"Đến đây, để ta lĩnh giáo cao chiêu của Nham Toái Lưu!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, đi tới.  

 

Cae võ đường chìm trong im lặng, không ngờ trận chiến này lại leo thang đến mức này.  

 

Dương Quan Quan thân là đồ đệ, thắng Yamamoto Huyền Dã.  

 

Vậy sư phụ Tề Đẳng Nhàn này thì sao? Có thể đánh bại Liễu Tông Nham Toái nổi tiếng hay không?

 

Để mà nói thì tình hình hiện tại của Tề Đẳng Nhàn thực sự không được lạc quan cho lắm. Nếu không phải vì thế, khi nhìn thấy Triệu Hồng Tụ, hắn cũng không chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.   

 

Mặc dù thận bị chèn ép liên tục hai, ba ngày nhưng ít hay nhiều cũng đã hồi phục một ít, tốt hơn nhiều so với lúc vừa đánh nhau xong với Hồng Thiên Đô.   

 

Đối mặt với đại tông sư như Liễu Tông Nham Toại, Tề Đẳng Nhàn thực sự khó mà nhịn được để trổ tài.  

 

“Xin chỉ giáo.” Liễu Tông Nham Toại nhướng mày, nheo mắt lại, lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn. Ông ta thậm chí còn không thèm giới thiệu theo quy tắc.  

 

Bởi vì ông ta không hề coi trọng người trẻ tuổi như Tề Đẳng Nhàn.   

 

Tề Đẳng Nhàn lại cười cười, hơi giơ tay lên, nói: “Tại hạ Tề Đẳng Nhàn, xin chỉ giáo.”  

 

Liễu Tông Nham Toại khẽ gật đầu, nói tiếp: “Ra tay đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn  sửng sốt, đại ý như vậy sao, thế mà lại cho hắn ra tay trước?  

 

Vậy thì Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí nữa…  

 

Bắt đầu đánh ra đòn mã hình, bước đệm êm ru, một bước kia bỗng nổ tung, xuất hiện hai dấu chân. Mà người hắn cũng như ngựa phi mà lao thẳng đến trước mặt Liễu Tông Nham Toại.   

 

Nhìn thấy cảnh này, Liễu Tông Nham Toại có vài phần bối rối.   

 

Bởi vì, ông ta cho rằng khí huyết của Tề Đẳng Nhàn là không có thật, rõ ràng thân thể yếu ớt nhưng trong tình huống này, hắn lại có thể bạo phát ra sức mạnh đáng sợ như vậy.   

 

Vừa đến gần, Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu bằng một đòn đánh đại bác.  

 

Lập tức bạo phát, uy lực lớn cỡ nào?  

 

“Bùm!”  

 

Một đòn phát ra, không khí chấn động vang lên tiếng vù vù, tay áo không ngừng tung bay như thể bị nổ tung.  

 

Sau khi Liễu Tông Nham Toại bối rối trong phút chốc, ánh mắt ông ta ngay lập tức tập trung lại, chân phải đạp về phía trước, tay phải nâng lên, mạnh mẽ đón nhận đòn đánh đại bác của Tề Đẳng Nhàn.   

 

Khi nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đập vào lòng bàn tay, lập tức cảm giác được một lực mềm mại quấn quanh nắm đấm, sau đó lực đánh bị đưa sang một bên, sức mạnh của lực đánh cũng bị tiêu tan một nửa.  

 

“Đây chính là quyền pháp của Nham Toại Lưu? Quyền pháp này còn tinh xảo hơn thứ mà Văn Tư Thuận đã dùng trước đó!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm, quyền pháp này gần giống như Thái Cực Quyền, lấy nhu thắng cương.  

 

Quyền đánh thứ hai của Tề Đẳng Nhàn lại lao đến.  

 

Liễu Tông Nham Toại bình tĩnh vẫn như cũ , thể hiện ra phong thái của một tông sư, dùng cách thức trước đó hóa giải tiếp đòn đánh thứ hai của Tề Đẳng Nhàn.  

 

Quyền đánh thứ ba của Tề Đẳng Nhàn lại được đánh ra.  

 

Nhưng quyền đánh thứ ba này vẫn bị hoá giải.  

 

Sau khi đánh ra ba quyền vừa rồi, mũi của Tề Đẳng Nhàn không thể không thở hắt ra một hơi dài. Nếu đổi lại là trước đây, hắn sẽ không cần phải lấy hơi làm gì nhưng bây giờ lại khác, nội tạng đã bị tổn thương nên không thể chịu được áp lực nặng nữa.  

 

Trong lúc thở ra, Tề Đẳng Nhàn đánh ra đòn mã hình kinh điển nhất của Hình Ý Quyền, thoáng cái biến thành đòn “hổ vồ”.  

 

Cả người hắn giống như hổ đói xuống núi săn tìm con mồi, không gì có thể ngăn cản. Bất kể là uy lực hay là quyền ý, đều mạnh mẽ hơn gấp mười lần đòn hổ hình mà Dương Quan Quan vừa đánh ra, thậm chí là cả trăm lần!  

 

“Tâm như nước lặng!”  

 

Liễu Tông Nham Toại lẩm bẩm niệm thần chú, cùng lúc đó giơ cánh tay phải lên, tựa như một thanh trường đao dài nhẹ nhàng điểm xuống.  

 

Với uy thế mạnh mẽ như vậy, Tề Đẳng Nhàn vốn hung mãnh không ai đọ lại, nhưng với quyền pháp của Liễu Tông Nham Toại vừa rồi khiến cho sức mạnh kia giống như nước đang sôi sùng sục trở lại bình thường, giống như sông lớn đầy sóng cuồn cuộn trong nháy mắt thành mặt hồ phẳng lặng.  

 

Quyền ý của Tề Đẳng Nhàn trong nháy mắt có một cảm giác thất bại.   

 

“Quyền pháp này rất giống vô cực trang của Thái Cực Quyền. Lợi hại, lợi hại! Liễu Tông Nham Toại này thực sự không tồi!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn liên tục nói thầm, cả người đều hưng phấn.  

 

Quyền ý không còn đương nhiên quyền pháp kia sẽ mất đi uy lực vốn có, lực kết hợp với khí, khí kết hợp với lực, ý vừa tan thì khí đương nhiên cũng sẽ loạn.  

“Rào!”  

 

 

Đột nhiên Liễu Tông Nham Toại giơ tay phải lên, giống như một khẩu súng lớn đang chĩa thẳng về phía trước, trong nháy mắt, mặt hồ phẳng lặng như bị ném trăm tấn thuốc nổ, toàn bộ đều sôi sùng sục.  

 

 

Hổ hình của Tề Đẳng Nhàn bị tay phải của Liễu Tông Nham Toại hất lên một cái, cả người hắn bị ngã về phía sau.  

 

 

Cảnh này làm cho Dương Quan Quan  khiếp sợ, cô ta biết cú đánh hổ hình của Tề Đẳng Nhàn có sức mạnh khủng khiếp như thế nào. Vậy mà ban nãy, Liễu Tông Nham Toại chỉ dùng một tay phải đã có thể phá vỡ được đòn đánh ấy của Tề Đẳng Nhàn!  

 

 

Phát đánh của Liễu Tông Nham Toại làm Tề Đẳng Nhàn lùi về phía sau, ông ta lập tức đuổi đến, hai tay mở ra, không ngừng đánh ra quyền như tia chớp!   

 

 

Mỗi đòn đánh ra đều mang theo nội lực trong đó, đều chứa sức mạnh thấu xương tủy!  

 

 

Mỗi lần Tề Đẳng Nhàn đối đầu đều phải dùng nội lực đỡ lấy, có như vậy sức lực hai bên mới có thể triệt tiêu lẫn nhau.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play