Lộc Bảo nghiêng người đối mặt với ông: “Vậy thì sư phụ cũng đừng khóc nữa!” Nói rồi bé còn thút thít mấy tiếng.Sau khi ba người biết sư phụ Lộc Bảo ở đây thì hơi tản ra, tránh đụng phải ông cụ.“Được, sư phụ không khóc.

Con nhìn nè, bây giờ sư phụ không sao rồi!” Đỗ Hành vừa dứt lời thì nước mắt cũng khô, ông còn nở nụ cười xấu xa bỉ ổi, chọc cho bé bật cười.Ba người thấy vẻ mặt bé thay đổi cũng khẽ thở hắt ra, mỗi giọt nước mắt của Lộc Bảo đều đâm vào tim bọn họ.Bé chụm tay đưa qua cho ông: “Vậy thì sư phụ uống hết cái này đi!”Ông nhìn mấy giọt nước mắt óng ánh trong tay Lộc Bảo, không cách nào cho vào miệng được.

Thứ này như nước bọt đã nhổ ra vậy, bảo uống vào lại ai mà không thấy ghê tởm?“Nhóc con à, sư phụ không cần uống thứ này, sư phụ…”“Không được, sư phụ nhanh uống đi!” Lộc Bảo sợ mấy giọt nước mắt khó khăn lắm mới hứng được sẽ biến thành khói, không ngừng thúc giục ông.“Không phải đâu nhóc con! Sư phụ thật sự không cần, không đến hai ngày là sư phụ sẽ hồi phục! Thật sự không cần uống đâu!” Cả người Đỗ Hành đều cự tuyệt.“Lộc Bảo muốn sư phụ hồi phục bây giờ cơ, nếu không… Nếu không… Nếu không Lộc Bảo sẽ khóc nữa đó!” Bé suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra được việc lấy nước mắt để uy hiếp ông.Bé vốn không phải đứa trẻ hay khóc, hồi nãy nhìn ông dần trở nên trong suốt, bé thật sự vô cùng sợ hãi.

Bé sợ sư phụ cứ vậy mà biến mất, bây giờ nói muốn khóc nhưng mắt lại không có nước mắt, nước mắt hồi nãy đã thu lại rồi.“Không thương lượng được hả?”“Không thể thương lượng!”“Thương lượng chút đi mà!”Đỗ Hành mà cũng làm nũng!“Oa… Oa… Oa…”Lộc Bảo gào khan.Nhóm ba người gần đó nhìn mà nóng ruột, thầm mắng trong bụng: Uống cái gì thì nhanh uống đi! Cho dù thứ Lộc Bảo hứng là thuốc độc thì bây giờ cũng phải uống!“Thôi thôi thôi… Thầy uống, thầy uống là được chứ gì?”Đỗ Hành thấy bé gào lên thì không thể nào chống cự nổi, kéo tay bé qua, cúi đầu liếm nước mắt vào lại.Trước đây ở với chủ nhân bị ông ép cực gắt, bây giờ nhận đồ đệ cũng bị ăn hiếp cùng cực.

Bây giờ ông còn muốn khóc hơn cả lúc nhớ chủ nhân nữa.Lộc Bảo nhìn cơ thể Đỗ Hành đục hơn một chút thì yên tâm nhiều, học dáng vẻ khi ông khen bé, vuốt tóc ông: “Sư phụ vậy mới ngoan chứ!”Nếu Đỗ Hành còn cơ thể con người, có lẽ ông đã bay lên trời rồi, bây giờ lòng ông cũng cảm thấy chịu không nổi!Nhóm ba người nhìn Lộc Bảo đã rạng rỡ trở lại, không còn lo nữa.

Trải qua đoạn nhạc đệm này, ba người cũng biết được sư phụ Lộc Bảo rất nghe lời bé!Cha Phương chỉ vào nơi Đỗ Hành đang đứng ở trước mặt bé, dò hỏi: “Lộc Bảo, sư phụ con chắc đang đứng ở đây đúng không?”Bé ngoan ngoãn gật đầu.Phương Hải quỳ sụp xuống, long trọng hành lễ hậu bối với vị trí của Đỗ Hành.“Vãn bối là gia chủ hiện tại của nhà họ Phương - Phương Hải, bái kiến tiền bối!”Hai anh em nhìn cha mình làm thế thì cũng cùng nhau bái lạy.Lộc Bảo ngơ ngác luôn, bé vẫn chưa hiểu lễ nghi từ đường lắm cho nên vô cùng tự hỏi sao cha và các anh lại quỳ lạy sư phụ, bình thường sư phụ cũng đâu có bắt bé quỳ?Nhưng bé thấy các anh quỳ lạy cũng rất biết điều mà quỳ xuống, cha và các anh là người lớn, bé cảm thấy mình phải làm theo bọn họ, còn tò mò nhìn trộm Đỗ Hành nữa.Ông cụ không hề bất ngờ, cái lạy này ông có thể nhận, nhưng lại không khỏi nhìn Phương Hải một cái tán thưởng vì hành động này.“Nhóc con, mọi người đều đứng lên đi!” Ông cụ thấy nhóc con không hiểu gì cũng làm theo thì rất vui mừng.

Bé quả là một khối ngọc đẹp, nhất định ông phải nhào nặn thật tốt.“Vâng ạ!” Lộc Bảo đứng bật dậy đỡ cha Phương đứng dậy.Tuy bọn họ không thể nghe Đỗ Hành nói chuyện nhưng từ câu trả lời của bé cũng có thể đoán được ý của ông cụ.Bốn người ngồi xếp bằng trên ghế, ông cụ cũng ngồi xếp bằng lơ lửng bên cạnh Lộc Bảo.Đỗ Hành lập tức bắt đầu kể về lai lịch của khối ngọc và cây bút lông, bé tiếp tục lặp lại..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play