Nhớ chuyện bà ta sinh ra nguyên chủ, Khương Du vốn không muốn phản ứng với người phụ nữ này, hết lần này tới lần khác người phụ này lại luôn lải nhải không ngớt, không dứt, còn muốn dạy cô làm người, chuyện này không thể nhịn được..