Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại, nói: "Ngỗng lớn, giúp tôi liên lạc với chính phủ Đức một chút, làm một việc cho tôi."
“Ngài nói đi nhị đương gia, để tôi bảo thư ký sắp xếp." Gusinski cũng không hỏi là có chuyện gì, mà trả lời bằng mấy câu tiếng phổ thông Hoa quốc sứt sẹo, đồng ý luôn.
"Bệnh viện tự do liên kết đại học Đức - Bách Lâm, có một người phụ nữ tên là Lý Nguyệt Mai, ông bảo người của chính phủ Đức bảo vệ bà ấy đi." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Nhớ kỹ này, động tác nhất định phải nhanh, trong vòng mười phút phải xử lý ổn thỏa cho tôi, tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào."
Gusinski vừa nghe xong, đã nói nói: "Yên tâm, chuyện này dễ thôi, tôi liên hệ với chính phủ Đức luôn đây!”
Gusinski nắm trong tay tài nguyên lớn như thế ở Tuyết Quốc, cho dù là chính phủ của quốc gia nào, khi tiếp xúc với hắn, cũng sẽ cho hắn sự tôn kính lớn nhất.
Huống chi, đại đa số khí đốt mà Đức đang sử dụng trong nước là do Gusinski vận chuyển qua đó.
Trong mắt của chính phủ Đức, ông ta không khác gì một vị thần tài.
Thần Tài này gọi điện thoại cho tổng thống, người ta nào dám làm hắn ta chậm trễ?
"Tề tổng, chém gió cũng không phải chém như vậy, tôi cũng không tin một cuộc điện thoại của anh có thể khiến chính phủ Đức đến làm việc cho anh!" Giang Sơn Hải cười lạnh nói.
Sở Tiên Dao lắc đầu, nói: "Giang Khuynh Nguyệt, cô đừng nên có mấy âm mưu giãy dụa nhàm chán đó, nếu không, người mẹ của cô chỉ có thể chết thảm hơn mà thôi!”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Giang Khuynh Nguyệt, hỏi: "Lần này cô có muốn tin tôi không? Nếu như cô đồng ý, vậy thì chuyện này tôi sẽ giúp cô, còn nếu cô không muốn, vậy thì thôi đi.”
Trong nội tâm của Giang Khuynh Nguyệt bắt đầu giãy dụa, đúng như Giang Sơn Hải nói, một cuộc điện thoại của Tề Đẳng Nhàn có thể khiến cho chính phủ Đức điều người sang bảo vệ cho mẹ của cô, loại chuyện như này, nghe có chút không đáng tin.
Nhưng cô không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra lần trước trong phòng làm việc của mình, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều bị Tề Đẳng Nhàn đánh vào mặt.
“Tôi tin anh, anh giúp tôi đi!” Giang Khuynh Nguyệt gần như là cắn răng mà nói ra bảy chữ này.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Được, đến bên cạnh tôi đi.”
Giang Khuynh Nguyệt lập tức muốn đi qua, nhưng lại bị Lâm Tòng Long giữ chặt một cánh tay.
"Giang tiểu thư, có phải đầu óc cô hỏng rồi không? Mấy lời quỷ quái này của hắn ta mà cô cũng tin sao?” Lâm Tòng Long cười lạnh hỏi.
Vào lúc này Tề Đẳng Nhàn đột nhiên bước một bước dài mà xông lên, bép một tiếng, giơ tay lên tát một cái vào chính giữa khuôn mặt của Lâm Tòng Long!
Cả người Lâm Tòng Long đều bị bay ra ngoài, bay ra xa hai mét, ngã lăn xuống đất!
"Hừ! Đây là chị dâu của cấp trên trực tiếp của anh, anh cũng dám đụng vào à? Cẩn thận Tạ Cuồng Long tới, g iết chết anh luôn đó!’ Tề Đẳng Nhàn mang vẻ mặt trêu tức nói, nắm lấy tay của Giang Khuynh Nguyệt.
Lâm Tòng Long bị hắn tát bay, ngây người nhìn hai người Giang Sơn Hải và Sở Tiên Dao.
Giang Sơn Hải giận quá hoá cười, nói: "Được rồi, Giang Khuynh Nguyệt , cô thật sự là muốn lật trời rồi! Tôi đây sẽ để cho mẹ của cô đau đớn đến nỗi không muốn sống, xem cô có còn dám phản kháng tôi nữa không!”
Sau khi nói xong lời này, ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại video cho cấp dưới của mình ở thành phố Bách Lâm luôn.
“Các người ra tay đi, cắt đứt hai chân của người đàn bà phế vật kia cho tôi, tôi muốn cho nghịch nữ này tận mắt nhìn mẹ của cô ta đau khổ như thế nào!” Giang Sơn Hải cười gằn nói.
“Hiểu rồi, Giang tiên sinh!” Cấp dưới ở đầu bên kia đồng ý một tiếng, sau đó để cho một người cầm điện thoại di động nhắm vào giường bệnh, người kia cầm một thanh sắt để chuẩn bị ra tay.
Giang Sơn Hải lật điện thoại di động lại, đưa hình ảnh hướng về phía của Giang Khuynh Nguyệt, lạnh lùng nói: "Nghịch nữ, mày nhìn kỹ cho ông đây, đây là cái giá phải trả cho sự phản kháng của mày!”
Sở Tiên Dao hờ hững nói: "Giang Khuynh Nguyệt nếu còn không chịu thuận theo nữa thì giữ lại mạng chó này của mẹ cô ta cũng vô dụng, giết luôn thì càng sòng phẳng hơn.”
Sắc mặt Giang Khuynh Nguyệt trắng bệch, cả người đều run rẩy, tuyệt vọng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, có chút khó chịu, chuẩn bị tiến lên bắt Giang Sơn Hải trước, ngăn cản những người đó làm tổn thương mẹ của Giang Khuynh Nguyệt rồi nói sau.
“Giang Sơn Hải, bà ấy cho dù thế nào cũng từng làm phu thê với ông, ông cần gì phải làm đến cùng như vậy?!" Giang Khuynh Nguyệt tuyệt vọng kêu to, khóc đến nỗi nước mắt như mưa, vô cùng đau khổ.
"Hừ, chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi! Tôi cần là một Tiên Dao như này, một người phụ nữ có thể mang đến cho tôi quyền lực, chứ không phải là một người phụ nữ mặt vàng chỉ biết gây trì hoãn!” Giang Sơn Hải khinh thường nói.
Mắt thấy người trong đoạn video chuẩn bị động thủ, nhưng đúng lúc này, lại truyền đến một tiếng nổ lớn do cửa chính bị đập vỡ.