Sau khi thế giới trong mơ đã hoàn toàn được thanh lọc sạch sẽ, Giang Tứ mang Thiên Lang trở lại tầng thứ nhất của thế giới trong mơ, rồi cậu tỉnh lại.
Cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, ngoài cửa có ba linh hồn thú cưng chó nghiệp vụ đang canh giữ, trong phòng có Hoa Tiêu và Nhất Điểm Hồng canh gác ở mép giường, một tấc cũng không rời, mãi cho đến khi Giang Tứ tỉnh lại, hai linh hồn thú cưng mới thả lỏng.
Giang Tứ sờ đầu Hoa Tiêu và Nhất Điểm Hồng, "Mấy đứa vất vả rồi."
Giang Tứ xuống giường đi mở cửa, cửa phòng ngủ được ba con chó nghiệp vụ che chắn kín mít, Giang Tứ xoa nhẹ đầu mỗi con, "Vất vả rồi, ngày mai cho mấy đứa thêm đồ ăn......"
Giang Tứ vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt của người đàn ông đang đứng trong phòng khách, dáng người của người nọ đĩnh bạt, vai rộng chân dài, khoác chiếc áo khoác dáng dài càng thêm phong tư trác tuyệt, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú được bao phủ một lớp băng sương.
Giang Tứ sửng sốt, chờ đến khi phản ứng được đã chạy về phía người đàn ông, "Anh về khi nào thế?"
Bạc Hoài dừng lại một chút, trên mặt không có biểu tình gì, "Vừa nhận được tin tức thì lập tức bay về."
Giang Tứ: "......"
Khóe miệng Bạc Hoài nhếch lên, trên mặt hiện rõ nét không vui, "Em còn nhớ lúc tôi rời đi đã nói gì không?"
Giang Tứ bỗng dưng thấy chột dạ, kiên cường giải thích: "Chuyện này không thể trách em được, em cũng không ngờ......"
"Giang Tứ," Bạc Hoài ngắt lời cậu, chăm chú nhìn vào mắt cậu, gằn từng chữ: "Em có biết cảm giác của tôi khi biết được chuyện này từ phía chính phủ là gì không?"
Lúc Bạc Hoài nhận được tin tức, hắn đã sửng sốt hồi lâu, hắn cho rằng mối quan hệ của hắn với Giang Tứ đã rất thân thiết, chỉ cần Giang Tứ thông suốt là hắn có thể tỏ tình, thế nhưng vào khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên nghi ngờ, hắn cảm thấy bản thân mình trong lòng Giang Tứ chính là có cũng được mà không có cũng được, xảy ra chuyện lớn như vậy, mà căn bản một cái báo tin hắn cũng không nhận được.
Giang Tứ siết chặt ngón tay, nhìn Bạc Hoài lạnh lùng như vậy, trái tim cậu như bị bóp chắt, vô cùng đau nhói.
Cậu rũ mi mắt, "Em xin lỗi, em đã sai rồi."
Mặc dù cậu cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, nhưng quả thực ngay lúc đó cậu đã quên mất Bạc Hoài, cậu quên báo cho hắn biết một tiếng.
Không có lời bào chữa nào cả, đó là cậu đã sai.
Bạc Hoài nhìn cậu, thật lâu cũng không nói gì, cho đến khi điều chỉnh được cảm xúc, hắn mới mở miệng nói, "Việc này đã xử lý xong chưa?"
Giọng điệu lạnh lùng thờ ơ, không hề có sự ấm áp và dung túng như đã từng thể hiện với cậu trước đây.
Mũi Giang Tứ chua xót, cậu khó chịu muốn khóc, nhưng cậu không thể khóc, vậy thì quá mất mặt.
Cậu chớp chớp mắt thật nhanh, "Xử lý xong hết rồi, tất cả những người bị mắc kẹt ở thế giới trong mơ đều đã được đưa về."
Bạc Hoài nhìn về phía Mục Vi đang nỗ lực biến mình thành người trong suốt, "Đội trưởng Mục, bây giờ cậu có thể đi kiểm tra xem có thương vong hay không rồi."
Mục Vi vội vàng đứng lên, "Được, được."
Hắn hiện tại ước gì mình có thể mọc thêm tám chân để rời khỏi đây, bầu không khí giữa hai người thật quá kỳ quái!
Khi Mục Vi mở cửa chống trộm rồi nhìn thấy Bạc Hoài, hắn đã hoàn toàn ngơ ngác, không biết vì sao trưởng quan Bạc lại đột nhiên xuất hiện ở đây, vị này chính là Linh Giả chạm tay là bỏng hiện giờ, tin tức hắn trở thành Linh Giả cấp S đã được truyền xuống, trong Cục quản lý quỷ dị không ai là không biết.
Cho tới nay trưởng quan Bạc là Linh Giả cấp S thứ hai của nước Đại Triều, vị thứ nhất chính là lão cục trưởng đã một tay sáng lập nên Cục quản lý quỷ dị, ông đã sớm mặc kệ mọi chuyện, quyền lợi được chia vào tay các phó cục trưởng, trừ khi cần thiết thì sẽ không có ai quấy rầy ông ấy. Địa vị của lão cục trưởng ở nước Đại Triều, chính là sự tồn tại định hải thần châm, cho dù bên ngoài có hỗn loạn đến đâu, xuất hiện nhiều quỷ đến đâu, Quỷ Dị Tràng mở ra bao nhiêu, chỉ cần có lão cục trưởng ở đó, trong lòng mọi người sẽ thấy yên ổn.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng nước Đại Triều cũng nghênh đón vị Linh Giả cấp S thứ hai, địa vị của Bạc Hoài ở Cục quản lý quỷ dị, cho dù không có chức danh phó cục trưởng nhưng lại có quyền hạn của phó cục trưởng, phỏng chừng ngoại trừ lão cục trưởng thì không ai có thể sai sử hắn. Hắn không cần phải bôn ba khắp nơi để giải quyết những sự kiện quỷ dị khó giải quyết đó nữa, những sự kiện đó dù có khó đến đâu thì cũng không khó đến mức cần đến sự can thiệp của một Linh Giả cấp S.
Mục Vi vội vàng rời đi, khoảnh khắc cửa chống trộm được đóng lại, hắn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng khách chỉ còn Giang Tứ và Bạc Hoài, hai người đều không lên tiếng, Giang Tứ biết lần này Bạc Hoài thực sự rất tức giận, cậu đã xin lỗi rồi, nhưng Bạc Hoài vẫn lạnh lùng thờ ơ, Giang Tứ không biết phải làm cái gì bây giờ, chỉ có thể vô thố đứng ở nơi đó móc móc ngón tay.
Nếu như không phải thời điểm không đúng, hiện tại điều cậu muốn làm chính là lấy điện thoại tìm kiếm bí quyết dỗ dành người khác, cậu chưa từng dỗ ai, không biết phải làm sao để người khác không tức giận nữa, xin lỗi cũng vô dụng, vậy phải làm sao bây giờ?
Bạc Hoài nhìn cậu hồi lâu rồi mới xoay người đến cạnh bàn trà, mở hai chiếc hộp gỗ mà hắn mang tới đây.
"Ở đây có một món Quỷ Khí cấp Lệ Quỷ, hắn là sẽ thích hợp cho Lộ Nguyên Minh." Bạc Hoài mở một chiếc hộp gỗ dài, bên trong là một thanh đao dáng ngắn đơn giản, hắn lại mở một chiếc hộp gỗ khác ra, bên trong hộp gỗ là một mớ hộp gỗ nhỏ nối tiếp nhau, "Ở đây có 20 viên Linh Nguyên, còn có giấy linh hồn và bút linh hồn mà phòng nghiên cứu mới phát triển, em bớt thời gian ra xem hiệu quả như thế nào."
Bạc Hoài một lần đổi nhiều Linh Nguyên như vậy, người ở nơi trao đổi thiếu chút nữa không khóc thành tiếng, Linh Nguyên tồn kho của họ vốn thiếu nghiêm trọng không đủ dùng, mà bản thân Bạc Hoài không dùng đến Linh Nguyên còn đổi đi nhiều như vậy, hoàn toàn không cho Linh Giả khác một con đường sống mà!
Chuyện này không thể tránh khỏi việc truyền tới tai của các vị quản lý cấp cao, bọn họ vừa nghe có người đổi một lần 20 viên Linh Nguyên thì trực tiếp nhảy dựng lên, ngoại trừ biết Linh Giả bình thường không có khả năng có nhiều giá trị cống hiến như vậy, tiếp theo chính là tức giận là gia hỏa nào lại không cho Linh Giả khác một con đường sống như vậy chứ, sau khi biết được người nọ là Bạc Hoài, nhóm cấp trên vừa nhảy dựng lên lại ngồi xuống lần nữa.
"Hắn muốn đổi thì cứ để cho hắn đổi, sẵn nói cho hắn biết một tiếng Linh Nguyên tồn kho còn được bao nhiêu, cho hắn biết hắn đã gây thêm bao nhiêu áp lực cho phòng trao đổi rồi."
Ý đồ của cấp trên rất rõ ràng, chính là để Bạc Hoài biết, Linh Nguyên đang thiếu hụt trầm trọng, sau này khi mà ra ngoài thì làm ơn lưu tâm một chút, mang thêm Linh Nguyên trở về càng nhiều càng tốt.
Đây đều là những thứ mà Giang Tứ yêu thích, nếu như là bình thường thì cậu sẽ vô cùng vui vẻ, thế nhưng lần này cậu lại không tài nào vui nổi, Bạc Hoài vẫn đang tức giận, dù với món đồ mà cậu thích nhất thì cũng không hề có hứng thú.
Bạc Hoài nói: "Tôi đi đây, em nghỉ ngơi sớm đi."
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "Xin lỗi anh......"
Bạc Hoài: "Không cần xin lỗi, em không làm điều gì sai cả, em chỉ là không quen chia sẻ gánh nặng với người khác mà thôi, tôi hiểu mà."
Đây không phải là lỗi của em ấy, chính hoàn cảnh từ nhỏ đã buộc em ấy phải đơn độc tiến về phía trước, không thể không một mình gánh vác và giải quyết hết tất cả mọi chuyện, thói quen đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, không có khả năng sẽ thay đổi một sớm một chiều.
Bạc Hoài hiểu, hắn cũng lý giải được chuyện đó.
Môi Giang Tứ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, ngón tay đang vân vê của cậu như đỏ lên, ngoại trừ xin lỗi thì cậu không biết phải làm gì bây giờ.
"Nghỉ ngơi sớm một chút đi." Ánh mắt Bạc Hoài nặng nề nhìn cậu một cái, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông, Giang Tứ vô thức cảm thấy hoảng hốt, cậu có trực giác mãnh liệt rằng, không thể để anh ấy đi được, nếu như cứ để anh ấy đi như vậy thì có khả năng cậu sẽ không bao giờ đến gần được người này nữa.
Bạc Hoài mở cửa chống trộm ra, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau, hắn hơi khựng lại, hắn muốn biết ngoại trừ xin lỗi ra thì Giang Tứ có thể nói được gì, trong lòng Bạc Hoài tự giễu, đối mặt với một đứa nhỏ cái gì cũng không biết như Giang Tứ, hắn còn có thể mong chờ điều gì chứ......
Vòng eo được siết chặt, Giang Tứ ôm chặt lấy hắn từ phía sau!
Quản chi việc dỗ dành và xin lỗi chứ! Cậu không biết dỗ dành, xin lỗi cũng vô ích, nếu như không được thì cứ mạnh mẽ giữ người lại, trừ khi anh ấy không tức giận nữa, nếu không thì sẽ không cho anh ấy đi!
Đôi con ngươi sắc bén của Bạc Hoài hơi trợn tròn, cả người cứng đờ tại chỗ.
Hắn cho rằng Giang Tứ sẽ vẫn xin lỗi, hoặc là sẽ giải thích, hoặc là sẽ tiếp tục đảm bảo với hắn, nhưng hắn không hề nghĩ tới Giang Tứ sẽ trực tiếp ôm hắn.
Giang Tứ xúc động ôm lấy người, hơi thở mát lạnh từ cơ thể người đàn ông khiến tai cậu như nóng lên, như là sợ hắn chạy, tay trái của Giang Tứ nắm chặt lấy tay phải, hận không thể biến hai tay thành dây thừng, gắt gao trói chặt Bạc Hoài, không cho hắn chạy.
Bạc Hoài: "......"
Hầu kết Bạc Hoài lăn lăn, hắn muốn biết Giang Tứ sẽ nói gì, nhưng chờ rồi lại chờ, Giang Tứ hoàn toàn không có ý định mở miệng, chỉ ôm hắn như vậy. Bạc Hoài gần như tức giận đến bật cười, "Giang Tứ, đứng có nói với tôi là em ngủ quên nhé."
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ phùng mặt, thấp giọng nói: "Không ngủ."
Bạc Hoài: "Không ngủ mà em ôm tôi không nói câu nào, là đang làm gì đây?"
Giang Tứ lại một lần nữa biến thành con trai ngậm miệng, không lên tiếng.
Bạc Hoài bắt lấy cánh tay đang ôm lấy eo mình, như là muốn mở ra, Giang Tứ sốt ruột nói: "Không được đi! Em không cho anh đi!"
Bạc Hoài bắt lấy cánh tay trái đang chậm rãi siết chặt của Giang Tứ, thanh âm khàn khàn, "Tại sao?"
Trong giọng nói của Giang Tứ đều là sự quật cường và oan ức, "Anh vẫn còn đang tức giận, anh không được đi, chờ đến khi anh hết tức giận thì em mới cho anh đi."
Gò má đang đỏ lên của Giang Tứ lập tức trở nên trắng bệch, cậu ôm người chặt hơn, "Không buông, anh đừng đi......"
Bạc Hoài dùng sức kéo cánh tay của Giang Tứ ra, khoảnh khắc cánh tay bị buông ra, Giang Tứ cảm thấy ngực mình như phá động lọt gió, vô cùng lạnh lẽo, cậu chưa kịp đứng vững thì đã được ôm lấy trong một vòng tay ấm áp.
Giang Tứ: "???"
Bạc Hoài nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể nề hà, "Tôi thật là......" Muốn chết trong tay đứa nhỏ này mà.
Giang Tứ nắm chặt áo khoác của hắn, hậm hự nói: "Anh không tức giận nữa sao?"
Giang Tứ liên tục gật đầu trong lòng người đàn ông, "Nếu như anh tức giận bỏ đi, sau này có phải anh sẽ phớt lờ em không?"
Bạc Hoài: "......"
Không đến mức là tức giận và phớt lờ, mà là hắn sẽ sửa lại vị trí của mình, rút lui trở về ranh giới bạn bè, không còn ép buộc và cưỡng cầu đứa nhỏ phải hiểu những thứ tình cảm mà cậu không hiểu được, nhưng hắn vẫn sẽ bảo vệ đứa nhỏ như cũ.
Bạc Hoài cúi người, ôm Giang Tứ lên, để cậu ngồi trên cánh tay mình, ôm Giang Tứ vào phòng khách giống như ôm một đứa nhỏ. Cửa chống trộm đóng lại một lần nữa, Bạc Hoài ôm người đi về phía sô pha, đặt người ngồi xuống, thấy ánh mắt của cậu vẫn còn đang nhìn về phía cửa chống trộm, "Đang nhìn gì đó?"
Giang Tứ bị tư thế ôm như một đứa nhỏ làm cho mặt đỏ tai hồng, "Suy nghĩ xem nếu muốn hàn chết cánh cửa thì có kịp không."
Bạc Hoài bị chọc cười, "Dạy em một phương pháp, muốn giăng bẫy được một người, đầu tiên là phải bẫy được trái tim hắn, chỉ cần lòng hắn ở đây, thì cho dù có đi bao xa đi chăng nữa cũng sẽ quay về bên cạnh em."
Khuôn mặt Giang Tứ lộ vẻ suy tư, nghiêm túc gật đầu, "Anh nói có lý."
Giang Tứ quyết định, mặc kệ Bạc Hoài có thích cậu hay không thì cậu cũng phải có được trái tim anh ấy, như vậy thì anh ấy sẽ không có cách nào bỏ mặc cậu rồi rời đi.
Điện thoại của Bạc Hoài vang lên, hắn đứng dậy trước mặt Giang Tứ, ngồi vào trên sô pha nghe điện thoại, tầm mắt Giang Tứ như có như không quét qua Quỷ Diện Đằng trên tay trái của Bạc Hoài, Quỷ Diện Đằng bị cậu nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, nó đã thảm như vậy rồi, còn muốn thế nào nữa chứ?
Bạc Hoài cúp điện thoại, nhìn về phía Giang Tứ, "Người bị kéo vào thế giới trong mơ đã tỉnh lại, không có thương vong, chỉ có một số người sợ hãi quá độ cần phải gặp bác sĩ tâm lý."
Giang Tứ thở phào nhẹ nhõm, "Không có thương vong thì tốt rồi, em đúng là oan quá mà, chỉ là ra ngoài dắt chó đi dạo rồi bắt được thi quỷ, kết quả lại gây ra chuyện lớn như vậy......"
Nói tới đây, Giang Tứ dừng lại, lén lút liếc mắt nhìn Bạc Hoài một cái rồi mới nói: "Còn chọc anh tức giận như vậy, đều là do Dù Dẫn Mộng, có thể là nó thấy em lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biến thành quỷ thì có hơi sốt ruột, lúc này mới khiến em gặp phiền toái...... Anh không tức giận nữa đúng không?"
Bạc Hoài: "Nếu như còn tức giận thì sao?"
Giọng điệu của Bạc Hoài vẫn lạnh lùng và lãnh đạm như cũ, nhưng Giang Tứ lại nghe ra sự lãnh đạm đó đã hoàn toàn khác trước, cậu lộ ra một gương mặt tươi cười, "Nếu như anh còn tức giận, thì em chỉ có thể dỗ anh thôi."
Bạc Hoài nhướn mày, "Em muốn dỗ tôi như thế nào?"
Giang Tứ từ trên sô pha nhảy lên, "Anh chờ chút, để em lấy điện thoại tìm biện pháp dỗ anh......"
Bạc Hoài thật sự tức đến bật cười, một tay kéo người trở về ấn xuống sô pha, "Đừng quậy nữa."
Giang Tứ cười với hắn như một đóa hoa, "Anh không tức giận nữa à?"
Bạc Hoài: "......"
Giang Tứ ôm lấy cánh tay hắn, "Đừng nóng giận mà, không thì em rút quỷ khí ra dỗ anh vui vẻ nha?"
Quỷ Diện Đằng:......
Bạc Hoài: "......"
Bạc Hoài cảm thấy nếu như cậu không buông tay, thì chắc đêm nay hắn phải tỏ tình mất, gương mặt tươi cười và sự đụng chạm lấy lòng của Giang Tứ đều đang nhảy múa trên dây thần kinh nhạy cảm của hắn, Bạc Hoài lo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không thể kiềm chế được.
Bạc Hoài ho khan một tiếng, "Được rồi, tôi không giận nữa, lần sau em muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không ngăn cản em, nhưng em phải nói cho tôi biết một tiếng, đừng để tôi lo lắng được không?"
Giang Tứ lập tức giơ tay lên, "Em hứa."
Bạc Hoài cần tìm một thứ gì đó để phân tán sự chú ý, hắn nhìn thấy mấy linh hồn thú cưng đang ngồi xếp hàng trong phòng khách, nhớ tới lúc hắn muốn vào phòng ngủ xem cậu, ba con chó nghiệp vụ đã trấn thủ ở cửa, không cho hắn tới gần.
Bạc Hoài đành phải dùng Linh Vực để xuất hiện ở trong phòng, Hoa Tiêu và Nhất Điểm Hồng bị kích thích lập tức xù lông lên, đứa nào đứa nấy đều nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt bất thiện, Bạc Hoài tận mắt xác nhận Giang Tứ không có chuyện gì, cũng không muốn đánh nhau với linh hồn thú cưng của Giang Tiểu Tứ nên đành phải trở về phòng khách chờ đợi, hắn cũng thảm ghê, ngay cả linh hồn thú cưng của Giang Tứ cũng không thèm nhận hắn.
Bạc Hoài kể tình huống giương cung bạt kiếm lúc đó với Giang Tứ, Giang Tứ nhịn cười, nói với mấy linh hồn thú cưng: "Trưởng quan Bạc là người một nhà, nếu sau này tao có chuyện gì, người khác không được tới gần nhưng trưởng quan Bạc thì có thể."
Bạc Hoài trầm ngâm, "Tôi là người một nhà sao?"
Giang Tứ: "Ừm, đúng vậy."
Bạc Hoài: "Là kiểu người một nhà như thế nào?"
"Thì là......" Giang Tứ bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, "Thì...... Chính là người một nhà mà em có thể tin tưởng."
Bạc Hoài: "......"
Giang Tứ: "Là người một nhà mà em có thể giao phó sinh tử của mình."
Bạc Hoài: "......"
Giang Tứ: "...... Là người một nhà như là gia đình vậy đó."
Bạc Hoài: "............"
Bạc Hoài cảm thấy mình sẽ không đợi được cái câu người một nhà "Nắm tay cả đời" rồi, lo rằng câu tiếp theo của Giang Tứ chính là "Người một nhà giống như anh em ruột thịt", sẽ khiến hắn đau lòng chết mất, hắn nói tránh đi: "Chỉ mới vẽ được ba con chó nghiệp vụ thôi à?"
Giang Tứ thuận lợi đổi chủ đề, "Ừm, giá trị tinh thần của em chỉ đủ để vẽ một con linh hồn thú cưng cấp bốn trong một ngày thôi."
Bạc Hoài: "Em nhìn xem giấy linh hồn và bút linh hồn mới nhất của phòng nghiên cứu đi, nếu như dùng tốt thì tôi sẽ cho người gửi thêm tới đây."
Giang Tứ đã sớm mong chờ kết quả của phòng nghiên cứu, lúc trước bởi vì Bạc Hoài không vui nên cậu cũng không có tâm tư để xem xét, bây giờ Bạc Hoài không tức giận nữa, cậu có thể xem rồi, cậu đưa tay lấy một tấm Cỏ Linh Minh phỏng chế.
【 Cỏ Linh Minh phỏng chế, thực lực của linh hồn thú cưng được tạo ra bằng 90% so với Cỏ Linh Minh thật, những linh hồn thú cưng được vẽ ra cũng chỉ là thứ đẳng thôi, đáp án tham khảo đã có rồi đó, vậy mà cũng không biết đường sao chép? 】
Giang Tứ kinh ngạc, có thể nhanh chóng tăng từ 30% lên đến 90%, không thể không nói phòng nghiên cứu đã rất khổ cực, mặc dù khung thoại cảm thấy chướng mắt với cái tỷ lệ của Cỏ Linh Minh phỏng chế này, nhưng Giang Tứ đã rất thỏa mãn.
Cậu lại cầm lấy Cát Thải Nhung phỏng chế, khung thoại xuất hiện.
【 Cát Thải Nhung phỏng chế, tạp chất vẫn không ít như cũ, thực lực của linh hồn thú cưng được tạo ra bằng 90% so với Cát Thải Nhung thật, linh hồn thú cưng được vẽ ra vẫn là thứ đẳng nửa linh thân, khi nào thì mới xóa được danh hiệu "Thứ đẳng" và "Nửa linh thân" đây trời? 】
Cát Thải Nhung phỏng chế cũng có tiến bộ, có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên được 10%, cũng rất tốt rồi.
Bạc Hoài nhìn nét vui mừng lộ rõ trên mặt cậu, "Không cần thử vẽ một chút sao?"
Giang Tứ lắc đầu, "Không cần, em sờ một chút là biết rồi, giấy linh hồn và bút linh hồn lần này đã rất gần với Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung ở trong Quỷ Dị Tràng, có thể phát huy được 90% hiệu quả, có thể có tác dụng lớn như vậy đã rất thỏa mãn rồi, có thể sản xuất hàng loạt."
Nếu muốn sản xuất hàng loạt thì cần phải có một lượng lớn Cỏ Linh Minh, mà Cỏ Linh Minh trưởng thành đều nằm trong Quỷ Dị Tràng chưa được biết đến.
Bạc Hoài: "Em buồn ngủ à?"
Giang Tứ lắc đầu, "Em không buồn ngủ."
Tuy rằng ý thức của cậu khi tiến vào thế giới trong mơ rất sinh động, nhưng thân thể cũng giống như là đang ngủ vậy, nên khi ra khỏi thế giới trong mơ cậu cũng không buồn ngủ một chút nào.
Bạc Hoài: "Vậy chúng ta hãy đi một chuyến đến Quỷ Dị Tràng chưa được biết đến, tìm xem trong mỏ Linh quặng đó có Linh Nguyên không, sẵn tiện mang theo một ít Cỏ Linh Minh trở về."
Có sáu linh hồn thú cưng cấp bốn trấn giữ, vấn đề an toàn có thể yên tâm rồi.
Đôi mắt Giang Tứ lóe lên, từ trên sô pha nhảy dựng lên rồi chạy vào phòng, "Anh chờ chút, em chuẩn bị ít đồ đã."
Bạc Hoài cùng đi, nhìn thấy Giang Tứ lục tung đồ lên, lấy ra tất cả những chiếc vali có thể tìm được, còn ngại không đủ, cậu còn lấy thêm hộp đựng đồ, thùng dụng cụ, ngay cả thùng giấy cũng không tha, Giang Tứ thiếu điều muốn dọn hết những thứ đựng đồ lại đây.
Bạc Hoài: "......"
Đôi mắt Giang Tứ như là chứa đầy vụn kim cương, "Không gian của Quan tài quỷ lớn như vậy, không lợi dụng thì quá lãng phí rồi."
【 Quan tài quỷ: Tui từ chối! Mấy cái thứ này đừng hòng tiến vào bụng tui!!! 】
Tâm trạng Giang Tứ rất tốt, cười tủm tỉm trấn an, "Ngoan nào, tao biết là mày không thể trực tiếp đụng vào Linh quặng mà, mày xem tao chuẩn bị cho mày nhiều chiếc hộp như vậy, chỉ cần cho Linh quặng cất vào trong hộp, vậy thì có thể chặn một ít linh lượng bị phiêu tán rồi."
Quỷ Quan vẫn luôn ở ồn ào từ chối, nhưng bị Giang Tứ làm lơ.
Bạc Hoài bật cười, đương nhiên hắn cũng nghĩ tới biện pháp này, chỉ là nếu Quan tài quỷ không phối hợp thì chuyện này không thể làm được.
Với lời trấn an và dụ dỗ về mười con quỷ trong chuyến đi này của Giang Tứ, Quan tài quỷ mới miễn cưỡng đáp ứng làm người khuân vác.
Giang Tứ ném tất cả những chiếc hộp vào trong Quan tài quỷ, lấy ba lô của mình ra, lén nhét vào trong đó mấy cái túi, lúc này hai người mới vào phòng ngủ, nằm trên giường của Giang Tứ, đắp chăn của Giang Tứ, hai tay đan vào nhau.
Giang Tứ phân phó linh hồn thú cưng bảo vệ tốt thân thể của họ, lần này Thiên Lang bị bỏ lại, bên trong Quỷ Dị Tràng có cậu và Bạc Hoài vậy là đủ rồi, nếu như gặp phải nguy hiểm thì hai người sẽ dễ dàng trốn thoát hơn.
Hai người xuất hiện ở tầng thứ nhất của thế giới trong mơ, không hề dừng lại, Giang Tứ mang theo Bạc Hoài trực tiếp xuất hiện mỏ Linh quặng, nơi này vẫn giống như lúc bọn họ rời đi, mặt đất toàn là Linh quặng.
Đây là chỗ tốt của Quỷ Dị Tràng chưa được biết đến, này nếu như Quỷ Dị Tràng đã mở ra, đừng nói đến việc Linh quặng nằm khắp nơi trên đất, phỏng chừng ngay cả mỏ Linh quặng cũng sẽ bị người ta khai thác sạch trong khoảng thời gian ngắn.
Giang Tứ lấy những chiếc hộp trong Quan tài quỷ ra, bắt đầu nhặt Linh quặng, những Linh quặng này không cần phải đào, trực tiếp nhặt là được, Giang Tứ không phân được cấp bậc của Linh quặng, cho dù là cấp bậc gì thì cứ mang về hết rồi lại nói.
Bạc Hoài mở ra toàn bộ những chiếc hộp được mang theo, Linh Vực bao phủ hết những khu vực có Linh quặng, Linh quặng lơ lửng bên trong Linh Vực, tất cả đều bay về phía những chiếc hộp đã mở.
Rầm một tiếng, mấy chiếc hộp đều bị chôn vùi, Linh quặng quá nhiều, hộp lại quá ít, ánh mắt Giang Tứ lại không nhịn được nhìn về phía Quan tài quỷ, Quỷ Quan lập tức cảnh giác trượt về phía sau.
【 Quan tài quỷ: Bỏ vào trong hộp đã là giới hạn chịu đựng của tui rồi đó! 】
Giang Tứ sợ chọc Quan tài quỷ xù lông, trực tiếp bỏ gánh không làm nữa, vội vàng trấn an, "Rồi rồi, chúng ta chỉ mang về bao nhiêu đó thôi."
Linh Vực tiếp tục bao phủ lấy những chiếc hộp, lấy hết những Linh quặng dư thừa ra, đóng nắp lại, nâng lên rồi đặt vào Quan tài quỷ.
Linh Vực tựa như một cỗ máy, hoàn toàn không cần Giang Tứ động thủ, đảm nhiệm hết tất cả công việc khuân vác Linh quặng.
Giang Tứ thu Quan tài quỷ vào, cùng với Bạc Hoài đi vào trong mỏ Linh quặng.
Bạc Hoài đi một vòng trong sơn động chứa đầy Linh quặng, chọn một chỗ, trên tay là một tầng linh quang thật dày, Linh Vực mở ra, chống đỡ lấy động Linh quặng, Giang Tứ ý thức được hắn muốn làm gì, lập tức che lỗ tai lại lùi về phía sau.
"Bùm!"
Bạc Hoài đấm một quyền vào vách của mỏ Linh quặng, vách tường Linh quặng trước mặt sụp đổ ngay lập tức, khiến cho toàn bộ Linh quặng đều lay động, cũng may đã được Linh quặng mở ra trước đó chống được.
Trên vách Linh quặng sụp xuống lộ ra ba khối Linh Nguyên to bằng nắm tay, Linh Nguyên chỉ tồn tại trong trung tâm của mỏ Linh quặng, linh lượng ở đó là tập trung nhiều nhất, chỉ có như vậy thì mới có thể hình thành Linh Nguyên, chỉ là giống như con quỷ trấn áp mỏ Linh quặng, đều sẽ bị nhốt trong khu vực trung tâm, dù có bao nhiêu Linh Nguyên cũng sẽ bị phá hủy, cũng giống như tòa mỏ Linh quặng trước mặt này, ở trung tâm ngọn núi đã hình thành một cái động lớn, những Linh quặng và Linh Nguyên cao đẳng đều biến mất.
Bạc Hoài đấm một quyền như vậy, một mảng lớn được phá hủy vật mà chỉ thấy được ba khối Linh Nguyên.
Giang Tứ không tham, ba khối Linh Nguyên lớn như vậy là cậu rất vui vẻ rồi.
Bạc Hoài thả trường kiếm ra, cẩn thận cạy Linh Nguyên ra khỏi, phải mất một lúc lâu mới đào được ba khối Linh Nguyên ra. Ba khối Linh Nguyên mới được đào ra đều là nguyên vẹn, còn Linh Nguyên của Cục quản lý quỷ dị đều đã trải qua cắt gọt, cho nên mới khiến cho mỗi khối Linh Nguyên đều giống nhau.
Tốc độ dòng chảy thời gian bên trong Quỷ Dị Tràng không được biết tới khác với thế giới bên ngoài, bọn họ không thể trì hoãn ở đây quá lâu, sau khi đào ra ba khối Linh Nguyên, Bạc Hoài mang theo Giang Tứ rời khỏi mỏ Linh quặng.
Giang Tứ bỏ Linh Nguyên vào ba lô, mang theo Bạc Hoài đi đào Cỏ Linh Minh.
Bạc Hoài nói: "Cỏ Linh Minh được trồng từ hạt giống, thời điểm gieo trồng thì đực cái hỗn loạn, cây cái sẽ kết hạt ở tim, hiện tại phòng nghiên cứu cần một ít hạt giống Cỏ Linh Minh, bọn họ sẽ mang đến Quỷ Dị Tràng ở Nguy Thành để trồng thử, nếu có thể trồng ra, thì mảnh đất trong Quỷ Dị Tràng ở Nguy Thành sẽ có đầy Cỏ Linh Minh."
Cỏ Linh Minh trước đó mang về, bọn họ cũng không xem là có hạt giống hay không, lần này cũng không có thời gian tìm kiếm từng cây, chỉ có thể đào mang về càng nhiều càng tốt, để cho phòng nghiên cứu tự mình tìm hạt giống.
Vì để có thể mang nhiều đồ ra ngoài hơn, Giang Tứ cũng là rầu thúi ruột, cậu dùng hộp đựng Linh quặng, dùng túi đựng Cỏ Linh Minh, cậu mang theo mấy cái túi to, bó từng cây Cỏ Linh Minh được đào ra, không thể bẻ gãy hoặc làm hư lá cây, thời điểm gói lại cũng phải vô cùng cẩn thận, nếu không phải có sự cách trở về mặt tâm lý này, Quan tài quỷ tuyệt đối sẽ không cho phép chúng chui vào bụng nó.
Lần này Giang Tứ và Bạc Hoài đã thu hoạch được rất nhiều, Quan tài quỷ lại muốn khóc, bởi vì chuyến đi này của bọn họ ngay cả một con quỷ cũng không gặp được, đúng là tà môn mà.
Giang Tứ đành phải nói cho thiếu trước, chờ sau khi rời khỏi đây lại tìm cho nó, món nợ những con quỷ bị thiếu nhất định sẽ được bù đắp.
Giang Tứ dù như thế nào cũng không dám quỵt nợ, trừ phi lần sau không muốn Quan tài quỷ khuân vác nữa.
- -------------------------------------------
Editor: Chương sau..... hì hì hì 😁😁
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT