Cố An An yên tĩnh nép trên lưng mẹ, nhìn mấy người phụ nữ đang lục đục với nhau.
Xem ra cái thôn nho nhỏ này cũng yên bình như vẻ bề ngoài.Quả nhiên, nơi nào có người thì y như rằng nơi đó có đủ loại ồn ào, những người nông dân thuần phác này cũng không ngoại lệ.Những người trong bếp hầu như đều đã ra, những người nông dân cũng lần lượt đến đủ.“Nhã Cầm, để mẹ bế An An một lúc cho." Miêu Thúy Hoa nhìn cháu gái bị buộc chặt trên lưng con dâu, vô cùng đau lòng.“Không cần đâu ạ, con không mệt.
An An ngoan hơn hai anh trai nó nhiều, cũng không hay quấy, giúp con đỡ mệt hơn bao nhiêu." Cố Nhã Cầm vừa giúp mọi người dọn cơm, vừa cười nói với mẹ chồng.“Đương nhiên rồi, An An nhà chúng ta sao có thể giống những đứa trẻ bình thường được?" Miêu Thúy Hoa hơi trừng mắt nhìn con dâu một cái, đứa cháu gái An An vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu của bà, sao có thể hư như hai nhóc quỷ kia.Cố An An nép trên lưng Cố Nhã Cầm, nghe mẹ và bà nội khen mình như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.Dù sao cô vẫn nhớ được ký ức kiếp trước, cho nên đương nhiên sẽ khác với những đứa trẻ bình thường.
Ví dụ như những đứa trẻ bình thường thích khóc nháo, Cố An An sẽ không như vậy.Quá lắm cũng chỉ gào lên một hai tiếng lúc buồn vệ sinh để ra hiệu, hay thỉnh thoảng bị hai anh trai bóp mặt xoa má khiến cô thấy quá phiền phức, cũng sẽ giả vờ khóc mấy tiếng.
Còn những lúc bình thường, cô sẽ là một đứa trẻ rất im lặng.Cô cảm thấy đây chỉ là biểu hiện bình thường, nhưng trong mắt Cố Nhã Cầm và Miêu Thúy Hoa, điều này rất không bình thường, hai người họ cũng vì thế mà càng yêu thương cưng chiều cô.Cuối cùng, Miêu Thúy Hoa vẫn bế lấy cháu gái bảo bối từ trong tay con dâu.
Cố An An không để ý đến mùi mồ hôi trên người bà lão đã đi làm bận rộn nửa ngày, ngược lại cảm thấy mùi mồ hôi này rất thân thiết.
Cô vươn tay về phía bà lão, môi nhỏ hé cười làm lộ ra hàng lợi phấn nộn đáng yêu.Tuy rằng mới sinh được hơn một tháng, nhưng Cố An An cảm thấy mình đã có dấu hiệu bị chiều hư, không có việc gì làm sẽ đòi người nhà ôm vào ngực, dính lấy bọn họ, thích trí xem bọn họ thể hiện sự yêu quý đối với mình.Cố An An chui đầu vào trong ngực Miêu Thúy Hoa, thầm nghĩ, nếu mình thật sự bị chiều hư thì phải làm sao bây giờ.“An An của chúng ta thích bà nội như vậy sao." Miêu Thúy Hoa nhìn cháu gái nhỏ đang dính lấy bà, hai bàn tay bé bỏng trắng nõn túm chặt cổ áo, trong lòng mềm nhũn như có dòng nước ấm chảy qua.Bà bưng theo bát cơm, ôm cháu gái đi tới cái bàn mà nhóm người nhà họ Cố đang ngồi, những người khác trong nhà họ Cố cũng lục tục đi tới, đồ ăn của bọn họ đều do Cố Nhã Cầm múc.Cháo so với những người khác thì đặc hơn nhiều, lượng thức ăn cũng nhiều hơn.
Bởi vì hiện tại là thời điểm trồng vội gặt vội, nên thức ăn trong căn tin phong phú hơn nhiều so với trước kia.
Tuy rằng vẫn chưa đến mức được ăn cơm khô, nhưng cháo đã đặc hơn trước rất nhiều.Thức ăn hôm nay gồm hai món, một món là đậu đũa xào dưa muối, món còn lại khoai tây hầm thịt gà.Để khao toàn bộ xã viên, đội đã làm thịt hai con hai con gà trống.
Sau đó thêm khoai tay vào hầm thành hai nồi lớn.
Thịt gà được thái rất nhỏ, hầu như mỗi miếng chỉ to bằng cái móng tay.Chỉ có điều, đối với thôn dân thì đây đã là món ngon hiếm khi được ăn rồi.
Khoai tây hòa quyện với thịt gà thơm ngọt, cũng cực kỳ vừa miệng.Mọi người vừa ngồi xuống ghế, nhanh chóng ăn cháo trong bát, ăn xong liền đi múc bát thứ hai, sợ ăn chậm sẽ hết sạch không còn gì.
Dáng vẻ ăn cơm không khác gì bị bỏ đói một tháng, ai cũng liều mạng ăn lấy ăn để.Cố An An vẫn là đứa trẻ chưa cai sữa.
Nhìn nước sốt khoai tây đặc sệt tỏa ra mùi thơm nức mũi, không nhịn được mà nuốt nước miếng ừng ực.
Cái này chỉ có thể nhìn không thể ăn.Đối với một người đời trước chết vì ung thư dạ dày, khoảng thời gian hấp hối còn không được ăn ngon như cô thì đây chính là sự tra tấn lớn nhất.Cố Nhã Cầm có thiên vị người nhà, nhưng cũng không quá đáng.
Trong bát của những người khác vẫn có hai hoặc ba miếng thịt gà.
Tuy miếng to miếng nhỏ khác nhau, nhưng chỉ cần người ta nhìn thấy là được.Có người dù bất mãn nhưng nhiều lắm cũng chỉ nói thầm trong lòng vài câu.
Ai bảo nhà người ta có bản lĩnh, có thể xin một chân trong bếp cho người nhà chứ..