Hôm nay Khuất Tĩnh Văn có việc nên để tài xế đưa Kỳ Mặc Vũ đi học. Lẽ ra Kỳ Mặc Vũ muốn tự lái xe nhưng Khuất Tĩnh Văn từ chối, nói là nàng không hay lái, đường xá Bắc Thành lại đông đúc nên rất nguy hiểm. Đợi có thời gian rảnh cô sẽ ở bên trông coi nàng tập lái, như vậy mới có thể yên tâm.

Về phần Tô Tử Phong, sau buổi tiệc sinh nhật hôm đó liền bị quăng ở xó xỉnh nào đó, hắn chỉ có thể ôm một bụng uất ức tìm Mao Khởi Tuyết khóc than. Đương nhiên, Mao Khởi Tuyết cũng chỉ có thể nhún vai không tỏ ý kiến.

Kỳ Mặc Vũ đi chưa lâu thì Khuất Trạch Nguyên đã đánh tới, vả lại còn không nhịn được túm lấy Khuất Tĩnh Văn hỏi đông hỏi tây.

Khuất Tĩnh Văn vốn hẹn cậu trễ hơn nhưng cậu lại muốn đến sớm để trò chuyện cùng chị gái, nào ngờ vừa lái xe qua ngã rẽ liền bắt gặp Khuất Tĩnh Văn hôn môi cùng một cô gái giữa thanh thiên bạch nhật, còn luyến tiếc không nỡ rời.

Cậu cảm thấy mắt mình sắp mù rồi, bao nhiêu năm qua đừng nói là thân cận, trong phạm vi ba mét khó ai có thể đến gần cô. Như thế nào đùng một cái lại... mà còn là một nữ nhân. Khuất Trạch Nguyên lập tức dấy lên tò mò, cậu nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

"Chị, chị nói thật cho em biết. Cô gái vừa rồi là ai?"

Khuất Tĩnh Văn không có biểu hiện gì, đơn giản hỏi lại: "Em nói người nào?"

Biết rõ còn cố tình nói như vậy, Khuất Trạch Nguyên tức chết rồi, nhưng cậu lại không dám ở trước mặt chị gái làm ra động tĩnh, chỉ có thể ngoan ngoãn hạ giọng: "Chị, nể tình em mỗi ngày đều chăm chỉ giúp chị kiếm tiền. Nói cho em biết người vừa rồi là ai được không? Có phải... có phải..."

Cậu thầm nghĩ, dù sao chị của cậu cũng đã hai mươi chín tuổi, sẽ có những lúc khó nhịn. Nếu như cô cảm thấy đêm tối tịch mịch cần người bầu bạn, cậu đây có thể giúp chọn mấy người. Dù sao mấy cái này cậu am hiểu, sẽ đảm bảo chắc chắn không có hệ lụy về sau.

Khuất Tĩnh Văn nghe xong thì dùng tờ báo trong tay gõ lên đầu cậu: "Em đang nghĩ cái gì vậy hả?"

Thấy chị gái có một chút nổi giận, Khuất Trạch Nguyên liền mím môi, bày ra bộ mặt cún con. Đường đường Tổng giám đốc của Khuất thị, bề ngoài anh tuấn tiêu sái, thân cao mét tám, lưng dài vai rộng, mặc bộ áo vest đắt tiền vậy mà giờ đây lại quỳ rạp dưới đất, mở to hai con mắt long lanh nhìn Khuất Tĩnh Văn. Đúng là đối lập một trời một vực.

Khuất Tĩnh Văn cũng không muốn giấu giếm cậu, thanh âm bay bổng nhẹ nhàng cất lên: "Em ấy tên Kỳ Mặc Vũ, là bạn gái chị."

Khuất Trạch Nguyên nghe xong thì vỗ đùi ngồi dậy, gương mặt lộ ra nụ cười: "Haha, thì ra là vậy. Chị, khi nào muốn đổi bạn gái thì nhớ nói với em một tiếng nha."

1

Khuất Tĩnh Văn có hơi đau đầu, không biết đứa em trai này của mình có thực sự hiểu hay không.

Khuất Trạch Nguyên xác định là không hiểu, cậu đem từ "bạn gái" này biến thành "tình một đêm", thích thì chơi không thích thì bỏ. Nhưng mà dù cho như vậy cậu cũng có hơi lấy làm tiếc. Cứ nghĩ đến mấy kẻ không ra gì bò lên giường Khuất Tĩnh Văn, chạm vào cơ thể của cô thì cậu liền nổi da gà. Cảm thấy như thế nào cũng không xứng đáng. Nhưng mà đây rõ ràng là chuyện của chị gái, cậu có muốn xen vào cũng không được.

Suy nghĩ của Khuất Trạch Nguyên càng lúc càng bay xa, đương nhiên Khuất Tĩnh Văn không để cậu suy nghĩ sai lệch quá lâu.

Cô ngẩng đầu, lời ít ý nhiều: "Sau này em ấy sẽ là chị dâu của em."

Khuất Trạch Nguyên lập tức cả kinh: "Không được, sao có thể. Em thấy cô ta trẻ trung như vậy, có phải hay không nhắm trúng tiền trong tay chị."

Khuất Tĩnh Văn dù cho có lợi hại như thế nào cũng chưa từng trải qua yêu đương, rất dễ bị người ta lừa gạt. Cậu quả thực không yên tâm.

Khuất Tĩnh Văn nghe Khuất Trạch Nguyên nói Kỳ Mặc Vũ như vậy liền không hài lòng nhíu mày: "Chuyện của chị em còn muốn có ý kiến sao?

Cậu đương nhiên không dám.

Khuất Tĩnh Văn lại nói tiếp: "Vả lại là chị chủ động. Em ấy không biết thân phận của chị."

Khuất Trạch Nguyên lẩm bẩm, chị tin sao?

Dù sao thời buổi bây giờ lừa đảo rất nhiều, "diễn viên" cũng không thiếu. Cậu tình trường dày đặc nhưng đôi khi còn muốn bị lừa. Nhưng mà Khuất Tĩnh Văn đã nói như vậy, cậu cũng không thể nói gì thêm. Đợi trở về sẽ âm thầm điều tra.

Chút suy nghĩ này của Khuất Trạch Nguyên cũng không thể qua mắt được Khuất Tĩnh Văn, cô nhắc nhở: "Em đừng làm xằng làm bậy. Bằng không đừng trách chị."

Khuất Trạch Nguyên cười hì hì, hướng Khuất Tĩnh Văn đảm bảo: "Chị yên tâm, em thì có thể làm ra chuyện gì a?"

Khuất Tĩnh Văn gật đầu, sau đó lại nói: "Về phần ông bà nội và ba mẹ, chị tự có cách xử lý. Em trước tiên nên biết điều mà ngậm miệng."

Khuất Trạch Nguyên làm động tác kéo khóa miệng. Muốn cậu đem chuyện này nói lại, còn chưa đâu. Kỳ Mặc Vũ kia trước tiên còn phải bước qua ải của cậu trước đã.

Giải đáp nghi vấn xong rồi liền đến chính sự. Hôm nay Khuất Trạch Nguyên đến đây cũng không phải để chơi đùa.

Khuất Tĩnh Văn không thường tới công ty nên cố định mỗi tháng Khuất Trạch Nguyên sẽ chạy đến đây báo cáo tình hình kinh doanh, cũng như để Khuất Tĩnh Văn quyết định vài hạng mục quan trọng.

Nhắc đến chính sự, Khuất Trạch Nguyên liền lấy lại dáng vẻ tổng tài, vô cùng nghiêm túc. Nếu nói cậu của bây giờ so với cậu của lúc mới vào cửa là hai người khác nhau, chắc cũng có người tin.

...

Kể từ sau sinh nhật Hồ Nhã Hinh, Kỳ Mặc Vũ không có gặp Tô Giai Nghê. Nàng cùng Tô Giai Nghê tuy nói là cùng trường nhưng do chuyên ngành khác nhau nên lịch học cũng khác biệt, đã lâu lắm rồi không có cơ hội nói chuyện.

Khác với Hồ Nhã Hinh suốt ngày không ngừng nghỉ nhắn tin nhiều chuyện thì Tô Giai Nghê có vẻ bận rộn hơn. Dù sao cô ngoài đi học còn phải đi làm. Khó mà có thời gian rảnh.

Hôm nay hiếm lắm Tô Giai Nghê mới chủ động hẹn Kỳ Mặc Vũ cùng đi ăn cơm trưa, nàng đương nhiên vui vẻ đồng ý.

"Thế nào, trông cậu hình như khá uể oải."

Ở bên cạnh Khuất Tĩnh Văn lâu ngày, Kỳ Mặc Vũ xem như cũng có thể học được ít kinh nghiệm nhìn người. Với lại nàng cũng thực nhạy cảm, Tô Giai Nghê lại là bạn thân, cô như thế nào sao nàng có thể không nhìn ra.

Tô Giai Nghê múc một muỗng cơm, rồi lại đặt trở lại vào đĩa. Cô quả thực không có tâm trạng ăn uống, cũng không có hơi sức nói chuyện.

Kỳ Mặc Vũ suy đoán, chắc chắn chuyện này có liên quan đến Cao Lỗi. Tô Giai Nghê trước giờ là cô gái kiên cường, cho dù là trong cuộc sống hay công việc có gặp khó khăn vẫn có thể bình thản bước qua. Riêng chuyện tình cảm là có chút... cũng không biết nói sao. Nói chung Kỳ Mặc Vũ dám chắc tâm trạng Tô Giai Nghê không tốt 90% là nằm ở Cao Lỗi.

Nàng thử dò hỏi: "Cãi nhau sao?"

Tô Giai Nghê rũ mắt, gật đầu.

Kỳ Mặc Vũ có hơi sốt ruột: "Là chuyện gì? Có thể nói với mình không?"

Tuy nàng không giỏi an ủi người khác nhưng có vẻ nói ra sẽ tốt hơn.

Tô Giai Nghê im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: "Mấy hôm trước mình không khỏe, muốn nhờ anh ấy chở đi bệnh viện nhưng anh ấy bảo bận, còn cáu gắt với mình, nói mình giả vờ. Mình không nhịn được liền cãi với anh ấy một trận. Sau đó thì... sau đó thì mình xin lỗi, nhưng anh ấy vẫn giận. Mình không biết phải làm sao?"

1

Kỳ Mặc Vũ có hơi nhăn mày, lộ ra vẻ lo lắng: "Cậu bị bệnh? Đã khỏe chưa? Bác sĩ nói sao?"

Tô Giai Nghê lắc đầu: "Chỉ có chút chóng mặt, mình cãi nhau liền không có đi khám. Uống một ít thuốc liền khỏe."

"Mặc Vũ, cậu nói xem, có phải Cao Lỗi sẽ bỏ mặc mình, không quan tâm mình nữa không?"

Kỳ Mặc Vũ thở dài, khẽ đánh lên tay Tô Giai Nghê: "Trọng điểm của cậu là cái này sao? Cậu đó, cần phải quan tâm bản thân mình nhiều hơn một chút. Bản thân cậu tốt, tự nhiên mọi thứ sẽ tốt."

Bây giờ Tô Giai Nghê tuy chỉ mới là sinh viên năm ba nhưng thời gian trước đã được nhận vào làm chính thức ở công ty lần trước Khuất Tĩnh Văn giới thiệu, tiền đồ xán lạn. Cao Lỗi thì vẫn ở đó, không cố gắng còn mang bực tức trút lên người cô. Tình cảm rất cần thiết nhưng nếu tình cảm đó khiến người ta thụt lùi thì vốn không cần. Nhưng mà điều này Kỳ Mặc Vũ không dám nói ra. Nàng biết Tô Giai Nghê là rất yêu Cao Lỗi.

Con người ta khi yêu thường mù quáng không phải sao?

Tô Giai Nghê cố nặn ra một nụ cười: "Mình biết rồi, lần sau nếu phát bệnh sẽ trực tiếp đi khám. Đi không nổi liền gọi cho cậu."

Còn có thể trêu đùa, xem ra cũng không phải là hết thuốc chữa. Kỳ Mặc Vũ thoáng yên tâm một chút.

"Còn không phải sao, chúng ta là bạn tốt mà."

Tô Giai Nghê ở Bắc Thành tứ cố vô thân, quay qua quay lại cũng chỉ có hai người bạn thân là Hồ Nhã Hinh và Kỳ Mặc Vũ. Dù cho bọn họ mỗi người ôm một lý tưởng nhưng suy cho cùng vẫn rất quan tâm nhau.

"Phải rồi, cậu với Khuất lão sư dạo này thế nào? Định khi nào thì mang về ra mắt dì cùng chú?"

Nhắc đến chuyện này, Kỳ Mặc Vũ lại có hơi bất đắc dĩ. Khuất Tĩnh Văn cũng không dưới một lần đề cập đến, nàng cũng đã đánh hơi với ba mình. Nhưng mà chỗ Thái Vịnh Nghi, nghĩ thế nào vẫn có chút sợ sệt. Bây giờ lại thêm việc biết được bối cảnh sau lưng Khuất Tĩnh Văn, trong lòng Kỳ Mặc Vũ trăm mối tơ vò.

"Còn chưa đâu, đợi mình tốt nghiệp đã. Mình muốn có một lời khẳng định với ba mẹ, không phải vì yêu đương mà bỏ bê việc học. Cũng không phải vì thích nữ nhân mà không thể trở thành người có ích."

2

Cái này Tô Giai Nghê hiểu. Xã hội ngày nay không thiếu người công khai thuộc LGBT nhưng có mấy người nhận được ánh nhìn tốt từ người ngoài cuộc đâu. Một phần là do văn hóa, một phần cũng ở tại bản thân họ.

Là thật cũng có, trào lưu cũng có. Lợi dụng danh nghĩa làm xằng làm bậy, cầu xin sự thương hại cũng có. Tệ nạn thì đầy rẫy, có mấy ai thực sự nỗ lực phấn đấu chứng minh bản thân đâu. Người ta có cái nhìn tiêu cực cũng phải.

Một con sâu làm rầu nồi canh, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, chỉ cần có một cá nhân không tốt thì mọi nỗ lực của cộng đồng cũng đổ sông đổ bể. Cái đó có mấy ai hiểu được. Họ chỉ mãi lo làm những việc vô ích, biến tình yêu đích thực thành một trò đùa.

1

Có những bậc phụ huynh không phải không thể chấp nhận con cái yêu người đồng giới mà chính vì họ lo sợ con cái của mình cũng trở thành tấm bia cho nhiều người công kích, bị đánh đồng với những thành phần vô hảo ở ngoài kia. Họ buộc phải cứng rắn, buộc phải đóng vai kẻ ác.

Tô Giai Nghê sâu kín thở dài: "Nhanh lên một chút, Khuất lão sư... cũng lớn tuổi rồi."

Đang có hơi tâm trạng nhưng không hiểu sao khi nghe câu này Kỳ Mặc Vũ lại lập tức bật cười. Từ sau lần kia, Khuất Tĩnh Văn đặc biệt nhạy cảm với chuyện tuổi tác. Bình thường cô vốn thích để mặt mộc, không dùng mỹ phẩm quá nhiều nhưng gần đây lại rất chăm chỉ dưỡng da. Ngoài mặt thì tỏ ra bình thường nhưng làm sao Kỳ Mặc Vũ không hiểu thấu.

Đúng là đằng sau vẻ lạnh lùng xa cách lại là một tâm hồn thiếu nữ mỏng manh cần được dỗ dành. Nàng càng nghĩ càng thích thú, không tự chủ cong khóe môi.

"Nè, cười gì chứ?"

Kỳ Mặc Vũ lắc lắc đầu: "Không có gì, ăn cơm đi. Sắp đến giờ học rồi."

Tô Giai Nghê thấy vậy cũng không nói thêm, cúi đầu cố gắng ăn hết thức ăn trong đĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play