"Tiểu Lộc Bảo ơi, con gái ngoan của cha, con thế nào rồi!" Cha Phương gấp đến mức nức nở, ông không thể trải nghiệm cảm giác sợ hãi này thêm lần nữa, ông cũng không dám tưởng tượng ra cảnh mất đi Lộc Bảo thêm lần nữa sẽ như thế nàoLộc Bảo nhìn thấy cha như thế này thì càng thêm phần tự trách: "Cha ơi, con xin lỗi, sau này Lộc Bảo sẽ ngoan ngoãn, không làm cho ta tức giận nữa đâu!"Phương Hải ôm Lộc Bảo, cảm thấy yên tâm hơn, ông cưng chiều nói: "Cha không tức giận, cha chỉ đang lo lắng cho Lộc Bảo mà thôi, sau này Lộc Bảo có đi ra ngoài thì nhất định phải nói cho cha biết đấy!" Khi nói với Lộc Bảo, ông cười đến mức nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau.
Phương Quân Thiên đứng ở đằng sau không thể nhìn nổi nữa, khi phát hiện ra Lộc Bảo một mình đi ra ngoài, rõ ràng là cha già vô cùng tức giận, lúc trên đường tới đây còn nói rằng nhất định phải cho Lộc Bảo một bài học để em ấy nhớ thật lâu, thế mà bây giờ trông có giống như đang dạy dỗ không hả?Nếu như đổi lại là chín người anh em bọn họ thì mông đã nở hoa từ lâu rồi.
Một tay Lộc Bảo ôm rùa đen, tay còn lại ôm cổ cha Phương, âm thanh cười khanh khách của bé vang vọng rất xa.
Phương Quân Thiên ghi lại thời khắc ấm áp này rồi gửi vào nhóm, lúc này đám người mới bình tĩnh lại.
Lộc Bảo quay trở lại bệnh viện, ở cửa phòng bệnh đã bị cha Phương sắp xếp hai người vệ sĩ, ông vô cùng sợ hãi.
Lộc Bảo lật qua lật lại rùa đen nhỏ để nhìn, bé rất tò mò làm thế nào mà cậu có thể biến từ người thành rùa đen.
"Đừng lắc qua lắc lại nữa, anh sắp nôn đến nơi rồi!" Rùa đen nhỏ ghét bỏ kháng nghị.
"Rùa đen nhỏ, sao anh có thể biến thành người được zạ?" Lộc Bảo vô cùng tò mò về chuyện này!Bùm một phát, rùa đen nhỏ đã biến thành người, ho một tràng dài, đang định nói chuyện…Đỗ Hành bình chân như vại nói: "Đồ con rùa này, tốt nhất là cậu đừng xuất hiện dưới hình dạng con người, ở thời đại này, chắc chắn những người chuyên gia kia sẽ mổ xẻ cậu ra để nghiên cứu.
""Cảnh cáo ông, Tiểu Đỗ Tử, đừng có gọi tôi là đồ con rùa, tôi có tên tuổi đàng hoàng, tên tôi là Tiểu Bốc, tên do chủ nhân ông đặt cho tôi đấy!" Miệng thì nói rõ là hùng hổ nhưng cơ thể lại biến thành một con rùa đen nhỏ! ╮(╯▽╰)╭"Vậy ta gọi cậu là Tiểu Bốc, cậu gọi ta là sư phụ.
""Dựa vào đâu chứ! Ông mà lợi dụng tôi, tôi sẽ hạ độc cho ông chết!" Rùa đen nhỏ nổi trận lôi đình.
"Dựa vào việc ta là sư phụ của Lộc Bảo!" Đỗ Hành đắc ý nói.
Rùa đen nhỏ khinh thường hừ một tiếng: "Tổ tiên của nhà họ Phương là chủ nhân của ông, ông lại bảo cháu gái của nhà họ Phương gọi ông là sư phụ ư?""Chủ nhân gì vậy ạ?" Tiểu Lộc Bảo nghe thấy vậy thì ngơ ngác.
Con rùa chết tiệt này, Đỗ Hành mắng rùa đen nhỏ tám trăm lần: "Ta nói này Tiểu Bốc, vậy cậu có thể gọi ta là Lão Hành được không?" Ông giả vờ như không nghe thấy Lộc Bảo nói gì, nói với rùa đen nhỏ.
Nhìn vẻ thắng lợi kia của rùa đen nhỏ, Lộc Bảo thấy vô cùng đáng yêu, một con rùa đen nhỏ mà cũng có biểu cảm phong phú như vậy: "Vậy em cũng sẽ gọi anh là Tiểu Bốc nhé!""Đủ rồi đấy!" Vẻ nịnh nọt ấy khiến cho Đỗ Hành vô cùng tức giận.
"Lộc Bảo ơi, Lộc Bảo, con gái của mẹ, con đang ở phòng nào thế?" Lúc này đột nhiên giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Từ sau khi trải qua một lần sinh tử, Lộc Bảo phát hiện ra rằng thính giác và thị giác của bé tốt hơn trước kia khá nhiều, hơn nữa bé cảm thấy mình cũng thông minh hơn trước kia rất nhiều, giống như đã thức tỉnh vậy.
Đây là giọng nói của Lý Phương, mẹ nuôi của bé, nghe thấy giọng nói chứa đựng tình cảm dạt dào này khiến cho Lộc Bảo sợ hãi không thôi.
Phương Thành xuất hiện ở quầy lễ tân ngăn cản Lý Phương đang gào lên, chất vấn: "Ai cho bà vào đây?"Lý Phương đánh giá Phương Thành, quả nhiên là người có tiền, nhìn quần áo mà xem, giày da này, còn cả đồng hồ màu xanh lục này nữa, tất cả đều là đồ cao cấp đắt tiền đó nha.
Y tá ở quầy còn chưa kịp trả lời thì Lý Phương đã cướp lời: "Hẳn ông là cha ruột của Lộc Bảo nhỉ, tôi là mẹ của Lộc Bảo, à, là mẹ nuôi!" Nhìn thấy sắc mặt của Phương Thành, bà ta vội vàng đổi giọng: "Ba năm vừa qua, toàn là tôi khổ cực nuôi Lộc Bảo khôn lớn, ông để cho tôi gặp Lộc Bảo một lúc thôi, Lộc Bảo ở đâu trong số các phòng bệnh này?".