Kiệt cười đắc ý, cậu đứng từ trên chĩa khẩu súng cưng của mình xuống, giọng thách thức:

“Hay là tao tặng mày một phát nữa để đi gặp tổ tiên luôn nhé?”

Tên trùm sỏ xanh mặt khi nghe Kiệt nói, hắn ta lắp bắp nói:

“Dạ... dạ em, em sai rồi...”

Kiệt “hừm” nhẹ một cái rồi thu súng lại. Nghĩ bụng lại thấy bản thân mình ngầu quá xá, Kiệt nở một nụ cười tự đắc nhưng không hiểu là vô tình hay cố tình thế nào, một tên bắt cóc nữa chợt tái mét mặt quỳ xuống khóc lóc xin tha mạng. Thế mới thấy Kiệt nhà ta vốn hiền lành tuy vậy không phải là ai thích thì cũng có thể đè đầu cưỡi cổ cậu đâu nha!

Oa, oa anh Kiệt nhìn vậy mà ngầu thiệt đó nha! Nhìn cứ như mấy tên sát thủ máu lạnh trong phim hành động vậy á, quá dữ! Quá bá đạo! Quá ngầu!

Mọi sự tập trung của cô cứ dán vào Kiệt đang ở trên tầng khiến hắn phát bực bội, nhóc con này...cũng to gan quá rồi đấy! Hắn đi tới gỡ dây trói cho cô, nhẹ nhàng chạm lên mặt cô, vậy mà lại để bị thương như này, hắn hỏi:

“Có đau không?”

Ngân giật mình khi thấy hắn chẳng biết từ đâu xuất hiện mà giờ lại ở ngay trước mặt cô rồi. Ách, anh Kiệt chiếm hết đất diễn của chú đến nỗi Ngân suýt quên luôn sự có có mặt của chú ở đây, thật đáng trách! Chú ơi, cháu biết lỗi rồi mà...

Ngân nhào vào lòng hắn, nói:

“Đau...”

“Ừm”

Hắn dùng tay cào tóc cô cho đỡ rối, từng hành động, từng lời nói hết sức dịu dàng. Rồi hắn quay lại nói với Quang và Kiệt một câu hết sức đáng sợ:



“Thiến hết!”

Ôi không! Hai tên bắt cóc nhìn nhau sợ hãi, phải chăng cuộc đời đẹp đẽ này sắp hết rồi? Kiệt cũng đã chạy xuống tầng dưới từ khi nào, cậu nhìn Quang rồi nhìn hai tên bắt cóc, mỉm cười trìu mến:

“Đến đây, tao cho chúng mày một cuộc sống mới”

KHÔNG!

Và thế là hết!

Ngân ngó ra nhìn thì bị hắn chắn mất, hắn ôm cô vào lòng, nói:

“Không cần thiết phải nhìn đâu”

Nhìn hình ảnh như vậy sẽ vấy bẩn tâm hồn ngây thơ, trong sáng của trẻ con mất! không được làm vậy!

Chú, thật là... Ngân chu mỏ lên, nói:

“Cháu cũng phải học hỏi chứ, nhỡ sau này cháu bị bắt nạt thì sao?”

Bắt nạt? Ai mà dám bắt nạt nhóc này chứ? Đụng vào nhóc này là ngu rồi, chán sống nên mới làm vậy thôi! Hắn phì cười, nói:

“Có ai bắt nạt cháu thì gọi chú, chú giết!”

Á, má ơi! Kẻ đánh cắp trái tim! Làm sao con chịu nổi đây? Muốn xỉu. Hehe, từ nay có chú bảo kê, không sợ gì nữa rồi.



Hắn bế cô đứng dậy đi đến chỗ Quang và Kiệt gọi về.

Kiệt thấy hắn đang ôm Ngân thì cũng lao tới ôm hắn (đúng hơn là muốn ôm Ngân nhưng không thể).

Hắn đẩy Kiệt ra, có nằm mơ cũng đừng hòng cướp nhóc này khỏi tay hắn. Anh hai keo kiệt quá đi à!

Nhìn hai tên bắt cóc nằm vật vã trên nền đất, hắn hỏi:

“Chơi chán chưa? Ta về thôi!”

Hể? Sao về sớm vậy? Kiệt chơi chưa chán mà... Tranh thủ vài phút cuối cùng, cậu hành hạ người khác cho đã bản thân cái.

...

Ngân ngẩng đầu lên nhìn Kiệt, nhìn mặt mũi cũng có đến nỗi nào đâu mà sao ác thế? Cũng chẳng biết Kiệt lấy từ đâu ra được một thỏi son và cả hộp bút màu. Và...

Kiệt ngồi “trang điểm” cho hai tên bắt cóc kia luôn. Giờ nhìn bọn họ người chả ra người, quỷ chả ra quỷ, thật kinh khủng! Hóa ra từ trước đến nay Ngân toàn chọc phải một ác ma ngầm, chậc, may mà có chút bảo kê không thì cô đã ngỏm từ đời nào rồi! Khóc.

“Báo cảnh sát chưa?”

“À, chưa ạ... Để em gọi"

Kiệt rút điện thoại từ trong túi quần ra bấm số định gọi thì một giọng nói của phụ nữ cắt ngang.

“Không cần đâu, tôi đã báo cảnh sát rồi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play