1.

Tên ta là Hoa Doanh, là một cây hoa đào tu thành tiểu yêu. Ở trên thân cây của ta có một con thanh xà quấn lấy quanh năm, tên hắn là Tả Liễu.

Ngọn núi chúng ta đang sống tên là núi Vô Vi, truyền thuyết kể có một vị tiên nhân đã từng sống ở đây. Có phải là thật hay không thì ta không biết, nhưng nơi này có phong thủy rất tốt.

Ta với Tả Liễu tu luyện mấy trăm năm, cuối cùng cũng khai thông linh trí. Sau khi khai thông linh trí, tất nhiên chúng ta phải đối mặt với thiên kiếp. Với pháp lực của bọn ta, tám chín phần mười đều rất có thể sẽ không thể đương đầu nổi. Cho nên, cả hai chúng ta đều muốn ăn thịt đối phương để tăng tu vi.

Đây đã là lần thứ ba mươi sáu Tả Liễu muốn ăn thịt ta rồi. Hắn quấn đuôi rắn quanh người ta, thè cái lưỡi đỏ tươi ra. Dưới ánh mặt trời, đôi đồng tử đen láy của hắn tỏa ra tia sáng gian ác mê hoặc lòng người.

Trong lòng ta sợ gần chết, nhưng trên mặt lại cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, vì thế mới có một màn mở đầu kia.

Tả Liễu lớn lên quả thực rất anh tuấn, pháp lực cũng mạnh hơn ta một chút, nhưng hắn lại có một nhược điểm chí mạng, chính là rất thẹn thùng.

Mỗi khi dưới tàng cây có nữ nhân đi ngang qua, Tả Liễu sẽ nhanh chóng bò lên ngọn cây, ngẩng đầu về phía mặt trời, trông ta giống như mọc ra thiên tuyến trên người vậy.

Lần này hắn lại muốn ăn thịt ta, bất đắc dĩ ta chỉ có thể lại dùng chiêu mỹ nhân kế. Ta cười "ha ha" một tiếng, xoa xoa hai tay, nhìn về phía Tả Liễu, trao cho hắn một ánh mắt quyến rũ.

"Ta có phải nữ nhân không, ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao?"

Tả Liễu nhíu mày, ghét bỏ liếc ta một cái, sau đó nhanh chóng trượt xuống dưới thân cây bỏ chạy. Hắn chạy nhanh thật, nhưng với đôi mắt tinh anh của ta, dù khoảng cách có xa cũng có thể thấy tai hắn đỏ bừng. Ta thở phào, hừ, bạn nhỏ à, muốn đấu với ta sao.

Ta rung rung cành, nhổ rễ cây lên xoay một vòng hóa thành hình người. Cứ như vậy cũng không phải cách. Mỗi lần đều là thừa dịp ta biến về nguyên thể cắm rễ tu luyện, Tả Liễu bèn đến gần rồi quấn ở trên thân cây của ta. Vừa cùng ta tu luyện vừa như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ta, chuẩn bị sẵn sàng ăn thịt ta.

Tuy rằng trong quá trình tu luyện ta rất tập trung, cũng liên tục đề phòng hắn, nhưng không có cách nào cứ đề phòng mỗi ngày như vậy được. Ngộ nhỡ có ngày nào đó ta thất thần, lười biếng, chẳng phải sẽ chết trong miệng Tả Liễu sao?

Không được, ta phải nghĩ ra biện pháp khác. Nhưng đầu óc của ta thật tệ, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt. Ta nghe nói con người rất thông minh, nên ta quyết định xuống núi một chuyến, tìm con người hỏi thử.

2.

Dưới chân núi có một thị trấn nhỏ, ta đi dạo trong trấn hai ngày, hỏi thăm mọi người trong trấn xem ai là người thông minh nhất ở đây.

"À, đương nhiên là Bàng đại nhân rồi."

"Bàng đại nhân còn lợi hại hơn Huyện lệnh nhiều. Tất cả các vụ án trong trấn đều do ông ấy phá. Chính ông ấy là người đã phá vụ án thím Lưu nhà bên lấy trộm con gà mái già trong nhà Hoàng lão đầu. Thật sự rất lợi hại."

Tất cả mọi người đều nói như vậy, vì thế ta đã đến huyện nha tìm Bàng đại nhân. Ta rất cẩn thận đứng ở cửa huyện nha, nhìn xung quanh một hồi, cho đến khi thấy có người đánh vào cái trống lớn ở cửa, sau đó bước vào trong.

Một lúc sau, người ở bên trong bước ra, bên ngoài lại có người tới đánh trống, sau đó cửa lớn lại mở ra, người đánh trống kia đi vào.

Quao, vậy ra đây chính là gõ cửa mà con người hay nói đó sao?

Ta gật gật đầu hiểu ra, nắm vạt váy, kiên nhẫn đứng chờ ở một bên. Qua một lúc lâu, người bên trong rốt cuộc cũng đi ra. Ta vội đi lên, rút dùi trống ra bắt đầu dùng sức mà đánh.

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Ba tiếng, cửa lớn mở ra, ta thích thú bước vào.

"Uy —— vũ ——"

"Người dưới công đường là ai, muốn tố cáo chuyện gì?"

Sai nha đứng thành hàng hai bên, trong tay mỗi người bọn họ cầm một cây gậy. Trước mặt ta là một cái bàn, một người đàn ông trung niên có chòm râu dê đang nheo mắt nhìn ta.

Ta mím môi, có chút khẩn trương nói.

"Xin chào, ta tìm Bàng đại nhân."

Người kia sửng sốt, tầm mắt nhìn sang bên cạnh. Ta cũng quay đầu nhìn theo, thấy cạnh bàn làm việc của ông ta bày một cái bàn nhỏ, có một thanh niên nước da trắng ngần đang ngồi đấy cầm bút viết gì đó trên giấy.

"Cô nương, cô tìm Bàng mỗ có chuyện gì?"

Xem ra hắn ta chính là Bàng đại nhân. Đúng là còn rất trẻ, thái độ cũng thực ôn hòa.

"Bàng đại nhân, hàng xóm lúc nào cũng muốn ăn thịt ta, ta phải làm sao đây?"

"Cô nói gì?"

Mọi người sửng sốt nhìn ta.

3.

Huyện lệnh ngồi sau bàn cũng đứng bật dậy.

"Cô nương, cô nói rõ ràng hơn đi, ai muốn ăn thịt cô?"

Oa, tất cả mọi người rất nhiệt tình nha. Đều bày ra điệu bộ muốn giúp đỡ ta, ta thực sự cảm động, kể lại hết thảy mọi chuyện.

Chẳng qua, ta lại giấu nhẹm chuyện chúng ta là yêu tinh. Ta chỉ đơn thuần thôi, cũng không phải đồ ngốc nha.

Khi ta kể chuyện, ta cảm thấy rõ ràng tất cả các ánh mắt của mấy tên nam nhân nhìn ta đều không thích hợp, có mấy tên quan sai còn che miệng cười trộm.

"Ha ha, hóa ra cô nương nói ăn là ý này à ——"

Bàng đại nhân ý vị thâm trường nói.

"Cô nương, các ngươi một người là trai chưa vợ, một người là gái chưa chồng, Huyện nha chúng ta cũng không quản chuyện này được."

Chuyện này thì có liên quan gì đến kết hôn vậy trời. Ta gấp gáp, đi qua kéo ống tay áo Bàng đại nhân.

"Quản không được thì ít nhất ngươi cũng phải giúp ta nghĩ ra kế sách gì đối phó hắn chứ."

Bỗng trên mu bàn tay ta truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó ta thấy sắc mặt Bàng đại nhân thay đổi. Hắn ta nheo mắt quan sát ta từ trên xuống dưới một lần rồi gật đầu.

"Được, ta sẽ giúp ngươi nghĩ kế sách đối phó hắn, nhưng ngươi phải chờ ta xong việc quay lại. Hiện tại ta không thể chậm trễ việc thẩm vấn những vụ án sau."

Ta thở phào, vẫy tay, thành thành thật thật đi ra cửa ngồi. Ngồi đến khi chân trời giăng kín mây đỏ, Bàng đại nhân mới xuất hiện.

"Đi thôi."

Ta đi theo hắn ta vào tiểu viện, Bàng đại nhân dẫn ta đến bên cạnh một cái giếng.

"Cô nương, cô nhìn xem, kế sách cô cần nằm ở dưới kia."

Ta thò đầu nhìn xuống, thì sau lưng chợt có một lực rất mạnh truyền tới. Ta hét lên một tiếng, không kịp phản ứng đã ngã xuống dưới giếng. Trên đỉnh đầu lóe lên một tia sáng màu bạc.

Khuôn mặt Bàng đại nhân ẩn ở phía sau tia sáng, rồi từ từ lộ ra, nhìn khá đáng sợ.

"Yêu nghiệt to gan, lại dám tới trần gian làm loạn!"

Bị hắn ta nhắc nhở, ta mới nhớ ra mình là một yêu quái. Gấp gáp hít một hơi rồi bay lên.

"Á!"

Tia sáng màu bạc trên đỉnh đầu ta đột nhiên phát ra vô số tia sét, đan xen lẫn nhau tạo thành một tấm lưới tinh xảo, nổ vang về phía ta.

Ta bị sét đánh nằm ngã trên mặt đất, sau lưng bị cháy một mảng, cảm giác đau nhức truyền đến, xém chút bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play