Trời mới tờ mờ sáng Lộc Bảo đã tự tỉnh dậy, từ sau khi Đỗ Hành dạy bé Huyền khí pháp mỗi ngày bé đều dậy giờ này để luyện tập, sau khi luyện tập một tiếng đồng hồ bé xuống lầu tìm mẹ tán gẫu, ăn sáng rồi lại học y thuật.
Lộc Bảo nghe anh Cả nói anh đã đặt sản xuất một trăm bộ kim bạc, chỉ cần kim bạc về đến là bé có thể thực hành rồi, hiện tại toàn dùng kim bạc bình thường để luyện tập không đạt được kết quả.
“Tiểu Bốc dậy đi!” Ở bên cạnh giường của Lộc Bảo có một cái ổ nhỏ ấm áp, Tiểu Bốc đang nằm ngủ ở bên trong.
“Anh nói em nghe, đừng gọi-- anh dậy, đừng đánh thức anh, em nhớ kỹ đừng gọi-- anh dậy, đừng đánh thức anh,.
” Tiểu Bốc vẫn rapper một đoạn như thường lệ, cậu rụt đầu lại tiếp tục ngủ.
Mỗi ngày việc đầu tiên của Lộc Bảo khi thức dậy đó là gọi Tiểu Bốc dậy, mà Tiểu Bốc rap vài câu xong lại đi ngủ tiếp, Lộc Bảo cũng không quan tâm cậu có dậy hay không, bé đã nhảy nhót lên sân thượng luyện công pháp rồi, niềm vui của con nít chỉ đơn giản vậy thôi.
Thời tiết bây giờ còn rất lạnh Tiểu Bốc hoàn toàn không muốn rời giường, trừ khi thèm ăn cái gì đó ra thì cậu không muốn động đậy chút nào.
Nếu như Lộc Bảo gọi thì cậu còn có thể nhịn, nhưng nếu Đỗ Hành tiếp tục gọi thì cậu thật sự nhịn không nổi.
Sau đó hai người lại có một trận đấu võ mồm kịch liệt.
Cuối cùng Tiểu Bốc bị tức đến tỉnh cả người, theo như cách nói của Đỗ Hành mỗi ngày cãi nhau sẽ khiến tinh thần hưng phấn và tỉnh táo hơn.
Hôm nay là cuối tuần, về cơ bản những người không có việc gì sẽ về nhà.
Mấy năm trước trong lòng mọi người đều rất áp lực, có thể không về họ cũng sẽ tình nguyện chờ ở bên ngoài, nhưng bây giờ chỉ cần có thể về nhà họ đều nguyện ý trở về nhà sớm.
Cho nên cuối tuần nào trên bàn cơm của nhà họ Phương cũng rất nhộn nhịp, hơn nữa nhà họ Phương không có nhiều quy củ giống những nhà giàu khác, nhà họ Phương không tồn tại cái gì mà ăn không nói ngủ không nói.
Với lại có Lộc Bảo và Phương Nam Tinh ở đó nên trên bàn cơm nhà họ Phương luôn tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng.
Lộc Bảo ăn bữa sáng rất ngon miệng, có thể bởi vì những chuyện trải qua trước kia nên bé chưa bao giờ kén chọn, cái gì cũng có thể ăn rất ngon lành.
“Phương Lộc Trúc, anh đến tìm em chơi nè!” Văn Dật Dương vui mừng gọi Lộc Bảo.
Hôm nay mới sáng sớm Văn Dật Dương đã thức dậy muốn đi tìm Lộc Bảo chơi, Văn Chính Phong và Tịch Huệ đã đưa đến rồi.
Tịch Huệ có hơi ngại ngùng mở miệng: “Chú Phương, thím, thật ngại quá, sớm như vậy đã tới làm phiền mọi người.
”“Ăn sáng chưa? Chưa thì qua đây ăn cùng đi!” Mẹ Phương ăn xong rồi, lời nói vẫn luôn dịu dàng.
“Thím, chúng cháu ăn rồi, là Dật Dương đến tìm Lộc Bảo chơi!” Văn Chính Phong lễ phép nói, nếu không phải bởi vì con trai anh cũng không đến nỗi mới sáng sớm đã chạy đến nhà người khác.
“Văn Dật Dương anh chờ em một xíu, em sắp ăn xong rồi!” Trong miệng Lộc Bảo còn có đồ ăn nói chuyện cũng không rõ, bé cũng nhanh chóng tăng tốc ăn cơm.
Ba người nhà họ Văn đi theo sự hướng dẫn của người làm đi tới phòng khách đợi, không bao lâu người nhà họ Phương đã tới rồi, Lộc Bảo còn chưa đợi người lớn chào hỏi đã kéo Văn Dật Dương đi rồi.
Phương Nam Tinh thấy vậy cũng muốn lấy danh nghĩa là đi trông coi em gái xin đi chơi cùng, thế nhưng Phương Xuyên Bác lấy một cái hạt dẻ đánh vào đầu cậu: “Làm xong bài tập chưa? Chưa làm xong bài tập thì khỏi ăn cơm tối nữa!”Phương Nam Tinh khổ tâm cực kỳ, thật ra bài tập của cậu không nhiều nhưng bây giờ các anh thường xuyên trở về hơn bài tập của cậu tự khắc sẽ nhiều thêm, ai bảo trong nhà họ Phương bọn họ cậu là người có học lực kém nhất, bài tập về nhà đều do các anh sắp xếp.
Những người lớn cũng không quan tâm hai đứa trẻ đi chơi cái gì, Tịch Huệ ở lại phòng khách nói chuyện cùng hai vợ chồng Phương Hải, anh Cả, anh Hai, anh Sáu, anh Bảy và Văn Chính Phong chuẩn bị đi đánh tennis, nhà họ Phương có rất nhiều khu thể thao, thậm chí còn có một sân golf nhỏ.
.