Nhưng mà chỉ vì một cơ hội sinh tồn đó, vẫn có người lựa chọn ăn đất, cũng chỉ để được sống sót.
Đừng nhìn thấy tiền lương và trợ cấp của cha và ông nội cô không ít, nhưng mà ba năm đó, những tiền lương và trợ cấp kia có thể đến tay hay không thì không chắc.
Ở thôn quê không có lương thực, thì lương khẩu của người thành phố lấy đâu ra.
Ba năm đó, những người thành phố đều hận mình không ở dưới quê, tốt xấu gì ở quê vẫn có đất, có rễ cây và vỏ cây.
Nhưng mà, ở thành phố, ngoại trừ chờ đợi số lương thực cứu tế ít ỏi đó, thì không còn đường ra nào khác.
Nghĩ đến đây, Cố An An không khỏi rơi vào trầm tư.
Vào năm 58, có một số vùng đã xuất hiện dấu hiệu hạn hán, chỉ là bây giờ không nhà nào được phép tích trữ lương thực riêng, trong nhà họ có lương thực, nguyên nhân cũng là do Cố Kiến Nghiệp là hộ khẩu ở thành phố.
Bây giờ, sử dụng phương pháp nào để dự trữ đủ lương thực trước khi hạn hán, đã trở thành vấn đề lớn nhất mà Cố An An phải đối mặt.
Càng quan trọng hơn, cho dù vài tháng sau cô có thể mở miệng nói chuyện được rồi, thì mọi người ở trong nhà sẽ tin lời nói của một đứa trẻ hay không?Bây giờ Cố An An chỉ có thể đặt hy vọng vào quê hương của mình không phải vùng chịu hạn hán nghiêm trọng nhất.
Đồng thời, cũng bắt đầu suy nghĩ, nên dùng phương pháp gì để cảnh báo cho người nhà.
“Bảo bối ngoan của chúng ta đang nghĩ gì đó? Bà nội sẽ hấp sữa trứng cho bảo bối ngoan nha, chúng ta không cho hai anh trai hư kia ăn.
”Miêu Thúy Hoa không biết cháu gái của mình đang nghĩ gì mà xuất thần.
Đứa trẻ mới có vài tháng tuổi, gương mặt mũm mĩm trắng trẻo nhăn lại thành một nhúm bánh bao, nhìn vừa dễ thương vừa buồn cười.
Một tay bế cháu gái lên giường mà không hề biết rằng, lúc này cháu gái đang nghĩ đến một chuyện quan trọng liên quan đến sự sống chết của cả gia đình.
“Nhóc Mập, Nhóc Mập ~”Cố An An đã ăn một bát sữa trứng mềm thơm, bụng no căng, đang ngồi trên xe đẩy bằng gỗ sưởi ánh nắng hiếm hoi của mùa đông.
Miêu Thúy Hoa đang giặt quần áo cho cả nhà trong sân cách đó không xa, thỉnh thoảng quay sang nhìn cháu gái đang phơi nắng ở cửa phòng khách.
Cố An An nhìn về hướng âm thanh truyền đến, trên đầu đầy hắc tuyến.
Cũng không biết rốt cục hai con chuột này đã đào bao nhiêu cái hang trong thôn Tiểu Phong.
Lúc này chú chuột hamster Hắc Bàn đang vùng vẫy hai chân trước của mình, chui ra khỏi cái lỗ được che bởi bụi cây nhỏ.
Thiếu đồng đội Hắc Nữu của mình, với thân hình của nó, hiển nhiên là rất khó mà chui ra được.
Khó khăn lắm mới chui ra được, Hắc Bàn mệt đến thở phì phò, duỗi tứ chi nằm ngửa ra trên đất, lộ ra cái bụng nhỏ màu vàng nâu.
“Tôi không phải là Nhóc Mập, tôi tên là Cố An An.
”Cố An An sửa lại xưng hô từ miệng con chuột ngu ngốc, lần này cô đã có kinh nghiệm, chỉ suy nghĩ ở trong lòng không phát ra tiếng.
Quả nhiên Hắc Bàn nghe hiểu ý của Cố An An, quơ quơ móng vuốt: “Được rồi nhóc mập, chuột thông minh nhất, sau này sẽ không gọi sai tên của cô.
”Cố An An vô lực, rất muốn nói cậu vẫn gọi sai rồi.
“Đúng rồi, Nhóc Mập, sao cô có thể nghe hiểu được tiếng chuột vậy?.
” Hắc Bàn không biết lấy ở đâu ra một hạt đậu phộng, mông ngồi dưới đất, mấy tầng phao xếp lớp ở trên bụng, dùng hai chân trước ôm hạt đậu phộng mà gặm.
Bây giờ là giờ ăn sáng, Hắc Bàn có chút tò mò đối với con người thần kỳ Cố An An này, nên đã mang bữa sáng của mình qua đây.
Thực ra Hắc Bàn cũng có một chút tâm tư nhỏ riêng, nó muốn tạo mối quan hệ tốt với Nhóc Mập ở trước mặt, như vậy sau này sẽ có bánh quy và kẹo để ăn rồi.
Mặc dù Nhóc Mập ở trước mặt này không đồng ý, nhưng Hắc Bàn đã bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng vui vẻ sau này ở trong đầu rồi, tay trái cầm bánh quy, tay phải cầm kẹo.
Nó vui vẻ gặm một miếng đậu phộng, chớp đôi mắt màu xanh hạt đậu, nhìn cô bé mũm mĩm ở trước mặt.
Hắc Bàn đang nghĩ đến bánh quy và kẹo, Cố An An cũng đang nghĩ, dòng họ nhà con chuột này chắc đã trữ không ít lương thực.
Cô nhớ tới ở trên sách có viết, chuột thích tích trữ lương thực, năm nạn đói, thường có thể nhìn thấy có người đào tìm hang chuột ở trên đồng và trên núi.
Nếu như may mắn thì có thể đào được nửa bao thóc, cũng không biết dòng họ nhà con chuột ở trước mặt giàu cỡ nào.
Một người một chuột đều có suy nghĩ riêng, vì chút tâm tư nhỏ đó mà nói chuyện vô cùng thuận lợi.
.