Lý Phương cầm chi phiếu, đang chuẩn bị đến sòng bạc lật bàn tiếp thì nhận điện thoại của Lâm Xuân, nghĩ đến chân của Lâm Xuân còn đang bị thương nên bà ta quyết định về nhà trước, trên đường về nhà còn mua một miếng thịt heo thật to.
"Anh Xuân, anh xem em mang đồ ăn ngon về cho anh…" Lý Phương vừa mở cửa vừa vui vẻ nói với Lâm Xuân, nói còn chưa hết câu thì đã bị hai người vạm vỡ khống chế lại, mỗi người giữ một tay.
"Ồ! Thịt heo mua cũng nhiều đấy nhỉ, tiền nợ ông đây thì tính bao giờ trả?" Đầu trọc mỉa mai nói với Lý Phương, trong lòng cũng ngập tràn phẫn nộ, Lộc Bảo bị hai kẻ này bỏ đói đến mức gầy như vậy, tại sao lại không cho Lộc Bảo ăn thịt!Khi thấy rõ người trước mặt mình là ai, Lý Phương còn cảm thấy có phần may mắn, lúc bà ta không có tiền ở sòng bạc thì toàn là đầu trọc cho bà ta tiền, trong khoảng thời gian này còn giúp đỡ bà ta rất nhiều, bà ta cười đùa nói với đầu trọc.
"Anh Cường, em có tiền, cha ruột của con gái em có rất nhiều tiền, ông ta mới cho em tiền, anh cứ yên tâm, chờ em lật bàn rồi sẽ trả lại tất cả cho anh!"Đầu trọc được gọi là anh Cường nghe vậy lập tức cười to, nhìn chằm chằm vào bà ta cho đến khi thấy bà ta run rẩy, lúc này trong lòng Lý Phương mới bắt đầu cảm thấy hốt hoảng.
Lúc này bọn đàn em mới lấy tấm chi phiếu kia từ trong túi của Lý Phương ra rồi đưa cho anh Cường.
Nhìn thấy chi phiếu bị lấy mất, Lý Phương vô cùng gấp gáp: "Anh Cường, em xin anh, đừng lấy chi phiếu, đây là tiền vốn của em, em gỡ vốn rồi thì sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho anh, anh Cường…"Anh Cường không kiềm chế được nữa, vung ta ra tát Lý Phương mặt mũi chảy đầy máu, mắt nổ đom đóm, răng cũng rụng mất hai cái.
Nếu không phải làm theo kế hoạch từ bên trên chỉ đạo thì anh ta đã muốn đánh Lý Phương từ lâu rồi, dạng người như bọn họ, chẳng thèm quan tâm xem đối phương có phải là phụ nữ hay không, Lý Phương làm ra những chuyện như vậy với Lộc Bảo cũng đủ để đánh chết bà ta rồi!"Con mẹ mày còn muốn gỡ vốn nữa cơ đấy, số tiền năm mươi triệu này chỉ là tiền lãi mà thôi!" Nói xong vỗ một xấp giấy vay nợ lên đầu Lý Phương: "Giấy trắng mực đen rõ ràng, đã đến kỳ hạn ba ngày, không có thì dùng tay để trả nợ.
"Hai tay Lý Phương bị chém đứt, tiếng hét thảm thiết thê lương vang vọng rất xa, hàng xóm xung quanh chẳng ai dám ra xem cả, tất cả đều đóng cửa sổ vào hết.
Lý Phương không ngờ rằng những người này lại ác đến như vậy, không chừa cho người ta một đường lui nào cả, Lâm Xuân lại chửi ầm bà ta lên, bây giờ ông ta vừa tàn tạ vừa què, giờ lại không có nhà nữa.
Sau khi ném hai vợ chồng Lâm Xuân ra con đường núi vắng vẻ xong, anh Cường lập tức gọi điện thoại cho Phương Xuyên Bách.
"Tổng giám đốc Phương, đã giải quyết xong chuyện rồi, sau này bọn họ chỉ có thể ăn xin sống qua ngày, sáng sớm mai tôi sẽ trả lại cho anh chi phiếu này!""Chi phiếu thì không cần đâu, anh vất vả rồi, giữ lại cho các anh em uống rượu đi!""Đây là bổn phận nên làm thôi, tuy nhiên bọn họ đối xử với cô chủ như vậy, tôi tự hỏi rằng trừng phạt như này có nhẹ quá không?""Bọn họ bắt Lộc Bảo ăn xin, vậy trước hết cứ để cho bọn họ nếm thử mùi vị của ăn xin đã!" Thông qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Phương Xuyên Bách, hiển nhiên rằng vợ chồng Lâm thị như thế này vẫn chưa đủ để cho anh nguôi giận.
"Hiểu rồi!" Anh Cường hiểu rõ, sau này sẽ sắp xếp anh em chăm sóc thật tốt cho bọn họ!Anh Cường tên đầy đủ là Võ Cường, sinh ra đã là trẻ mồ côi, năm mười tám tuổi đánh nhau bị trọng thương, Phương Hải đã cứu anh ta.
Phương Hải thấy anh ta vừa can đảm vừa trung thành nên đã giữ lại bên người, anh ta rất trung thành với nhà họ Phương, người ngoài gọi anh ta là Cường đầu trọc.
Bây giờ tất cả sản nghiệp giải trí của Phương thị đều được anh ta quản lý, lúc đầu việc xử lý vợ chồng Lâm thị không cần anh ta phải ra mặt, tuy nhiên việc này có liên quan đến cô chủ nên anh ta vô cùng tức giận, rất muốn giết chết bọn họ!.