Chu Phỉ ngồi trong phòng làm việc, chẳng hiểu sao đầu óc cứ nghĩ về hình ảnh tối qua.

Hình ảnh anh nhẹ nhàng nói vào tai cô những lời đường mật, những hành động chỉ có cô mới có thể cảm nhận được.
Một người đàn ông như Vương Thiên Minh mà lại nhẹ nhàng, ôn nhu, cưng sủng cô như bảo bối.

Sợ làm cô đau, anh luôn hỏi thăm cô, luôn quan sát biểu cảm trên gương mặt của cô.
Vương Thiên Minh thật sự đã yêu cô nhiều hơn cô tưởng, nhiều đến nỗi mà cô chưa thể cảm nhận hết, cũng không biết nên đáp trả anh như thế nào!
Đang chìm trong suy nghĩ, Lục Hạ gõ cửa bước vào, nhìn cô thất thần, đi đến hỏi thăm:
_ Chu tổng, cô không khỏe sao?
_ Không, có chuyện gì sao?
_ À, Triệu Vy Oanh sẽ tuyên bố phá sản vào tuần sau, mọi vốn đầu tư đã đứt và dự kiến sẽ rời khỏi Trung Quốc vào hai tuần nữa!
_ Hai tuần? Không phải cô ta còn dự sự kiện showbiz sao? Đi nhanh như vậy là có ý gì chứ?
_ Cô ta không được mời dự, nên không thể tham gia.

Tôi nghĩ cô ta thật sự không đeo bám cô và Vương tổng nữa đâu!
Chu Phỉ trầm ngâm suy nghĩ, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà vầng trán nheo lại tỏ vẻ không đồng tình.

Ngước nhìn Lục Hạ hỏi:
_ Bạch Dương có trong phòng làm việc không?
_ Dạ có, cô muốn gặp anh ấy sao?
_ Ừm, cô báo cho cậu ta một tiếng giúp tôi.
_ Vâng ạ!

Lục Hạ rời khỏi văn phòng, lát sau Bạch Dương đi vào, trên tay còn cầm theo tập tài liệu gì đó! Đặt xuống trước mặt Chu Phỉ, nói:
_ Đây là dự án bên phía đầu tư gửi đến, cô xem qua có gì sai sót thì nói với tôi, tôi sẽ báo lại cho bên đó!
_ Được, tôi có việc muốn giao cho cậu!
_ Là chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?
_ Tôi nghĩ với quan hệ của Triệu thị thì không thể phá sản chỉ vì một dự án.

Ông nội Triệu đã từng là cựu Chủ Tịch của Triệu thị thì ông không thể nào đứng yên nhìn Triệu thị bị phá sản.
_ Ý cô là?
_ Ý tôi là Triệu thị phá sản nhất định chỉ là cái cớ.

Anh giúp tôi điều tra xem hai tuần kế tiếp ông nội Triệu và Triệu Vy Oanh gặp qua và tiếp xúc với những ai!
_ Được, tôi sẽ cho người theo sát hành tung của hai người họ.
Chu Phỉ cô là đang nghĩ Triệu Vy Oanh lại có kế hoạch gì đó, chỉ là những câu nói tối qua cửa cô ta làm cô muốn cảm động.

Có lẽ Vương Thiên Minh cũng nghĩ ra được mánh khóe của cô ta.
Đến trưa, Chu Phỉ cùng Bạch Dương và Lục Hạ đi ăn, cũng làm chung lâu như vậy nhưng hôm nay mới được ngồi ăn cùng nhau.

Bạch Dương và Lục Hạ tuy là cấp dưới của Chu Phỉ nhưng cô đối đãi như người nhà không phân biệt cao thấp hay sang hèn.
Ngồi ăn trong nhà hàng, một người đàn ông lạ mặt trạc tuổi Vương Thiên Minh chồng cô đi đến bắt chuyện:
_ Xin chào, tôi tên là Lý Nhất, không biết có thể cho tôi ghép bàn hay không?
_ Ở đây đâu thiếu chỗ ngồi? Khi nào anh ngồi dưới sàn thì tôi có thể cho anh ghép bàn, còn bây giờ thì anh có thể đi rồi!
_ Cô thật biết đùa, tôi chỉ muốn làm quen với một người đẹp như cô thôi mà!

Bạch Dương nhìn trên nhìn dưới đều chẳng có chỗ nào để đặt vào mắt, phải nói là mặt dày như bê tông đường.

Lục Hạ thấy cô không có ý muốn trả lời nên lên tiếng cắt ngang:
_ Lý Nhất phải không? Chu tổng nhà tôi là một người đã có chồng,anh đừng cố gắng làm quen, chồng cô ấy anh không đụng vào được đâu!
_ Có chồng rồi sao? Vậy tôi muốn xem chồng cô ấy là ai mà tôi không thể đụng vào? Cô gái, cho tôi xin cái tên của em được không?
Chu Phỉ nhìn cậu ta chán ghét, muốn đấm vào mặt cậu vài cái nhưng lí trí còn sót lại không cho cô làm như vậy.

Đưa mắt nhìn lên, miệng ngang nhiên trả lời:
_ Tôi tên gì thì anh hỏi làm gì? Chồng tôi không cho tôi tiếp xúc với người lạ đặc biệt là đàn ông.
_ Ồ, vậy chúng ta lén lút không phải được rồi sao? Tôi không ngại em đã là người có chồng, cái tôi cần là tình!
Chu Phỉ đã không thể nhịn được nữa, nháy mắt với Bạch Dương và Lục Hạ, hai người như hiểu ý đi đến mỗi người một bên nắm tay cậu lại, còn cô thì đừng lên ra dáng một chị đại.
Tay cô khởi động nhẹ, một bên má của Lý Nhất đã đỏ lên, tiếng phát ra vừa rồi như chấn động cả nhà hàng, cũng may chỗ cô ngồi ngoài bàn của cô và Lý Nhất thì chỉ có duy nhất một bàn nữa!
Lý Nhất thấy tình hình không ổn nên lên tiếng van xin, giọng nói lúc này của cậu ta đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ, câu đầu tiên cậu nói làm cho Chu Phỉ, Bạch Dương và Lục Hạ phải ngạc nhiên:
_ Chị dâu, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi chỉ đang giỡn với chị thôi mà!
_ Chị...!chị dâu? Anh đang gọi tôi sao? Tôi và anh quen biết nhau khi nào vậy?
_ Chị dâu, tôi là anh em chí cốt của Thiên Minh, vừa về nước hôm qua muốn làm quen chị theo cách đặc biệt thôi mà!
_ Vậy à? Mau buông anh ta ra đi! Chuyện vừa rồi tôi không xin lỗi đâu là tại anh chơi ngu thôi, lát nữa tôi ghé qua Vương thị mách Thiên Minh cho coi!
_ Chị dâu, chị mách với cậu ta thì có nước tôi cạo đầu đi tu mất.
Chu Phỉ không quan tâm, ngồi xuống tiếp tục ăn.

Bạch Dương và Lục Hạ ăn xong nên đã về trước, còn cô thì cùng Lý Nhất đến Vương thị.

Lý Nhất đi theo sau mà thầm cầu nguyện, mong là Vương Thiên Minh sau khi có vợ đã thay da đổi thịt, à không, thay đổi tính tình mới đúng.
Chu Phỉ gõ cửa rồi mới đi vào, Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử cũng có mặt ở đây! Cô đi đến ngồi cạnh Phương Tiểu Tuyết, nở nhẹ nụ cười hỏi:
_ Chị và Thẩm Tử cũng đến đây có việc à?
_ Là Vương Thiên Minh có chuyện muốn nói!
Chu Phỉ nhìn anh đang chăm chú vào máy tính, đi đến đứng cạnh anh hỏi:
_ Đã ăn trưa?
_ Ừm, em xem kế hoạch sáp nhập như vậy đã đủ chưa?
_ Sáp nhập? Sáp nhập gì chứ? Anh cũng đã thu mua công ty nào đâu!
_ Là Chu thị sáp nhập vào Vương thị.
Chu Phỉ đang chăm chú xem bản kế hoạch sáp nhập, nghe câu trả lời của Vương Thiên Minh mà cô đứng hình, hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.
_ "Vương Thiên Minh muốn làm gì vậy chứ? Anh ta muốn chiếm đoạt Chu thị để mở rộng thị trường? Sau khi chiếm đoạt xong thì sẽ vứt mình ra ngoài sao? Vậy kế hoạch này anh ta bắt đầu từ khi nào? Chị Tiểu Tuyết và Thẩm Tử là những người đứng phía sau giúp đỡ?"
Vương Thiên Minh thấy Chu Phỉ đứng im bất động, đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, tay anh tự nhiên đặt ở eo cô, giọng nói của anh như kéo cô về hiện thực:
_ Phỉ Phỉ, em nghe tôi nói gì không? Tôi muốn Chu thị sáp nhập vào Vương thị.
_ Vương Thiên Minh, anh có còn là con người nữa hay không? Anh là muốn chiếm đoạt Chu thị, sau đó lại vứt tôi như vứt rác sao? Anh cũng như Vân Trang và Lâm Vỹ, muốn chiếm đoạt hết tất cả của tôi.

Anh quá đáng, anh quá đáng lắm!
Vừa nói nước mắt của cô rơi càng nhiều, ba người có mặt cũng không hiểu tình hình trước mắt là như thế nào, nên cũng không muốn lên tiếng mặc cho anh muốn xử lý thế nào thì tùy.
Vương Thiên Minh như hiểu ra ý của cô nói, đưa tay lau nước mắt, giọng nhẹ nhàng dỗ dành cô, sau đó mới giải thích:
_ Phỉ Phỉ, im lặng nghe tôi nói.

Chu thị sáp nhập với Vương thị rất có lợi, em cũng đỡ cực hơn trước, nếu như sau này em mang thai thì mọi công việc tôi có thể giao cho Lý Nhất phụ trách.

Mỗi ngày em muốn thì đến không muốn thử có thể ở nhà nghỉ ngơi hoặc đi chơi đâu đó cũng mẹ hoặc Tiểu Tuyết.

Tôi không như hai người kia, tôi dư tiền để nuôi em và con, cũng đâu thể vì một công ty mà vứt bỏ vợ của mình!
Chu Phỉ nghe anh giải thích thì như hiểu được ý của anh, ngưng khóc, nhìn anh như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lý Nhất ngồi xem phim tình cảm, cảm động đến rơi nước mắt nhưng chẳng lấy ra được giọt nước mắt nào!
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử nhìn hai người họ như vậy thì xem như mối tình này sắp nở hoa rồi! Lý Nhất khó chịu chen vào:
_ Hai người đã diễn xong chưa? Tôi xem phim tình cảm đã chán lắm rồi!
Chu Phỉ nghe tiếng nói của Lý Nhất thì nhớ ra chuyện lúc nãy ở nhà hàng, lên tiếng nói:
_ Lý Nhất muốn cua tôi, còn muốn lén lút với tôi sau lưng anh, anh ta nói không sợ chồng tôi, không quan tâm tôi đã có chồng.

Anh xử lý anh ta đi, gạ vợ anh đấy!
Giọng nói vừa khóc xong, lời nói của cô nghe qua như là tiếng con nít bị bắt nạt về mách mẹ.

Anh muốn cười nhưng vẫn phải nhịn, tỏ ra ngầu một chút nhìn Lý Nhất hỏi tội, Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử ngồi bên cạnh hết xem phim tình cảm lại quay sang xem phim hài.
_ Lý Nhất, tôi đâu phải kêu anh đi gạ vợ tôi? Tôi kêu anh đi làm quen với chị dâu, anh là thèm đòn sao?
_ Nào có, tôi chỉ muốn gây ấn tượng với chị dâu nên mới nảy ra ý tưởng như vậy thôi, chứ vợ anh tôi nào dám đụng vào! Nè, anh nhìn xem, cô ấy còn đánh tôi một cái rõ đau luôn ấy chứ!
_ Không phục sao? Vậy anh muốn bị đánh thêm à?
_ Phục, tôi phục.
Chu Phỉ nhìn Lý Nhất tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng đang gào thét thì vui hẳn đi, nhìn anh cười tươi như chưa từng được cười.

Anh thấy cô vui vẻ mà anh cũng vui theo, như bị lây chuyền sự vui vẻ ấy.
Cô không ngờ anh lại nghĩ cho cô nhiều đến như vậy, đưa ra ý sát lập còn đưa hẳn bạn chí cốt về đây để điều hành Chu thị để cô không phải vất vả.
Bây giờ cô có thể khẳng định rằng, cô động lòng rồi! Động lòng trước những hành động quan tâm nhẹ nhàng của anh, động lòng trước cách suy nghĩ của anh dành cho cô, động lòng trước những cử chỉ lời nói ngọt ngào hơn cả đường mật.

Cô có thể buông bỏ tất cả để làm lại cuộc đời, sống bình yên bên cạnh một người yêu cô thật lòng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play