"Đây là studio mà em đã ký hợp đồng trước khi ra mắt, e có ý tốt đến chỗ này giúp đỡ bọn họ, bọn họ lại không hề cảm kích, còn mắng em là kẻ phản bội!"  

 

"Hơn nữa, con tiện nhân Giang Khuynh Nguyệt này còn tìm một tên đàn ông tới đánh em.... Anh xem mặt em này, bị đánh sưng cả lên rồi."  

 

"Hu hu hu....., Trịnh thiếu, anh phải giúp em trút giận đấy!"  

 

Trịnh Hữu Bân nghe thấy vậy sắc mặt liền trở nên u ám.  

 

Giang Khuynh Nguyệt không ngờ rằng họ lại đến nhanh như vậy, lại nghe được Chu Tử Lâm cố ý đâm bị thóc, chọc bị gạo, không khỏi sốt ruột, vội vàng tiến lên, nói: "Trịnh thiếu, anh đừng nghe lời cô ta xằng bậy! Rõ ràng là cô ta tới đây đòi tiền, hơn nữa là cô ta động tay đánh người trước, chúng tôi chỉ là...."  

 

Trịnh Hữu Bân xua tay, nói: "Tiểu thư Giang Khuynh Nguyệt, tôi biết cô là ai, cô không cần phải nói gì thêm."  

 

Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt.  

 

Trịnh Hữu Bân nói: "Nhưng mà, người phụ nữ của tôi các cô cũng có thể ức hiếp được sao? Cô cảm thấy, ba cô là Giang Sơn Hải là có thể muốn làm gì cũng được, thậm chí không đặt Trịnh Hữu Bân tôi đây vào mắt?"  

 

Giang Khuynh Nguyệt cười khổ nói: "Không phải như vậy, anh nghe tôi giải thích."  

 

"Giải thích gì đó tôi không muốn nghe, tôi chỉ biết là người phụ nữ của tôi ở chỗ này bị ức hiếp! Cho nên, hôm nay cho dù có như nào, cô cũng phải cho tôi một lời giải thích." Trịnh Hữu Bằng vô lý nói.  

 

Lúc này trợ lý của Giang Khuynh Nguyệt muốn chết, quả nhiên, sau khi sự việc trở nên nghiêm trọng, mọi người đều không có kết quả tốt gì!  

 

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới bước ra, đặt tay lên vai Giang Khuynh Nguyệt, cười nói: "Trịnh gia có tính là gì? Hai cha con đều thân là nam nhi lại cúi người khom lưng trước đàn bà, nhìn sắc mặt của người ta mà sống, tôi dựa vào đâu để xem trọng cậu kia chứ?"  

 

Xung quanh trở nên im lặng.  

 

Ngay cả Giang Khuynh Nguyệt còn cảm thấy, lời này của Tề Đẳng Nhàn hơi quá, hôm nay Trịnh gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh rồi.  

 

"Đồ khốn, anh dám nói như vậy với Trịnh thiếu, hôm nay nhất định sẽ phải cắt lưỡi của anh mang đi cho chó ăn!" Chu Tử Lâm làm ầm ĩ lên.  

 

Có Trịnh Hữu Bân ở đây chống lưng cho cô ta, cô ta đương nhiên không còn sợ gì nữa, chuẩn bị xông lên tát Tề Đẳng Nhàn!  

 

Cô ta muốn xem xem, Tề Đẳng Nhàn có dám đứng trước mặt Trịnh Hữu Bân đánh mình không!  

 

Mới đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, còn chưa kịp giơ tay lên, Chu Tử Lâm đã cảm thấy có một lực rất lớn đập vào sau lưng, cô ta đứng không vững rồi bổ nhào về phía trước.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng bước sang một bên, sau đó, cả người Chu Tử Lâm phịch một tiếng ngã xuống đất, bộ dáng như một con chó đang ăn phân.  

 

"Aaaaaaa, ai lại dám to gan như vậy, dám đứng trước mặt Trịnh thiếu đá tôi!" Chu Tử Lâm thở hổn hển đứng dậy hét lớn.  

 

"Im miệng!" Trịnh Hữu Bân bước lên trước tát mạnh một cái vào mặt cô ta.  

 

Chu Tử lâm sững sờ, không dám tin nhìn Trịnh Hữu Bân.  

 

Một cước ban nãy cũng là do Trịnh Hữu Bân đá.  

 

Nhìn thấy Chu Tử Lâm muốn xông lên định tát Tề Đẳng Nhàn, khiến cho linh hồn Trịnh Hữu Bân suýt chút nữa là xuất ra khỏi cơ thể.  

 

"Ai cho cô lá gan, lại dám ra tay với Tề tiên sinh?!" Trịnh Hữu Bân quát.  

 

Tề Đẳng Nhàn là ai?  

 

Đó là một người có thể khiến Triệu Man Nhi mời đến hai lần, hơn nữa còn có một thân phận là đà chủ của Long Môn ở Thượng Hải!  

 

Tất cả mọi người trong Trịnh gia đều sợ Triệu Man Nhi muốn chết, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại hết lần này đến lần khác khiến Triệu Man Nhi chán nản, thậm chí còn niêm phong lại trường đấu chó, đây là người mà Trịnh Hữu Bân có thể động vào sao?  

 

Chu Tử Lâm ngẩn ra, ngơ ngác nói: "Trịnh....Trịnh thiếu....em...."  

Trịnh Hữu Bân lạnh lùng nói: "Em gì mà em, cô thật ngu dốt, sao lại không mở to mắt ra mà nhìn chứ?"  

 

 

Chứng kiến ​​thái độ quay ngoắt 180 độ của Trịnh Hữu Bân, mọi người không khỏi kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

"Tề tiên sinh, tôi ngàn vạn lần xin lỗi anh, thứ ngu xuẩn này xúc phạm đến anh, tôi thành thật xin lỗi anh!" Trịnh Hữu Bân vội vàng nói.  

 

 

"Trịnh đại thiếu gia không cần khách sáo như vậy." Tề Đẳng Nhàn chỉ lạnh nhạt nói, "Có thời gian rảnh rỗi chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."  

 

 

Trịnh Hữu Bân vội vàng gật đầu, cười nói: "Vâng, được được, nhất định, nhất định!"  

 

 

Giang Khuynh Nguyệt lúc này mới cười nói: "Trịnh thiếu, Chu tiểu thư ở studio chúng tôi còn ký kết một số hợp đồng, cảm phiền anh nhắc cô ta tuân thủ và thực hiện hiệp ước!"  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play