Hạ Di ngồi trong phòng trang điểm, ánh mắt nhìn mình trong gương chẳng biết suy nghĩ của cô ta là gì! Lát sau, một người đàn ông ăn mặc kín đáo đi vào, trong phim trường mọi người cũng đã về hết, hắn ta đưa đến trước mặt Hạ Di một tệp giấy, giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông vang lên:
_ Hạ tiểu thư, đây là toàn bộ những thông tin về cô gái tên Chu Phỉ kia.
_ Được, anh có thể về!
_ Hạ tiểu thư, cô chưa đưa tiền cọc còn lại.
Hạ Di chẳng hẹp hòi gì mà không đưa đúng số tiền, cô ta còn kèm theo cho hắn vài ngàn tệ, hắn ta vui mừng cúi người chào rồi rời đi!
Hạ Di nhìn tệp giấy trên bàn không khỏi tò mò cầm lên xem, xem sơ lược thông tin của Chu Phỉ, cô ta nhếch mép cười rồi tự nói:
_ Chu Phỉ, mấy năm nay tao cũng chẳng thể lọt vào mắt xanh của Thiên Minh vậy mà mày lại được sự ưu ái này! Tao nhất định sẽ không để mày được sủng ái mãi đâu!
Hạ Di ngồi lại một một lúc rồi cũng rời đi, cô ta ngồi vào xe rồi cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, giọng nói có vẻ rất thích thú.
_ Mộ Trạch Đông, anh có hứng thú hay không cùng tôi hợp tác?
_ Hợp tác? Chuyện gì?
_ Tôi nghe nói anh có hứng thú với Chu Phỉ, tôi giúp anh một tay có được cô ta, anh giúp tôi có được Thiên Minh.
Mộ Trạch Đông suy nghĩ giây lát rồi cũng chấp nhận:
_ Được! Nhưng Vương Thiên Minh cũng có gì ngoài tiền đâu mà các cô lại cứ một mực muốn có chứ?

_ Anh thì hiểu cái gì về tình yêu?
Hạ Di nói rồi cúp máy, ánh mắt nhìn vào màn đêm xa xăm, gương mặt chẳng để lộ chút suy nghĩ nào! Cô ta lái xe đi mất.
Chu Phỉ ngồi trên giường đọc sách, anh ngồi làm việc thì nhận được tin nhắn nặc danh, nội dung cũng chẳng có gì hay ho:
_ Vương tổng, giữ vợ cho tốt vào nha?
Khuôn mặt anh đen lại, chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác bất an vào bữa tiệc sắp tới.

Anh là có nên đem cô theo hay không? Hay là như lời người kia nói, giữ vợ cho tốt vào!
Chu Phỉ nhìn khuôn mặt chẳng tốt đẹp tí nào của anh liền đoán ra được có người lại đang quấy rối anh, giọng nói ngọt ngào của cô vang lên giữa màn đêm.
_ Đừng suy nghĩ, mặc kệ họ đi anh!
_ Em biết anh đang suy nghĩ gì sao?
_ Không biết là có chuyện gì nhưng em biết là không phải chuyện tốt, đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện sẽ ổn!
Vương Thiên Minh không nghĩ rằng cô sẽ nói như vậy, nhưng dù có chuyện gì thì anh và cô cũng sẽ cùng nhau vượt qua.

Chu Phỉ bắt đầu buồn ngủ, nên đã lăn ra ngủ mất, anh làm việc một lúc lâu mới thấy cô đã ngủ, đi đến chỉnh lại tư thế cho cô rồi chính mình cũng chui vào chăn.
Sáng hôm sau, Vương Thiên Minh muốn đến công ty nhưng lại bị Đào Ánh Ngọc ngăn lại không cho đi, anh hỏi:
_ Mẹ, con còn có cuộc họp.
_ Hôm nay mẹ đưa Phỉ Phỉ đi shopping, con ở nhà đi với mẹ và con bé, trưa hẳn đến công ty!
_ Sao hai người không tự đi được, con cho vệ sĩ theo sau!
_ Không, con không đến một buổi cũng không thể phá sản được, ở yên đó mẹ lên gọi Phỉ Phỉ!
_ Mẹ gọi cô ấy dậy con liền đến công ty.
Đào Ánh Ngọc cũng biết ý mà ngồi lại phòng khách xem tivi đợi cô dậy, khoảng nửa tiếng sau mới thấy cô thả nhẹ bước chân đi xuống, trên người cũng đã thay đồ chuẩn bị đi.

Thấy Vương Thiên Minh vẫn còn ở nhà cô đi đến thắc mắc hỏi:

_ Anh không đi làm sao?
_ Mẹ không cho, bắt buộc hôm nay phải làm vệ sĩ cho em và mẹ!
_ Không cần như vậy, anh đến công ty đi, mẹ và em có thể tự đi được!
_ Sao tự đi được, mẹ là có chuẩn bị quà cho hai đứa!
Đào Ánh Ngọc úp úp mở mở chẳng nói rõ ràng mà đi ra xe, Vương Thiên Minh và Chu Phỉ nhìn nhau rồi nhún vai một cái sau đó theo sau Đào Ánh Ngọc!
Cả ba cùng ghé vào cửa hàng lớn ở trung tâm, anh ngồi ở ghế chờ, cô và mẹ đều đi lựa đồ.

Lát sau hai người tự nhiên lại tách nhau ra, ánh mắt Vương Thiên Minh chưa một lần rời khỏi người cô.
Chu Phỉ đang xem váy dạ hội lại nhìn trúng bộ váy màu tím nhạt, được trang trí hoa oải hương làm điểm nhấn trông vô cùng bắt mắt.

Chu Phỉ đi đến định gọi nhân viên lấy thử nhưng từ xa Hạ Di đi đến nói lớn:
_ Tôi muốn chiếc váy này!
_ Chị gái, tôi là người nhìn trúng trước, cô lại là người đến sau, cô lấy cái quyền gì mà muốn có được?
_ Tôi lấy cái quyền gì? Tôi, cô đụng vào không nổi đâu! Đừng có cố gắng chống cự!
Chu Phỉ nghe tiếng nói của cô ta trông vô cùng quen thuộc hình như là nghe ở đâu đó rồi thì phải! Chu Phỉ ráng nhớ ra nhưng Vương Thiên Minh từ phía sau đi đến, giọng nói vô cùng lạnh lùng, ánh mắt lại sắc bén hướng đến Hạ Di:
_ Cô lại muốn gây sự?

_ Anh Thiên Minh cũng ở đây sao? Anh hôm nay không phải đi làm hả?
_ Liên quan gì đến cô?
Chu Phỉ bây giờ mới nhớ ra, người phụ nữ này bị anh gọi là trà xanh đây mà! Giọng nói lúc nãy với bây giờ như là hai người khác nhau nói ra vậy! Chu Phỉ lúc này mới lấy lại được vẻ bình tĩnh, giọng nói cũng chẳng còn độ ấm nào!
_ Hạ Di? Sao nữ hạng A sao? Mấy hôm trước lộ tin đồn cô và ca sĩ nào đó có quan hệ tình cảm, là thật sao? Nhưng cho dù là thật thì lại cảm thấy tội cho anh ca sĩ kia, lại quen một người luôn chen chân phá hoại hạnh phúc của người khác! Haizzzz!
Chu Phỉ vừa nói vừa pha chút đau thương vào đó, Hạ Di lại cảm thấy như bị sỉ nhục nhưng Vương Thiên Minh vẫn còn ở đây thì cô ta làm gì có thể từ bạch liên hoa hóa thành phù thủy được chứ!
Hạ Di điều chỉnh lại cảm xúc, giọng nói bạch liên hoa chẳng sai một tẹo nào của cô ta làm Chu Phỉ phải nổi cả da gà.
_ Chu Phỉ, cô nói thế là có ý gì chứ? Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là vô tình gặp nhau rồi trò chuyện thôi, nhưng ai có ngờ lại bị phóng viên chụp được chứ?
_ Ồ, chuyện là vậy sao? Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tôi đâu chứ? Thiên Minh, chúng ta đi tìm mẹ thôi!
_ Được!
Cả hai rời đi mặc cho Hạ Di cứ gọi anh ở phía sau, lúc tìm được Đào Ánh Ngọc thì bà đã chọn được những thứ cần mua và đang thanh toán.

Chu Phỉ và Vương Thiên Minh cũng chẳng muốn hỏi xem là bà đã mua những gì!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play