Triệu Hồng Nê lắc đầu nói: "Mấy chữ không thấy không nghe, cảm thấy nguy hiểm thì tránh này, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua sao?"  

 

“Một khi xảy ra chuyện có thể uy hiếp đến nhân cách đó, thì cô ấy sẽ ra ngoài."  

 

“Trước khi anh khống chế được cô ấy, cô ấy sẽ gi ết chết anh trước!”  

 

Tề Đăng Nhàn cười tủm tỉm nói: "Tôi và Ngọc tướng quân hợp tác, cô ấy chưa chắc có thể gi ết chết nổi chúng ta.”  

 

Triệu Hồng Nê lại cười lạnh nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất không nên có ý nghĩ như vậy, nếu không, khi mà anh chết, tôi không hề có liên quan gì đến việc đó!”  

 

Lúc cô ta nói ra lời này, trên người bắt đầu toát ra một loại khí tức nguy hiểm rất độc đáo, điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long không khỏi cảnh giác trong lòng.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai, nói: "Tôi chẳng qua chỉ là muốn giúp cô chữa bệnh mà thôi, tôi nghĩ, cô cũng không muốn trên người mình lúc nào cũng tràn ngập mâu thuẫn nhỉ?”  

 

Triệu Hồng Nê nói: "Có một số việc, không có cách nào mà lựa chọn.”  

 

Sau khi nói xong lời này, cô ta nhẹ nhàng dùng ngón tay của mình chạm một chút trên nước trà.  

 

Nhìn thấy động tác kín đáo này của cô ta, Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn biết, cô ta không muốn nói chuyện cùng bọn họ nữa, đây là ý tiễn khách.  

 

"Vậy ngày khác sẽ lại đến học hỏi kỳ nghệ của cô, không thể không nói, chơi cờ với cô, thật sự rất thú vị!" Ngọc Tiểu Long đứng dậy, nói.  

 

"Nếu tài đánh cờ của Ngọc tướng quân tốt hơn một chút, có lẽ sẽ càng thú vị hơn." Triệu Hồng Nê lộ ra nụ cười sáng lạn ở trên mặt.  

 

Nhắc tới cờ vây, trên người cô ta cũng chỉ có dáng vẻ thiên chân vô tà (ngây thơ), đây là mảnh đất yên bình thuộc về cô ấy.  

 

Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long tạm biệt rồi rời khỏi chỗ Triệu Hồng Nê, hai người vừa đi, vừa nói chuyện.  

 

"Triệu Hồng Nê quả nhiên là không muốn giúp Triệu gia làm việc, nếu không, cũng sẽ không một mình rời khỏi Triệu gia." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Nếu nói tới năng lực của một nhân cách khác của cô ta là Triệu Hồng Tụ, trên thế giới này không ai có thể ép buộc được cô ta mới đúng, cô ta hoàn toàn có năng lực và thực lực để tự lựa chọn những cuộc sống không giống nhau." Ngọc Tiểu Long nhíu mày nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Mỗi một người đều có một chút chuyện khó nói, có lẽ cô ta cũng như vậy.”  

 

Ngọc Tiểu Long nghe xong gật đầu, với năng lực của Triệu Hồng Tụ thì trên thế giới này, không ai có thể trói buộc được cô ta.  

 

Võ công đã luyện đến cảnh giới như này, đã là nhân tận địch quốc (lấy sức một người có thể diệt cả một quốc gia).  

 

Người như vậy, cho dù có cố ý ẩn núp ở một quốc gia để phá hoại, chuyên môn ám sát những nhân viên quan trọng, cũng sẽ làm cho quốc gia này thần hồn nát thần tính (tự mình nghĩ ra một điều gì đó rồi bị doạ).  

 

“Nói thật đi, có phải anh đã đột phá cảnh giới nhân lực đỉnh cao hay không?” Ngọc Tiểu Long bỗng nhiên chất vấn Tề Đẳng Nhàn.  

 

"Tôi không biết." Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó cười cười: “Gần đây liên tục tử đấu với cao thủ, quả thật là được lợi rất nhiều, nhưng có thể thật sự nhận thức được Chân Thần có trong cơ thể hay không, cũng không rõ ràng lắm.”  

 

Cái gọi là "Kiến Thần Bất Hoại" mà có thể hoàn toàn khống chế thân thể của mình, ở trong học thuyết của Đạo giáo đã nói, trong mỗi một huyệt vị của cơ thể con người, đều có một vị Thần Linh, Thần Linh sẽ khống chế huyệt vị này, nối liền với nhau, từ đó mà khống chế toàn thân.  

 

Nếu như có thể nhìn thấy những "Thần Linh" này, khai thông với hắn, như vậy sẽ có thể khống chế bản thân triệt để, cho dù là một ít thương thế không đáng kể trên thân thể, cũng có thể được chữa trị.  

 

Thân thể một khi bị thương, vậy sẽ có vết thương lưu lại, cho dù nhìn qua đã khỏi hẳn, nhưng nhất định sẽ không bằng được như lúc trước khi bị thương, mà khi đến cảnh giới này, sẽ có thể chữa trị triệt để, đạt tới cảnh giới "Bất Hoại".  

 

Ngọc Tiểu Long mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như anh thật sự đã đạt tới cảnh giới này thì quá đáng sợ, tuổi của ânh, còn chưa tới ba mươi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Chờ khi tôi khỏi vết thương, sẽ nói cho cô biết.”  

 

Hai người đang nói chuỵene, thì Tề Đẳng Nhàn nhận được tin nhắn từ một người mẫu dưới trướng của Giang Khuynh Nguyệt.  

 

“Tề tiên sinh, Giang tiểu thư đã xảy ra chuyện, anh mau đi giúp cô ấy đi!”  

 

Tin tức này khiến cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, sau đó hỏi ngay đã xảy ra chuyện gì.  

 

Người mẫu gửi voice chat, nói là hôm nay khi Giang Khuynh Nguyệt đang làm việc trong phòng làm việc, nhưng không lâu sau đó, Giang Sơn Hải tới, hơn nữa hai cha con đã cãi nhau một trận, cuối cùng, Giang Khuynh Nguyệt bị Giang Sơn Hải uy hiếp bằng sự an nguy của mẫu thân (gốc là 母亲), đi theo Giang Sơn Hải trở về Giang gia.  

 

"Giang Khuynh Nguyệt, đệ nhất mỹ nữ ở Ma Đô kia sao? Không nghĩ tới nợ phong lưu của anh vẫn còn rất nhiều!” Ngọc Tiểu Long nghe được giọng nói, không khỏi cười lạnh nói.  

 

"Haiz... Bạn gái scandal mà thôi, cuộc sống của cô ấy không tốt, tôi giúp cô ấy chút thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nói, thả điện thoại di động ra.  

 

Ngọc Tiểu Long nói: "Anh giải thích với tôi làm gì? Liên quan quái gì đến tôi!”   

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đây là sợ cô hiểu lầm nhân phẩm của tôi.”  

 

Ngọc Tiểu Long nói: "Anh cũng không có nhân phẩm gì đáng nói.”  

 

Tề Đẳng Nhàn không nói nhảm với cô nữa, Giang Khuynh Nguyệt nói thế nào cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh, hơn nữa, loại người hèn hạ vô sỉ như Giang Sơn Hải, anh cũng thật sự là nhìn không quen.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play