Bình minh và hoàng hôn là thời điểm chân thật nhất của một thành thị. Những người đi lại trên đường đều có chung biểu cảm. Người trưởng thành mệt mỏi, không dám để lộ trong lúc làm việc, cũng không thể biểu hiện trước mặt người nhà, cho nên chỉ có thể tự do bày tỏ cảm xúc trong thời gian này.

Tạ Thụy thở phì phò bước lên bậc thang cuối cùng, đẩy cửa gác mái. Đây là thành phố A, là tòa nhà cao nhất Tạ Thụy thấy.

Cậu đứng một lát, chờ tới khi hô hấp bình thường trở lại, mới đi tới mép tường cao, nhìn dòng người và xe cộ qua lại phía dưới, trong lòng nghĩ: Nếu mình chết, chắc sẽ không gây ra thay đổi quá lớn với thế giới này.

Đang lúc hoàng hôn, bức tường trải qua cái nắng gắt trong một thời gian dài nên cảm giác nóng rực không giảm, bàn tay bấu vào nó tạm dừng giây lát, cuối cùng vẫn dùng sức bật lên, ngồi trên thành tường.

Hai chân rũ ra ngoài, cậu duy trì tư thế ngồi này rất lâu, muốn cảm nhận điều gì đó, nhưng ngoài gió nóng oi bức thì chẳng có gì khác.

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Thụy luôn sống vô tâm vô phổi. Bởi vì sống như vậy thì sẽ không so đo với ai, thành tích thi cử tốt cũng chẳng được khen ngợi, thi kém cũng chẳng bị phê bình.

Có đôi khi Tạ Thụy cảm thấy có phải mình bị nhặt ở đâu đó không. Đáng tiếc, tất cả mọi người cho cậu đáp án phủ định. Mỗi lúc nhóm thân thích nói chuyện từ khi cậu sinh ra đến nay, đều có thể kể một vài câu chuyện cũ, rất rõ ràng mạch lạc.

Vì vậy, cậu cũng dần chấp nhận hiện thực, an ủi bản thân rằng như này cũng được, ít nhất sẽ không giống các bạn học khác, mỗi lần trước khi có thành tích thì lo sợ bất an, cũng không thường xuyên nghe thấy cụm từ "con nhà người ta" trong miệng bố mẹ.

Không có nhiều mong chờ thì không có nhiều thất vọng.

Sắc trời dần tối, Tạ Thụy thở dài, chỉnh lại quần áo, tay tùy ý rũ xuống. Bỗng nhiên, một bàn tay mát lạnh giữ chặt cánh tay của cậu.

Cảm xúc mát lạnh khiến anh bừng tỉnh. Tạ Thụy xoay người, thấy một cô gái tầm tuổi cậu, lạnh nhạt nói: "Tôi tới trước mà."

Một giây đó, suy nghĩ trong lòng cậu chính là: Người này thật sự tồn tại sao?

Đáng tiếc, có tiếng bước chân đến gần. Hai người nghe thấy, quay đầu nhìn cánh cửa.

Trong khoảnh khắc cửa được mở ra, cô gái kéo cánh tay cậu muốn cậu nhảy xuống, hai người trốn ra sau, nhìn chú bảo vệ đi tuần tra.

Hai người vội vàng rón rén đi nửa vòng sau đối phương, mới tìm được cơ hội chạy từ cửa xuống, chạy liên tục mấy tầng mới dám dừng lại thở dốc.

Mở to miệng để thở, trong không gian chật hẹp, đèn hỏng, chỉ có ánh sáng xanh từ bảng hướng dẫn an toàn.

Tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, hai người nhanh chân chạy, sau đó, không biết ai dẫm hụt, cả hai bấu vào nhau cùng té từ cầu thang xuống.

Tạ Thụy ôm đầu cô gái theo bản năng, thân thể va chạm với bậc thang khiến anh đau đớn. Trong đầu nháy mắt trống rỗng, một đoạn ngắn hiện lên trong đầu cậu. Cuối cùng, thân thể của cả hai dừng lại.

Trong không gian cầu thang oi bức tối tăm, hai người cứ nằm như vậy, không ai đứng dậy trước, không biết đang che giấu mệt mỏi hay che giấu đau đớn.

"Cậu nói, nếu chúng ta ngã chết ở đây, mất bao lâu mới bị phát hiện?" Cô vừa thở phì phò vừa nói.

Tạ Thụy không để ý cô, giãy giụa ngồi dậy. Thực ra cậu có thể cảm nhận cánh tay trái rất đau, nhưng cậu không muốn biểu hiện ra, đặc biệt là trước mặt người xa lạ.

Xuất phát từ lễ phép, cậu vẫn duỗi tay muốn kéo đối phương. Nhìn cô vươn tay, gạt nhẹ tay cậu, tự đứng lên. Một người vịn con tiện cầu thang, một người dựa vào tường, ngã từ tầng 20 xuống.

Mở cửa, cả hai không hẹn mà cùng đi về phía ngược lại,

Sau này, mỗi khi nhớ đến ngày hôm nay, Tạ Thụy không rõ, cậu thật sự muốn nhảy xuống hay muốn cân đo trọng lượng giữa tử vong và phiền não trước mắt.

Tóm lại, lúc ấy, cậu không ngờ sẽ gặp lại cô ấy nhanh như thế.

Bị thương rất dễ giấu, nhưng tiền đề là không bị nội thương. Nằm một đêm, cảm giác đau đớn không biến mất. Cuối cùng, Tạ Mẫn vẫn đưa cậu đến bệnh viện.

Trên đường đi, cả hai không nói chuyện với nhau. Tạ Mẫn trầm mặc đưa anh đi làm các hạng kiểm tra, chờ kết quả. Hai người giống như người xa lạ, hoàn toàn không nhìn ra đây là chị em.

Cuối cùng, Tạ Mẫn đưa cậu vào một phòng bệnh, đó là một phòng bệnh hai người, lúc vào thì bên trong đã có người. Hộ sĩ dặn dò Tạ Mẫn một vài chuyện cần lưu ý rồi ra ngoài.

Cậu ngồi xuống giường ngoài cùng, cách một tấm rèm, có thể nghe thấy tiếng xoay người của bên kia, cậu cũng không nghĩ nhiều.

Tạ Mẫn nói cô phải về lấy ít đồ. Nhìn cánh cửa đóng lại, Tạ Thụy phở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám nhăn mặt vì đau.

Không đợi cậu nằm xuống, bỗng nhiên rèm bị người kéo ra.

"Roẹt", cậu lại gặp cô ấy.

Tạ Thụy nhìn cô, nhớ trước lúc mình vào phòng, nhìn thấy tên bệnh nhân được dán ở cửa, Thẩm Duyệt. Duyệt trong vui vẻ, nhưng dù là lần trước hay hiện tại thì cậu hoàn toàn không nhìn thấy chữ "Duyệt" từ cô.

Thẩm Duyệt vẫn giữ nguyên tay kéo rèm, lạnh nhạt nói: "Tôi nghĩ chúng ta không cần phải làm quen." Thấy Tạ Thụy không nói gì, cô tiếp tục nói: "Vậy coi như cậu đồng ý rồi, chúng ta chưa từng gặp nhau, cũng không quen biết nhau."

Nói xong, cô kéo rèm về vị trí cũ. Từ đầu tới cuối, Tạ Thụy không có cơ hội nói một lời, nhưng điều này không chứng tỏ cậu không tò mò.

Chắc hẳn đây là phòng bệnh yên tĩnh nhất. Ba người yên tĩnh làm việc của mình, không nói chuyện với nhau. Trong lúc đó, ngoài có một người trông giống giúp việc tới đưa cơm cho Thẩm Duyệt thì không có ai đến nữa.

Từ khi dì đó vào, Thẩm Duyệt cũng không nói một câu. Tạ Thụy mới biết, sự lạnh nhạt và gai góc của cô không chỉ đối với cậu.

Tạ Mẫn cố chấp ở đây trông một ngày. Thực ra, cậu không cần Tạ Mẫn chăm sóc gì cả, bởi vì tay trái của cậu cũng linh hoạt như tay phải.

Ba người im lặng khiến bầu không khí hơi ngột ngạt. Không lâu sau, Tạ Thụy liền giục chị gái về, lần này Tạ Mẫn không từ chối, đưa trái cây đã rửa xong cho cậu rồi về nhà.

Thực ra cậu không thích ăn trái cây. Nhận lấy rồi đặt lên bàn, cầm truyện tranh nghiêng người đọc, lật từng trang từng trang, thời gian dần muộn, cảm thấy buồn ngủ, cậu buông sách, tháo tai nghe.

Vừa nhắm mắt lại, cậu đã nghe thấy tiếng hít thở cực kỳ dồn dập của giường bên. Vội vàng ngồi dậy kéo rèm, cậu thấy Thẩm Duyệt đang khó thở. Cậu luống cuống bò xuống giường, nhấn chuông khẩn cấp.

Trên mặt Thẩm Duyệt sưng đỏ diện rộng, khiến đôi mắt của cô trông rất đáng sợ, cánh tay cũng thế. Nói thật, hơi dọa người, cậu cũng hơi muốn chạy trốn.

Đột nhiên, Thẩm Duyệt mở mắt, ánh mắt hai người đối diện nhau.

Ánh mắt kia vừa giống cười nhạo, vừa giống châm chọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play