“Kiến Nghiệp nói đúng, mặc dù ở riêng nhưng các con vẫn là người một nhà, chỉ là không ở chung một chỗ mà thôi.

Hơn nữa, ở riêng thì mấy anh em với các con dâu cũng có thể tránh việc xô xát lẫn nhau.

Ở gần sẽ hay gặp mâu thuẫn, không chừng làm như thế này sẽ tốt hơn.”Miêu Thiết Ngưu hút thuốc lá phì phò nói, đề nghị ra ở riêng là ý kiến của em gái ông, ông đương nhiên sẽ đồng ý vô điều kiện.

Những người đằng ngoại này, chẳng qua đều là con cháu của em gái ruột ông.

Nếu không có tầng quan hệ này, ông cũng lười quan tâm bọn họ là ai.Bình thường Miêu Thiết Ngưu xử lý việc công luôn lấy đại cục làm trọng, công chính nghiêm minh, thỉnh thoảng hơi thiên vị một chút, nhưng cũng sẽ không quá đáng, nhưng như vậy đã tốt hơn nhiều so với những đại đội trưởng ở thôn khác.

Nếu không thì người trong thôn cũng sẽ không chọn ông làm đội trưởng.Đảm nhiệm chức vụ đã nhiều năm như vậy, địa vị của ông cũng rất vững chắc.

Nhưng về mặt việc riêng, Miêu Thiết Ngưu và Miêu Thúy Hoa giống nhau như đúc, đều sẽ rất thiên vị.Miêu Thiết Ngưu thiên vị đứa em gái duy nhất này.

Mà Miêu Thúy Hoa lại thiên vị đứa con trai nhỏ nhất.

Miêu Thiết Ngưu cũng vì thế mà coi trọng đứa cháu Cố Kiến Nghiệp này nhất.Tất cả mọi người đều nói như vậy, Cố Kiến Quân và Cố Kiến Đảng cũng đều biết chuyện này đã được định trước, không có cách nào thay đổi, chỉ có thể nghe theo.Hiện tại việc ở riêng cũng không phức tạp như trước kia.

Ruộng đất là tài sản lớn nhất của nông dân, hiện tại ruộng đất đều thuộc về nhà nước rồi.

Nên giờ ngoại trừ nhà ở, cũng chỉ còn lại nồi niêu xoong chảo, chăn đệm quần áo, cùng với một ít dụng cụ làm nông và đàn gà vịt nuôi trong sân thôi.Nhưng đàn gia cầm này cũng không phải tài sản riêng, trong đó hơn phân nửa đều là số gà và vịt nuôi để sau này trao trả nhà nước, chỉ là tạm thời chia cho thôn dân nuôi theo đầu người mà thôi.

Chỉ có một số ít là thuộc sở hữu riêng của người dân.Năm nay phải chia những thứ này."Kiến Quân là anh cả, Hướng Quốc và Hồng Tử cũng là cháu trai cả và cháu gái cả, Cha mẹ hẳn là nên ở cùng chúng con." Vương Mai chướng mắt những thứ kia, hiện tại thứ đáng giá nhất chính là nhà ở và lão gia tử đang chễm chệ ngồi ở vị trí gia chủ kia.“Hừ! Ai muốn ở cùng các cô, ta và cha cô đã sớm quyết định rồi, về sau hai chúng ta sẽ ở cùng với Kiến Nghiệp.” Miêu Thúy Hoa nhìn con dâu lớn tính toán như vậy, vẻ mặt khinh thường, không chút nghĩ ngợi trả lời.Con cả và con thứ không được bà yêu mến như con út, hơn nữa đứa con út của bà còn vừa có thêm đứa cháu gái bà yêu thương nhất.

Bảo bối của bà đáng đáng yêu như vậy, nếu mỗi ngày không được nhìn thấy cháu thì người bà nội như bà làm sao chịu được.

Bà cũng không muốn cháu gái đau lòng.Miêu Thúy Hoa vừa nghĩ tới hình ảnh cháu gái mỗi ngày gào khóc đòi tìm bà nội, trong lòng thấy hơi tự hào.

Bà có nhiều cháu như vậy, duy chỉ có An An thích dính lấy bà nhất, bà cũng cảm thấy cháu gái này được mọi người yêu quý nhất, một ngày không gặp, trong lòng bà cảm thấy rất trống trải.Nhưng bà đâu biết, đây là bản lĩnh nhận diện ánh mắt mà Cố An An học được từ đời trước.Một đứa lớn lên trong cô nhi viện như cô, mặc dù chỗ cô ở tương đối hòa thuận, nhưng cũng không tránh khỏi có lúc xô xát.

Những lúc như thế, nếu có thể làm cho những tình nguyện viên trong cô nhi viện kia vui vẻ, thì tất nhiên sẽ tốt hơn.Cố An An vừa đến liền biết ai là chủ nhân thực sự của ngôi nhà này.

Công việc chính mỗi ngày của cô chính là tăng độ hảo cảm của Boss lớn đối với mình.

Việc cùng huyết thống không đáng nói, quan trọng là sự nỗ lực sau này của cô.Hiện tại xem ra, cách làm này của cô rất thành công, ít nhất Cố Bảo Điền và Miêu Thúy Hoa cũng đã quen với việc cháu gái bảo bối làm nũng mỗi ngày ."Mẹ ~~" Vương Mai mất hết mặt mũi, trong lòng cực kỳ xấu hổ, bèn véo lên lưng chồng một cái, muốn ông ta nói chuyện thay mình.“Ai ui, bà véo tôi làm gì.” Cố Kiến Quân không hiểu được ý của vợ, trừng mắt nhìn bà ta một cái, không biết bà ta lại phát điên cái gì.“Chú ba có tiền đồ hơn hai anh em chúng ta, cha mẹ ở cùng chú ấy cũng là việc nên làm."Cố Kiến Quân không hề cảm thấy lựa chọn của mẹ mình là sai.

Chú ba biết kiếm tiền như vậy, cha mẹ ở cùng chú ba cũng sẽ thoải mái hơn.Nhưng ông ta không hề nghĩ tới, Cố Bảo Điền mỗi tháng đều được trợ cấp cao như vậy, ông ấy căn bản không cần đứa nào nuôi, thậm chí còn có thể trợ cấp một đứa con trai ở chung.Vương Mai bị ông chồng ngu xuẩn của mình làm cho tức chết, nhìn đám người vì tiếng kêu của lão chồng mà đang nhìn hết về phía mình, mặt bỗng nhiên đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hổ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play