Nửa đêm, Lục Hạ lén lút đến phòng của Bạch Dương, muốn xem thử tại sao lúc nãy cậu lại nổi giận như vậy! Khi nãy cô ấy cảm thấy cậu như biến thành một người khác vậy!
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, người bên trong đang chật vật với chuyện gì đó, rất lâu mới mở cửa.

Vừa nhìn thấy Lục Hạ, Bạch Dương muốn đóng chặt cửa lại, nhưng lại bị cô ấy ngăn cản, nhỏ nhẹ hỏi:
_ Thư kí Bạch, anh bị sao vậy? Là em mà, đâu có ai ở đây đâu! Anh không muốn gặp em sao?
_ Lục Hạ, không phải như vậy! Bây giờ đã khuya như vậy rồi, em đi lại một mình sẽ không tiện.

Với lại, chúng ta đều mệt cả, mau vào nghỉ ngơi đi!
_ Là thật vậy sao?
Bạch Dương gật đầu, ánh mắt hờ hững của cậu khiến cô ấy đau nhẹ trong lòng.

Cảm giác mất mát lạ thường nhưng lại không thể giải thích được!
Lục Hạ rời đi, Bạch Dương đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa ngồi xuống sàn.

Hai tay ôm đầu, cảm thấy mình thật hèn nhát.

Người mình thích ngay trước mắt, vậy mà lại nhẫn tâm đẩy cô ấy ra xa hơn.
......................
_ Vậy mọi người đến đây là do có thiệp mời sao? Thế mà chẳng ai hay biết gì cả!
_ Chị cũng không ngờ đến, người mời lại là Conal đấy! Sophia cũng chẳng tin là chị có mặt ở đó!
_ Mà hai người có xích mích gì ở quá khứ sao?
Phương Tiểu Tuyết ngưng lại, ánh mắt đảo qua đảo lại, chẳng dám nhìn thẳng vào Chu Phỉ.

Thấy tình hình không ổn nên cô đánh sang chủ đề khác!
_ Lý Nhất có nhắn tin cho hai người không? Không biết chuyện trong nước thế nào rồi!
_ Ngày mai về nước, hai người họ nhất định sẽ không đấu lại Mộ Trạch Đông.

Với lại, Điệp Ninh đang mang thai, động thai sẽ không tốt cho đứa bé.
_ Tôi đặt vé rồi, sáng mai bay sớm.
Thẩm Tử nói xong cùng Phương Tiểu Tuyết về phòng.

Chu Phỉ cũng mệt mỏi đi vào phòng tắm, thay nhanh bộ váy trên người ra.

Đứng vài tiếng trong bữa tiệc, khiến cả người cô ê ẩm hết, thật chẳng muốn đi mấy bữa tiệc mà!
Cốc! Cốc! Cốc!
Vương Thiên Minh gõ cửa, chẳng biết là chuyện gì nhưng không nói không rằng, muốn mở cửa đi vào! Không biết là vô tình hay cố ý, cửa đã bị cô khóa chặt.
Chu Phỉ nhíu mày khó hiểu, từ trong nói vọng ra:
_ Vương Thiên Minh , nếu như không muốn ngủ sofa thì an phận một chút cho em.

Nếu không, đến ngủ chung phòng cũng không có đâu!
Nghe hiểu ý cô nói, anh không làm phiền nữa, đi đến ngồi xuống ghế, mắt vẫn hướng về cửa phòng tắm.

Mỉm cười lắc đầu, nói nhỏ:
_ Đây là kiểu tổng tài sợ vợ trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình sao?
Cạch! Cánh cửa phòng tắm mở ra, Chu Phỉ không quan tâm kẻ nào đó đang thất thần ở sofa mà đi đến giường ngủ.

Vương Thiên Minh nở nụ cười bất lực, nhìn về phía thân thể nhỏ nhắn trên giường.
_ Bảo bối, anh đói.
Không hề có câu trả lời, người nào đó vẫn im lặng bất động.

Vương Thiên Minh kiên nhẫn, nói tiếp:
_ Vợ ơi, anh chưa được ăn khuya.
Vẫn như cũ, cô đã đi sâu vào giấc ngủ từ bao giờ.

Vương Thiên Minh đi đến ngồi xuống mép giường, nhìn cô đang say giấc, anh không làm phiền nữa! Đắp chăn qua một lượt rồi cũng chui vào ôm lấy cô.
......................
Mộ Trạch Đông chẳng biết lấy đâu ra can đảm, lại một mình đi đến Chu thị tìm Chu Phỉ.

Lý Nhất là người tiếp đón, vậy mà hắn ta còn không biết điều, còn nói nặng lời với Lý Nhất.
_ Người như anh mà cũng có tư cách tiếp đón tôi sao? Mau gọi Chu Phỉ ra đây!
_ Mộ tổng, tôi là giám đốc điều hành ở đây, Chu tổng không có mặt, tôi là người tiếp đón anh là đúng.

Còn về chuyện có tư cách hay không, anh không thể nói là được!

Bụp...
Mộ Trạch Đông tức giận với thái độ của Lý Nhất, thế nhưng chẳng thể làm được gì ngoài đập bàn xả giận.

Lý Nhất vẫn thông thả ngồi uống trà, mặc kệ hắn ta muốn làm gì thì làm.
_ Lý Nhất, lâu không gặp lại, anh lại ngông cuồng như vậy! Có phải bị lây nhiễm với tính cách của Vương Thiên Minh rồi không?
_ Tất nhiên là không.

Bởi vì, nói chuyện với người như anh, không thể dùng tính cách bình thường mà đối đãi được!
_ Khốn kiếp, anh...
Lý Nhất đưa tay lên làm hành động im lặng, ánh mắt hướng ra cửa, ý bảo hắn ta cố gắng nghe tiếng động ở bên ngoài.
Mộ Trạch Đông cũng nhìn theo, tiếng bước chân của nhiều người đang ngày một gần hơn.

Ánh mắt lo sợ của hắn càng làm cho Lý Nhất phải hứng thú với màn kịch sắp diễn ra.
Cạch! Tiếng mở cửa phòng họp vang vọng, căn phòng to lớn vừa rồi chỉ có hai người, vậy mà bây giờ lại như một đoàn phim sắp chiếu.
Chu Phỉ và Vương Thiên Minh dẫn đầu, phía sau còn có năm người khác! Đội hình hùng hậu như vậy, Mộ Trạch Đông lại chỉ có một người.

Hắn ta thấy mình có lẽ bị trúng kế, vô thức cười lớn, chỉ tay về phía tất cả mọi người, nói lớn:
_ Hừ, các người ỷ đông hiếp yếu, tôi đến đây chỉ muốn gặp Chu Phỉ bàn chuyện, các người mà muốn làm gì thì tôi sẽ kiện đấy!
_ Vậy được, anh mau đi kiện đi! Anh không thấy những kẻ đối đầu với tôi đều bị tôi tống vào ngục sao? Anh cũng không ngoại lệ đâu!
Mộ Trạch Đông lo sợ với câu nói đầy ẩn ý của Chu Phỉ, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, nhìn cô quát lớn:
_ Chu Phỉ, cô không bằng không chứng, muốn đưa tôi vào tù? Cô nghĩ mình là ai chứ? Phải rồi, Vương Thiên Minh, vợ anh để quên khuyên tai ở chỗ tôi, tôi muốn trả lại cho chủ của nó.
_ Đấy là bằng chứng anh muốn hại vợ chồng tôi đấy, Mộ tổng.
Vương Thiên Minh không thèm để ý đến chuyện hắn vừa nói, nhanh miệng nói ra tất cả để hắn phân tâm.

Mộ Trạch Đông như hóa đá, đưa tay mở nhẹ viên kim cương trên chiếc bông tai, một máy ghi âm giấu kín bên trong đã hiện ra trước mắt.
Hai mắt hắn mở to, hết nhìn lên lại nhìn xuống, miệng muốn cười nhưng lại chẳng cười nổi, muốn khóc cũng chẳng có lấy một giọt nước mắt.

Bất lực đến cùng cực, hắn quăng bông tai xuống sàn, ra sức đạp lên nó, nói lớn:
_ Đồ khốn kiếp, các người dám tính kế tôi, các người phải trả giá.

Chu Phỉ, cô đi chết đi!
Mộ Trạch Đông lao đến như một cơn gió, muốn thẳng tay bóp chết Chu Phỉ.

Vương Thiên Minh đã nhanh tay hơn, thẳng chân đạp hắn ngã ra sàn.
_ Mộ Trạch Đông, anh chuẩn bị ăn cơm nhà nước đi, còn muốn động vào vợ tôi, tội càng thêm tội.
_ Mộ tổng, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến chuyện buôn bán người để lấy hợp đồng làm ăn.

Còn có những chuyện anh đã gây ra với đối tác làm ăn và nhiều chuyện khác! Mời anh theo chúng tôi về đồn để hợp tác điều tra.
_ Không, tôi không có, tôi thật sự không có.

Các người không được bắt tôi, tôi không có tội mà.

Tôi không có tội.
Tất cả đều đồng loạt nhìn theo hắn ta, ác giả ác báo, luật nhân quả không chừa một ai.

Làm chuyện tán tận lương tâm, rồi cũng sẽ trả giá cho những chuyện mình làm.
_ Chị, thông báo cho Mỹ Oánh, bảo cô ta đến đồn cảnh sát làm chứng cho chuyện của chị cô ta.
_ Được, chị sẽ thông báo ngay.
_ Mọi người vất vả rồi, Lý Nhất, Bạch Dương và Lục Hạ, ba người được nghỉ ngơi ba ngày.

Thông báo xuống dưới, tất cả nhân viên đều được nghỉ ngơi ba ngày.
_ Tốt quá, chị Phỉ Phỉ thật tốt, chúng em sau khi nghỉ ngơi xong, sẽ quay lại làm việc hăng hái hơn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play