Sau khi dự giờ hai ngày đầu tuần, Trúc được chỉ định một ca thực tập cuối tuần để giảng, sẽ là ca mà chú Chương dạy. Trước khi giảng, phải học thuộc tất cả những gì định nói, không được học vẹt kiểu sinh viên nữa, phải thả hồn vào nhân vật, như kiểu diễn viên tập thoại trước gương. Sau đó là tập viết bảng và trình bày trên bảng. Khốn khổ, chữ viết giấy không xấu nhưng viết bảng không quen, lượn lên lượn xuống, chữ to chữ nhỏ như bọn tiểu học. Mất thời gian với món này quá. Lần đầu tiên nói trước đám đông, cảm giác hồi hộp kinh khủng, tim đập thình thịch, hơi thở mờ hết cả kính cận. Cũng may sinh viên ngồi im lặng chứ lúc ý là không nhìn thấy ai nữa rồi, cứ nói theo kịch bản thôi. Cuối cùng cũng xong.
- Các bạn có thắc mắc gì không nhỉ? Vậy chúng ta bắt đầu làm nhé.
Xong, tranh thủ lúc bọn kia còn gấp giấy cân và tranh nhau cân hóa chất, Trúc lẽo đẽo theo chú Chương về phòng bộ môn, hồi hộp đợi nghe nhận xét.
- Có run không? Anh Lam hỏi.
Trúc vẫn thở hơi gấp, chưa hết hồi hộp:
- Có ạ, em vẫn tim đập nhanh này.
Chú Chương cười:
- Thế à, nhưng chú thấy không run nhé, run nội tâm thôi. Phong thái khá tốt, nói năng mạch lạc lắm, nhưng nói chậm hơn chút nhé. T𝑟𝙪𝐲ệ𝗻 chí𝗻h ở ﹎ T𝑟𝑈mT𝑟𝙪 𝐲e𝗻.VN ﹎
- Dạ, cháu cảm ơn chú.
Sinh viên chính qui ngoan lắm, gặp là chào, không dạy chúng nó cũng chào, học hành nghiêm túc. Tác phong nề nếp cẩn thận. Sinh viên hồi đó vẫn phải thi đầu vào nên chất lượng khá ổn. Nhưng lớp tại chức thì mệt thật, rất nhiều đứa yêu quái. Nhất là mấy đứa tầm tuổi Trúc. Lớp Trúc dạy ngày hè là các anh chị từ một tỉnh miền núi xuống học thực hành, lý thuyết đã học tại tỉnh họ. Lớp có hai tên tầm tuổi Trúc, một tên người đậm đậm, nhìn lì lì, tên Lâm. Một hôm, Trúc gọi tên này lên bảng, nó không thuộc bài. Hôm sau lại gọi, nó vẫn lại không thuộc bài. Trúc bực quá:
- Cuối giờ tôi sẽ hỏi lại anh toàn bộ qui trình và kiểm tra thành phẩm, nếu không đạt hoặc không trình bày được, anh sẽ phải thực tập lại.
Lâm bình thản trả lời:
- Cô thông cảm, em người dân tộc, học hành kém lắm, cô đừng kiểm tra em nữa. Ở nhà em chỉ chuyên làm "bùa yêu" cũng đủ sống nhưng mà vợ em cứ bắt phải đi học thêm cái nghề này.
Xong nó đi qua nói nhỏ:
- Tốt nhất cô đừng hỏi em, không thì cô phải lên bản em, cô mới giải được bùa yêu đấy.
Nói xong nó tủm tỉm về chỗ. Trúc hơi sốc. Ơ, thằng này láo nhỉ, lại dám dọa cả cô à. Để xem mày làm thế nào. Trúc nhìn xoáy vào nó, nhẹ nhàng thách thức:
- Vậy à, để xem bùa yêu của anh có giúp anh thi qua môn không nhé, tôi cũng khá tò mò đấy. Buổi sau lại lên bảng nhé.
Trúc nhe răng cười khiêu khích.
Thằng bé tắt điện, cúi gằm mặt vào quyển sách. Thằng ngồi bên cạnh, chắc đồng minh của thằng Lâm, ra xin thêm giấy cân rồi ra vẻ bí hiểm:
- Cô ơi, bùa yêu của nó làm chuẩn lắm, em từng đặt hàng rồi, cô có làm không, em bảo nó tính rẻ thôi?
À, hóa ra chúng bay cùng một bọn à, được rồi, túm một mẻ luôn. Trúc nghĩ xong hắng giọng:
- Tôi nghĩ anh tư vấn nhầm người rồi, tôi còn đang định thuê người trông xe đấy. Mà anh tên gì thế, trông mặt mũi sáng sủa thông minh thế này, không gọi hơi phí. Mai lên bảng đầu giờ nhé anh.
Lũ sinh viên hi hí cười:
- Bạn ý tên Tùng cô ạ.
Thằng Tùng nhăn nhở cười theo rồi trật tự hẳn. Nhìn mặt hai thằng có vẻ căng thẳng, trông đến buồn cười. Trúc thấy hay hay, đi ra bên cạnh trêu cho nghẹt thở luôn:
- Ô, anh Tùng chưa cân được gì à?
- Dạ, em nhường các bạn cân trước.
- Ôi, anh thật ga lăng, nhưng mà đừng đợi cân điện tử nữa, trước mặt anh có cân đĩa kìa. Anh cân đi, không là không kịp đâu, không xong phải thực tập lại đấy.
Không thấy nó ý kiến gì, Trúc lại vặn:
- Ủa, sao còn chưa cân, đừng nói là đến hôm nay mà anh vẫn chưa biết sử dụng cân đĩa nhé, tôi báo cáo trưởng bộ môn cho anh thực tập lại hết đấy?
Thằng bé hốt hoảng kéo cân ra, hí hoáy điều chỉnh, vặn ra vặn vào, thấy mãi không thăng bằng được cân, Trúc cười tủm tỉm, thì thầm đủ để nó nghe thấy:
- Tác dụng phụ của bùa yêu đấy hả?
Nó đỏ mặt, lúng túng quay ra:
- Hic, cô về phòng uống nước nghỉ ngơi đi, lát cô sang em sẽ cân xong ngay, em hứa với cô luôn.
Trúc quay sang thằng Lâm:
- Anh Lâm hướng dẫn anh Tùng nhé, cuối giờ tôi kiểm tra cả hai anh đấy.
Thằng Lâm gật gật, mặt như cái bị rách. Trúc suýt không nhịn được cười. Quay ra đe cả lũ:
- Các anh chị chú ý phải sử dụng cả cân đĩa thành thạo nhé, đi thi có chấm điểm thao tác đấy ạ. Tôi sang uống nước chút, có vấn đề gì cứ sang hỏi, không thì lát tôi lại sang hỗ trợ ạ.
- Vâng cô.
Dặn dò xong, Trúc đi ra, còn nghe loáng thoáng giọng mấy đứa con gái:
- Thấy chưa, còn trêu cả cô, ngu chưa, làm bọn tao vạ lây thì cho chúng mày ăn đòn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT