"Cô muốn làm chủ nhà này, trước tiên phải giết chết tôi và cha cô đã.
" Từ khi Vương Mai sinh ra cháu đích tôn cho nhà họ Cố, thật sự tưởng mình là người có tiếng nói.
Bà chỉ là lười tính toán với cô ta, bình thường cô ta ghen tị, không quá đáng thì bà cũng nhượng bộ.
Nhưng bây giờ xem ra, người phụ nữ này thật không thể để yên, được voi đòi tiên, Vương Mai đúng là người phụ nữ như vậy.
“Mẹ, ý con không phải vậy.
” Vương Mai không ngờ tới lời nói trong lúc tức giận của mình lại bị mẹ chồng nghe thấy, bèn cười gượng giải thích.
Mặc dù trong lòng thực sự rất muốn hai ông bà già kia mau chóng nhắm mắt xuôi tay, nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra được.
"Hừ, có hay không trong lòng cô biết rõ.
" Miêu Thúy Hoa chẳng khách sáo gì: "Nếu cô thấy bà mẹ già này thiên vị, thì từ hôm nay cô và chồng cô dọn ra ngoài đi.
Dù sao tôi và cha cô cũng tự nuôi sống được mình, không cần các người tới phụng dưỡng.
"Miêu Thúy Hoa nghĩ, bây giờ các con đều có gia đình riêng rồi, sớm chia tài sản cũng tốt, dù sao họ nhất định sẽ đi theo con út, con cả ngốc nghếch, đứa thứ hai thì đần, mỗi đứa đều không đáng yêu bằng con út.
Từ trước đến nay Cố Bảo Điền và Miêu Thúy Hoa chưa bao giờ giấu diếm thiên vị, đã nuôi con cái trưởng thành, còn cưới vợ cho chúng, sau này chẳng lẽ bà còn phải giống như bà mẹ già ở phía sau để chùi đít cho chúng sao, tất nhiên là bà phải sống sao cho vui vẻ.
Hơn nữa con út hiếu thảo, con dâu út lại do bọn họ nuôi dưỡng, sao có thể giống mấy đứa con dâu khác được chứ? Bà biết rõ, con dâu cả và con dâu thứ đều lén lút không hài lòng về nhà đứa út.
Nhưng họ lấy tư cách gì không hài lòng? Tiền của bà, muốn cho ai thì cho, dù sao thì chỉ có bốn chữ ‘bà vui là được’.
"Mẹ! "Vương Mai không ngờ Miêu Thúy Hoa lại nói ra lời như vậy.
Nếu nhà bà ta bị đuổi ra ngoài, chẳng phải trợ cấp của ông già và lợi ích mà chú ba kiếm được khi làm việc trong đội vận tải sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ nữa sao.
Vương Mai không hiểu, không phải bà ta chỉ tùy tiện nói như vậy ư? Mẹ có cần phải nghiêm túc như vậy không? Nhưng bà ta không nhận ra được chính những lời khiêu khích liên tục trong nhiều năm đã khiến việc này xảy ra.
Mấy lời nói cay đắng của bà ta hôm nay chỉ là chất xúc tác mà thôi.
"Sao các con lại quay lại đây?"Miêu Thúy Hoa chưa kịp nói gì thì thấy vợ chồng con út vừa đạp xe ra ngoài đã quay lại, bà vội vàng chạy ra đón.
“Mẹ, An An có vẻ ổn rồi, con vừa đạp xe đến cổng thôn thì An An không khóc nữa, còn cười với chúng con, người cũng không còn nóng, tinh thần cũng có vẻ hồi phục, có lẽ đúng như chú Vương nói chỉ bị say nắng thôi.
”Vẻ mặt Cố Kiến Nghiệp tràn đầy nhẹ nhõm, không sao thì tốt rồi, ai muốn con mình đến bệnh viện chịu khổ chứ.
Nghe con trai nói xong, Miêu Thúy Hoa sờ trán cháu gái, thấy tinh thần cháu rất tốt, mặt không còn đỏ nữa, còn đưa bàn tay trắng nõn như mầm củ sen ra đòi bế, bà liên tục niệm Phật, trái tim đang giằng xé liền nhẹ nhõm ngay lập tức.
Thực ra Cố An An có chút xấu hổ, dù sao kiếp trước cô cũng là người lớn, nhưng cảm thấy không thoải mái vẫn khóc lóc bất bình như một đứa trẻ, thực sự càng sống càng lùi về sau, còn vì chuyện này mà khiến người nhà lo lắng, thật sự quá có lỗi.
Miêu Thúy Hoa thấy cháu không sao thì đương nhiên vui mừng, nhưng ý định ở riêng vừa nảy ra trong lòng ngày càng lớn, chỉ đợi buổi tối về bàn bạc với ông già.
Cố An An được đưa về phòng, cởi trần rồi tắm nước ấm, thay chiếc áo yếm mới, trên mông cũng quấn một chiếc chăn khô sạch sẽ.
Nằm trên giường thoải mái, có lẽ do chuyện vừa xảy ra, Cố Nhã Cầm cũng không muốn đi giặt đồ nữa, nằm ngay bên cạnh con gái, sợ lơ là một chút thì con gái sẽ gặp chuyện.
Cố Kiến Nghiệp biết rõ suy nghĩ của vợ nên ngoan ngoãn đi lấy nước giặt đồ, về việc chăm con cái chắc chắc người làm mẹ sẽ có kinh nghiệm hơn.
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng cũng hiểu có lẽ là chuyện không hay, cầm que kem đã tan thành nước đậu xanh, ngồi trên giường ăn từng ngụm nhỏ, ánh mắt không rời khỏi cô em gái mũm mĩm.
.