Bà mụ bước đến bên giường của Dương Ngọc để xem cô thế nào!
Dương Ngọc dịu dàng nói với bà mụ "chuyện đó..."
Bà mụ gật đầu!
Dương Ngọc liếc nhìn cô em gái họ của mình "hãy giúp ta, đưa cho bà mụ trăm lượng vàng ròng"
'Dạ!'
Hầu nữ mang chiếc hộp gỗ đựng toàn vàng ròng đến trước mặt bà mụ.
Bà mụ loá mắt khi nhìn thấy vàng ròng lấp lánh!
Con trai của bà mụ bế đứa bé trai tiến vào bằng cổng sau.
Vừa thấy con trai mình lúp ló bên ngoài cửa sổ, bà mụ liền nháy mắt..."bên này..."
'Mẹ à! Liệu có ổn không?'
Bà mụ cáu giận quát "sao lại không ổn, con trai của mày được bước chân vào cái nhà này, từ nay về sau nó sẽ được hưởng vinh hoa phú quý bất tận, cả nhà chúng ta cũng sẽ được thơm lây".
'Được rồi, nghe mẹ cả đó!'
Giao con trai lại cho mẹ mình, anh đau lòng cúi mặt rời đi.
Cái thằng...
Oa...oa...
Bà mụ bế cháu nội của mình đến bên cạnh giường Dương Ngọc "cô xem, thằng nhỏ đáng yêu hết sức, nó là cháu nội của tôi, được chào đời vào ba hôm trước!"
Dương Ngọc chán ghét nhìn qua cho có lệ "được rồi, bà cứ đặt nó xuống đi, tôi đau bụng quá...không còn sức nữa!"
Haiz...gia đình tôi chỉ có mỗi đứa cháu trai này, sau này cô hãy chiếu cố đến nó.
Oa...oa...oa...
Đứa bé cứ khóc la inh ỏi, Dương Ngọc nhíu mày "không cho nó im cái miệng được à?"
Bà mụ lắc đầu "cô thông cảm cho, trẻ sơ sinh thì làm sao có thể không khóc cho được chứ!"
Dương Ngọc đau đến xé nát tâm can nên không muốn để tâm đến bà mụ.
……
Tại một căn phòng nhỏ vừa âm u vừa lạnh lẽo!
Nhã Thi nằm đau đớn thống khổ dưới nền đất, trên cơ thể cô in đầy những vết thương, mà những vết thương này là do Hoài An gây ra cho cô. Nghe có tiếng khóc của trẻ sơ sinh, cô khẽ cười "con của tên khốn kiếp đó đã ra đời..."
Nhã Thi dùng hết quỷ thuật cuối cùng của mình nhìn xuyên qua mấy vách tường kín và cuối cùng nhìn đến căn phòng nhỏ của Dương Ngọc, thấy Dương Ngọc đang quằn quại trong cơn chuyển dạ. Vậy đứa trẻ kia...
Nhã Thi phì cười "đúng là loại đàn bà mưu mô". Cô phù phép lên cơ thể đứa trẻ trong bụng của Dương Ngọc.
……
Qua mấy canh giờ vật vã với nỗi đau đẻ thì Dương Ngọc cũng hạ sinh!
Oa...oa...
'Chị họ, chị sinh rồi'
Dương Ngọc sắp ngất đi vì vừa đau vừa mệt "con của ta, bế đến đây cho ta, ta muốn nhìn thấy nó!"
Bà mụ bế đứa bé vừa được chào đời đến trước mặt Dương Ngọc "cô xem, nó là một tiểu công chúa".
Dương Ngọc vừa nhìn thấy đứa con gái mình đứt ruột sinh ra thì không khỏi ngỡ ngàng, đứa bé đen thui thủi, nhìn qua thì rất xấu xí. So với cháu nội của bà mụ thì nó xấu hơn rất nhiều.
...----------------...
Người hầu hớt hải chạy vào...
'Điền chủ, điền chủ!'
"Có chuyện gì?"
'Bẩm điền chủ, cô Dương Ngọc đã sinh rồi!'
"Ừm...ta biết rồi! Ngươi lui về làm việc của mình đi, chút nữa ta sẽ sắp xếp thời gian đến thăm mẹ con cô ấy".
Hoài An thở dài rồi xếp lại sổ sách, anh đến thăm Dương Ngọc.
……
'Chị họ, điền chủ đến thăm chị!'
Nước mắt Dương Ngọc chợt lăn dài trên má "ta đã sinh con hơn nửa ngày mà điền chủ mới chịu đến thăm ta, ngài ấy cũng thật sự quá vô tâm rồi".
'Đến là mừng rồi chị!'
Dương Ngọc chỉ biết thở dài và nhìn đứa bé đen thui thủi bên cạnh mình "haiz...không ngờ ta lại sinh con kém cỏi thế này!"
Két...
Hoài An nhìn thấy Dương Ngọc nằm trên giường với nét mặt nhợt nhạt yếu ớt thì lòng xuất hiện chút thương xót, anh ngồi cạnh giường và hỏi thăm sức khỏe của cô. Một lúc sau anh mới để ý đến đứa bé sơ sinh nằm bên cạnh Dương Ngọc, anh không khỏi giật mình khi thấy một đứa bé vừa đen vừa xấu xí.
"Đây...đây là..."
Hầu nữ thân cận của Dương Ngọc bế đến trước mặt Hoài An một đứa bé trai "điền chủ, cô Dương Ngọc sinh được một cặp long phụng, và đây là con trai của điền chủ và cô Dương Ngọc!"
Hoài An nhìn đứa bé trai trên tay hầu nữ thì thấy nó trắng trẻo đáng yêu hơn nhiều so với đứa bé nằm cạnh Dương Ngọc khi nãy anh thấy qua.
"Sao lại đen như than vậy?"
Dương Ngọc ấp úng..."chuyện...chuyện này..."
Dương Ngọc cũng thật sự khó hiểu, cô không biết tại sao con gái của cô sinh ra lại đen và xấu đến mức chính cô cũng không dám nhìn.
Hoài An lạnh lùng nhìn đứa bé gái nằm trên giường rồi lắc đầu, anh càng nhìn càng thấy chán ghét, nếu như không phải còn có đứa con trai trên tay hầu nữ thì anh đã ngay lập tức đứng lên đi về thư phòng.
Dương Ngọc tủi thân nhìn Hoài An "điền chủ!"
"Được rồi, cô mới sinh nở xong...sức khoẻ vẫn còn kém, nghỉ ngơi đi".
'Điền chủ!'
"Đủ rồi, cô chỉ có mỗi một việc là sinh nở mà cũng không xong, cô còn có thể làm được gì?"
Dương Ngọc vô cùng tuyệt vọng, cô nhìn lên trần nhà, để mặc cho nước mắt muốn rơi xuống bao nhiêu thì cứ việc rơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT