Con chuột mảnh mai nhìn thấy người khổng lồ đang ôm đứa trẻ mập mạp dường như đang nhìn về phía mình, liền nhanh chóng đá vào con chuột béo bên cạnh.
“Cậu để cho tôi thong thả một chút?”Con chuột béo quăng hạt thóc vào cái hang bên cạnh cây khô, sau đó dán đầu vào bên trong, đáng tiếc là nó béo quá, cái bụng bị kẹt lại ở miệng hang.
Con chuột mảnh khảnh phía sau duỗi chân, đá móng vuốt một cách điên cuồng, cuối cùng ngồi lên cái bụng mập mạp, cũng coi như nhét được nó vào trong rồi, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh rồi cũng chui vào trong hang.
“Mẹ nó, cậu lại kẹt rồi, đi về không cho cậu ăn lương thực nữa.
”Sau khi biến mất một lúc, thì truyền đến tiếng gầm thét gần như không thể nghe thấy.
Cố An An đã có thể tưởng tượng, có lẽ là ở một góc nào đó của cái hang, con chuột béo đó lại bị kẹt.
Nghĩ đến cảnh tượng này, Cố An An liền không nhịn được cười lớn.
“Yo yo yo, An An của chúng ta cười rồi, thật là dễ thương, để bà nội hôn một cái.
Cố An An vẫn chưa hoàn hồn, liền bị bà nội mạnh mẽ hôn một trận.
“Nhìn thấy tinh thần của nó không tệ, chắc là không sao đâu, lúc nãy là mấy người chúng ta tự hù dọa mình.
” Trẻ con biết cười thì có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ.
Miêu Thúy Hoa cảm thấy là bản thân thiếu hiểu biết, nên đã quá lo lắng.
Tiếp đó chơi với cháu trai cháu gái một hồi, uống thêm mấy ngụm nước mát, rồi trở ra đồng làm việc.
Cố An An nép vào trong lòng của mẹ, nhắm mắt giả vờ mệt rồi.
Thực ra, là đang suy nghĩ về những chuyện kỳ lạ vừa xảy ra.
Bởi vì cảnh vừa rồi, Cố An An tập trung chú ý vào những vật nhỏ mà trước giờ không chú ý.
Nhưng cho dù là bản thân tập trung tinh thần như thế nào, cũng không xảy ra tình huống nghe thấy hai con chuột nói chuyện với nhau giống như vừa nãy.
Tiếng ve kêu, tiếng chim hót ríu rít, tất cả những động vật khác đều vô cùng bình thường, điều này khiến cho Cố An An nghi ngờ với suy nghĩ rằng mình có thể nghe được tiếng của động vật.
Nếu không phải ký ức vừa nãy còn khắc sâu, cô còn nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.
Trên đồng đang làm việc sôi sục, Cố Nhã Cầm cũng không thể tiếp tục ở một bên nghỉ ngơi, bà phải đi lên đội bếp để phụ nấu cơm, đợi mọi người làm xong thì sẽ bắt đầu ăn cơm.
Bây giờ là ăn nồi lớn, việc phụ nấu nồi cơm lớn chính là công việc béo bở nhất rồi.
Trước tiên không nói đến việc có thể giấu được bao nhiêu đồ ăn, lúc chia cơm chia đồ ăn, có thể chia cho người nhà mình nhiều một chút, đây cũng là một việc có lợi.
Thử nghĩ xem, cùng là một chén mì thịt heo, chén của bạn chỉ có một miếng thịt nạc, nhưng chén của người khác có thể có ba bốn miếng, còn là miếng thịt mỡ ngon nhất, điều này đều nằm trong sự quản lý của người chia cơm, động tác chỉ cần che giấu một chút, để thịt heo ở dưới lớp mì, thì ai phát hiện ra chứ.
Bởi vậy, những người phụ nữ trong thôn tranh muốn bể đầu cũng muốn tranh vào phòng bếp, nấu nồi cơm lớn nhẹ nhàng hơn nhiều so với làm công việc đồng áng, còn có thể nhân lúc nấu ăn lén ăn vụng vài miếng ngon, đây là công việc vàng nha.
Hiện tại ở nhà bếp nấu ăn có tổng cộng năm người, một người là Hoàng Thúy Hoa, cô vợ trẻ của đại đội trưởng đội sản xuất của bọn họ.
Một người là Triệu Thanh Thủy, em gái của phó đội trưởng Triệu Thanh Sơn.
Một người là Lâm Ngọc Hồng con gái của kế toán Lâm trong đội.
Còn có Cố Nhã Cầm, và cuối cùng là nhà Vương Tam nổi danh là hộ khó khăn trong đội.
Vương Tam vốn là một hộ săn ở trong thôn, lúc ở trên núi gặp phải con gấu nên chết rồi, để lại cha mẹ già, người vợ trẻ và bốn đứa con đang tuổi ăn.
Chồng xảy ra chuyện không bao lâu thì người vợ chạy mất, hai vợ chồng già kéo theo bốn đứa trẻ, ngày tháng trải qua thực sự rất là khổ cực.
Vậy nên, đứa lớn nhất trong bốn người là Vương Đại Muội được mọi người đặc cách cho đến phòng ăn giúp đỡ, để cho ngày tháng của bọn họ thoải mái một chút.
Mặc dù Vương Đại Muội nhỏ tuổi, nhưng làm việc chăm chỉ, công việc bẩn thỉu, mệt nhọc nào cũng giành làm, mấy phụ nữ vốn dĩ không tranh lại cô bé, bị giành mất công việc béo bở cũng không còn gì để nói.
“Dẫn trẻ con vào nhà bếp, cũng không biết là đến để làm việc, hay là để thêm phiền phức nữa?”Cố An An còn nhỏ, người nhà lại đang đi làm đồng, Cố Nhã Cầm lại không yên tâm giao con cho hai nhà anh trông hộ, chỉ có thể dùng dây vải buộc con ở sau lưng, để rảnh hai tay làm việc.
.